Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 66: Triệu Phong tốt (canh năm) (length: 12028)

Lư Thiền cũng không chào đón Triệu Phong, đến mức có thể nói là chán ghét. Bởi vì trước đó không lâu luyện đan cho đối phương, không chỉ ruột bị hắn làm cho hỏng, còn bị người đánh cho một trận, do đó rớt một hạng trên Địa Bảng.
Đối với kẻ khởi xướng Hồng Trần, nàng nhiều nhất chỉ là khó chịu, xem như ma đạo truyền nhân, sớm đã quen với chuyện mạnh được yếu thua. Mà đối với Triệu Phong thì hoàn toàn là chán ghét, đối phương tài năng bộc lộ ra ngoài được xem là thiên tài, nhưng nơi này là thành tiên địa, thiên tài mới chỉ là ngưỡng cửa.
Triệu Phong mượn nhờ uy thế của đạo quân hoàng đế, đi tới vị trí không thuộc về mình, đây là sự khiêu khích đối với hết thảy các thiên kiêu ở thành tiên địa.
Thiên hạ tam bảng, trăm vạn tu sĩ, chỉ có trăm người vào được, trăm người này lại chia cao thấp.
Bọn họ ai cũng không phải là người ngàn dặm mới tìm được một, từ vô số người cùng thế hệ vươn lên. Còn Triệu Phong thì sinh ra đã ở trong nhung lụa, gần như không cần nỗ lực gì, đã có thể cùng bọn họ ngang hàng.
Đặc biệt là có tông môn điều tra ra chuyện người hộ đạo của Tam Thanh, biết được Triệu Phong sắp có được một kiện đạo binh, họ không khỏi nảy sinh một chút tâm tình ghen ghét.
Nhưng đó cũng là chuyện không thể làm gì, ai bảo đối phương có một người cha là đạo quân hoàng đế.
Nàng lạnh lùng đáp lời qua truyền âm: "Thái tử nếu muốn không đi hoàn thành tế tự, tự nhiên có thể lên đây gặp ta."
"Vẫn còn nhiều thời gian, ta sẽ không quấy rầy tiên tử."
Triệu Phong biết điều, hắn chỉ đơn thuần là tính tình hăng hái, muốn gặp Hồ Tiên trong truyền thuyết, được đồn đại là một mỹ nhân yêu kiều tột bậc.
Hắn hơi kéo dây cương, bạch mã cất bước đầu tiên, mặt đất bỗng nhiên hơi rung động.
Rất nhiều người nhập thế ở Long Kiều không hẹn mà cùng nhìn về một phương hướng, một sợi sát khí vi diệu từ phương xa bay tới, dẫn đến dị tượng che lấp cả không trung.
Biện Kinh tối sầm, một con Xích Long xuất hiện ở phương xa.
Tất cả mọi người ngây người, một tôn binh đạo Pháp Tướng không thể nghi ngờ, mà trước mắt Biện Kinh có binh đạo Pháp Tướng chỉ có một người.
Nhân bảng thứ mười, Địa Bảng thứ năm, Hồng Trần.
Hà Hoan vốn đang dựa bên cửa sổ xem kịch, giật mình một chút, chợt thấy không ổn nói: "Hồng Trần huynh hắn... không lẽ lại thừa cơ đi cướp Thái Phủ Ti chứ?"
"Đó không phải là hướng Thái Phủ Ti."
Mộ Dung Tố Nguyệt bên cạnh lắc đầu, nàng vì chuyện luyện khí từng giao dịch với Đại Càn rất nhiều lần, thường xuyên lui tới Thái Phủ Ti.
"Vậy hắn đang làm gì..."
Mặt Hà Hoan cứng đờ, hắn nhớ ra hướng đó là hướng nào, hắn chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trên lầu Thiên Phượng, Dương Thiện Ngọc cũng biến sắc, quay đầu nói vào phía trong phòng đối diện: "Tiểu thư, đó là binh đạo Pháp Tướng, là Hồng Trần."
"Ta biết là hắn."
