Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 156: Thu hoạch được địa hồn, mất đi vị giác (1) (length: 12540)

Giang Cử Tài bây giờ uy tín đã hơi quá lớn, hôm nay hắn có thể mang quân ra ngoài, ngày mai liền có thể mang quân trở lại đây.
Khởi binh tạo phản quan trọng nhất ở hai khía cạnh, một là có thể đánh, ít nhất không bị quan phủ tùy tiện tiêu diệt. Một khía cạnh khác là danh tiếng vang dội, danh tiếng lớn sẽ có rất nhiều người gia nhập.
Từ dân đen hoàn toàn không có chỗ dựa đến địa chủ hào thân, không ai có thể kháng cự việc tạo phản, mọi người chỉ là sợ bị chặt đầu.
Hiện tại chết đói còn nhiều hơn chết vì chặt đầu gấp ngàn vạn lần, chi bằng dứt khoát đứng lên tạo phản.
Nam Thủy có hai điểm nóng lớn, một là giết quan, hai là Yêu Họa.
Nam Xuân Quân có thể thành công cũng là do thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như triều đình mấy năm gần đây không có thu thuế nặng, với Nam Thủy giàu có cũng đủ phần cơm ăn. Nếu như Yêu Họa không xuất hiện, số lưu dân ở Nam Thủy cũng không nhiều đến vậy.
Cả hai kết hợp, thoáng chốc đã đưa Nam Xuân Quân loại địa phương phản tặc này lên hàng đầu, trở thành phản tặc số một số hai của toàn bộ Đại Càn, hơn nữa được lan truyền rộng rãi.
Những người tạo phản khác đều không thể giết yêu