Lư Thiền có chút giận dữ nói: "Dưới gầm trời này e là không ai khoa trương như hắn, đang giữa đại điển sắc phong quan trọng nhất của đạo quân hoàng đế mà lại gây sự đánh nhau. Cũng không biết lần này là với ai, những kẻ luyện binh này đầu óc đều quá cứng nhắc."
"Không phải tiểu thư..." Dương Thiện Ngọc mồ hôi lạnh rịn trán, "Đó là hướng vị trí Cố Ôn."
"..."
Lư Thiền im lặng một lát trong phòng, nàng hỏi: "Hắn muốn làm gì? Muốn khiêu khích đạo quân hoàng đế sao?"
Phương xa, một đóa Bạch Liên bỗng nhiên hiện ra, đó là Pháp Tướng của Tổng Quản Đại Nội Đại Càn Phùng Bách Chu.
Mọi thứ không cần nói cũng đã rõ, mọi người đều giống như gặp quỷ, không ngờ nhiều chân quân ngầm đồng ý không động thủ bây giờ, vẫn có người nhảy ra giật râu cọp.
Người ta đứng đầu Binh gia Chiết Kiếm Sơn cũng không dùng thương cơ mà.
Dương Thiện Ngọc hỏi: "Tiểu thư, hắn đánh thắng được vị đại năng có danh xưng Thiên Nhân đó không?"
"Ba bảy, Phùng Bách Chu năm xưa cũng là người đứng thứ chín Nhân bảng."
Hộ pháp Thiên Phượng ngước nhìn phương xa, nàng và đối phương cùng một thời đại, chớp mắt đã qua ngàn năm.
Mà Lư Thiền lại có ý kiến khác, giọng nàng vang lên: "Ta nghĩ là năm năm, thế hệ này khác bên ngoài, ngươi thấy người nào có Pháp Tướng mà chỉ đứng hạng năm Địa Bảng không? Hồng Trần là kẻ cuồng ngông, nhưng tài năng của hắn không ai nghi ngờ."
Nếu không, người từng bị hắn đánh bại thì tự nhận mình là cái gì?
"Phùng Bách Chu cũng có Pháp Tướng."
"Pháp Tướng cũng có cao thấp, Binh gia Pháp Tướng lợi thế nhất là ở công phạt."
Lư Thiền mở một cánh cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu lên ngũ quan tinh xảo của nàng, một cảnh tượng khiến thần sắc nàng ngưng lại hiện vào đôi mắt đẹp.
Xích Long xuyên qua Bạch Liên, cuộc chiến giữa các Pháp Tướng hạ màn một cách nhẹ nhàng linh hoạt như thế, binh đạo Pháp Tướng gần như nghiền ép giành thắng lợi.
Toàn bộ Long Kiều chìm vào im lặng.
Triệu Phong cảm giác rõ ràng sự bất thường, nhưng tu vi của hắn chưa đủ để nhìn xa như vậy.
"Điện hạ, hay là trước hãy rút về cung?"
"Rút lui?"
Ánh mắt Triệu Phong hơi lạnh, quát lớn: "Nơi thành Biện Kinh dưới chân thánh quân, ai dám làm càn? Huống hồ ở đây còn có hơn vạn Cấm Quân, ta còn sợ tặc khấu chắc?"
Hắn không ngu, lúc này không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối không thể rút lui, nếu không sẽ càng khiến cho các tiên môn thấy được Đại Càn suy yếu. Hắn hôm nay dám bỏ chạy trên đường nhậm chức thái tử, thì ngày mai Đại Càn sẽ mất thêm một quận.
Ngược lại, chỉ cần mình kế thừa ngôi thái tử, nắm giữ đạo binh Cố gia, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Triệu Phong không có tâm bảo vệ trăm họ, không có tài quản lý giang sơn, nhưng với việc tranh giành quyền lực, hắn dường như có tài bẩm sinh.
Từ xưa đến nay, hoàng đế phần lớn đều như vậy, không gì khác ngoài một kẻ độc tài chuyên chế!
"Tiếp tục tiến lên, Cấm Quân mở đường."
Các Đao Thuẫn Binh mặc trọng giáp từ hai bên tiến lên phía trước đội nghi trượng, lần sắc phong này Đại Càn vốn đã chuẩn bị, để phòng người gây rối mỗi một Cấm Quân đều trang bị đầy đủ, đeo những thiết bị tinh xảo hàng đầu.
Về phần tu sĩ, giữa đường sẽ có Tổng Quản Đại Nội áp giải người nhà họ Cố đi cùng, bên cạnh lại có năm cung phụng nhà họ Triệu. Dù sao chỉ một Phùng Bách Chu đã có thể trấn áp quá nhiều người, hắn có thể xem là người nổi bật dưới chân quân.
Bỗng nhiên, trên Long Kiều xuất hiện một nhóm Cấm Quân tơi bời, họ mặt mày kinh hãi chạy lên Long Kiều, hướng đội ngũ của Triệu Phong mà đến.
Sự hoảng sợ của họ giống như sau lưng có sát khí vô biên đuổi theo, một đầu Long Thủ chậm rãi ngóc lên, Xích Lân và Liệt Dương hòa lẫn, có chút uốn lượn dẫn đến sát kiếp, khiến người trên Long Kiều cách đó mấy nghìn mét lạnh cả sống lưng.
Một bóng hình đạo bước lên Long Kiều, hắn mặc bộ đồ đỏ thẫm pha trộn, tóc dài xõa xuống, đuôi tóc nhuộm máu, đôi mắt như mực ngưng tụ vô tận sát ý.
Ánh mắt bắn thẳng vào Triệu Phong đang ngồi trên lưng bạch mã, chỉ một cái liếc mắt con ngựa đã kinh hãi, Triệu Phong bị quăng xuống.
Ngay sau đó một cái thi thể không đầu bị ném lên cao, rơi vào giữa đội nghi trượng, đập xuống mặt đường Long Kiều, văng lên một vũng máu.
Triều phục, trang sức Bạch Liên, không đầu.
Thiên Nhân Phùng Bách Chu, cường giả đỉnh phong cảnh giới thứ ba, người đứng thứ hai Biện Kinh.
Chết rồi?
Chết rồi!
Cố Ôn quan sát Long Kiều, Xích Long cúi đầu cuộn mình trên người hắn, tay nhẹ vịn trên Long Thủ, hai chiếc răng nanh trắng từ từ nhe ra, như hung thú há miệng.
Hắn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Đã lâu không gặp, Triệu Phong."
"Ngươi là..."
Triệu Phong nhìn hình bóng xa xa như vực sâu kia, sự ngây thơ hưởng lạc từ bé của hắn càng trở nên ảm đạm, răng hắn bắt đầu run rẩy, như gặp quỷ vậy.
"Cố Ôn?"
Long Kiều rơi vào tĩnh mịch, rất nhiều thiên kiêu các tông trừng lớn hai mắt, họ đã nghe qua cái tên này.
Đây là tin tức lớn nhất những năm gần đây, thậm chí ngàn năm qua, gia tộc người hộ đạo của Tam Thanh bị Triệu gia tàn sát, rồi sau đó thay thế.
Việc người trước kẻ sau không có gì mới lạ, giữa các phái tông không thể nào hoàn toàn hòa thuận, nhưng chuyện thay thế thì lại chưa từng nghe thấy.
Mọi người đều tò mò, không biết đạo quân hoàng đế rốt cuộc đã đưa ra cái gì tốt đẹp, lại có thể thuyết phục Tam Thanh Đạo Tông.
Mà Cố Ôn là con trai độc nhất của Cố gia, biến thành tù nhân của người khác, nuôi lớn thành chó.
Các thiên kiêu cũng chỉ nhớ vậy, tin rằng sẽ nhanh chóng quên đi.
Mà bây giờ, người đang đứng trước mặt họ chính là kẻ đáng thương trong chuyện bát quái thời gian trước, nhưng đối phương đã biến thành một con hổ xuống núi, một con quá giang long. Chỉ riêng khí thế của hắn thôi, đã mơ hồ vượt qua tất cả mọi người ở đó.
Hà Hoan, Mộ Dung Tố Nguyệt, và cả đám người trên lầu Thiên Phượng chấn động nhất, họ đều từng tiếp xúc với Cố Ôn và Hồng Trần, chưa bao giờ nghĩ hai người lại là một.
Một thương nhân nhỏ bé cúi mình khuất phục, một tên cuồng đồ Vô Pháp Vô Thiên, làm sao có thể liên tưởng đến nhau được?
"Là ta, hôm nay đến lấy mạng ngươi."
Oành!
Tiếng xé gió mãnh liệt rót vào đường phố Long Kiều, Xích Long xông vào đội nghi trượng, những Đao Thuẫn Binh tốt hàng đầu trong nháy mắt bị lật nhào, có một cung phụng nhà họ Triệu đến cản, cũng bị Thương Chiêu Liệt nghiền nát ngay sau đó, thân thể nổ tung, đến một cái xác toàn vẹn cũng không có.
Phương thốn vô địch, sáu thước vô sinh!
Những binh tốt này không ngăn được Cố Ôn, nhưng chỉ cần ai cản trước mặt hắn, thì sẽ bị giết sạch, không để lại bất kỳ sinh cơ nào, còn nếu chạy trốn thì sát khí vô biên sẽ tự động tránh họ.
Đạo chính là vậy.
Triệu Phong không còn chút uy phong nào của thiên gia quý tử, hắn cực kỳ mất mặt chạy nhào về phía sau, sợ đến nỗi quên cả vận dụng tu vi. Hai cung phụng Triệu gia đỡ hắn dậy, nhanh chân chạy về phía hoàng cung.
Có thể Cố Ôn làm thế nào có thể để bọn hắn toại nguyện, thở ra thành kiếm, vượt ngang nghìn bước chém giết thần hồn.
Theo hai tên cung phụng tu sĩ ngã xuống đất, Triệu Phong ngã sấp xuống đến trên mặt đất làm rớt một chiếc răng, nơi xa Cố Ôn càng ngày càng đến gần, bốn phía vô số thiên kiêu duỗi cổ.
Cuối cùng khi Cố Ôn đứng trước mặt Triệu Phong, nhìn xem kẻ xụi lơ trên mặt đất đái ướt cả quần Triệu Phong, hắn hướng những người xung quanh kêu cứu: "Hộ giá! Hộ giá! Ta là Đại Càn thái tử, ngươi . . . Ngươi không có khả năng giết ta!"
"Triệu Phong, đứng lên."
Cố Ôn ánh mắt băng lãnh, hắn biết được đối phương cũng không phải là thiên kiêu, cũng không phải gì đó thần nhân.
Hắn chỉ là một kẻ kiều sinh quán dưỡng hoàng tử, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua một chút khổ. Nhưng chính là một kẻ như vậy, một tên phế vật, phế vật từ đầu đến chân, đè ép ta năm năm!
Chà đạp tôn nghiêm của ta, vũ nhục nhân cách của ta, tự cho là ngự người có đạo như cái Tiểu Sửu nhảy loạn, mà ta đem hết toàn lực cũng chỉ có thể có được một chút cơ hội thở dốc.
Vì cái gì đây?
Phương xa, một đạo khí tức mạnh mẽ bốc lên, một thân ảnh đang hướng bên này phi độn mà đến.
Hà Hoan lấy lại tinh thần, hét lớn: "Hồng Trần huynh đi mau! Đó là đạo quân hoàng đế hóa thân!"
Cố Ôn mắt điếc tai ngơ, hắn yên tĩnh nhìn đạo thân ảnh có chút hư ảo kia bay tới, vạn mét, ngàn mét, trăm mét, trăm bước . . . . .
Bởi vì phụ thân hắn là đạo quân hoàng đế, tất cả mọi người e ngại mà không dám giết hắn.
Oành!
Trăm cân Huyền Trọng Thương đập xuống, Triệu Phong từ đầu đến thân thể bị đè ép, hóa thành một bãi thịt nhão.
Đạo quân hoàng đế hóa thân dừng tại nguyên địa, Long Kiều vây xem các phương cũng triệt để ngây người.
Cố Ôn yên lặng cất tiếng nói truyền khắp Long Kiều.
"Kẻ giết người, Cố Ôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận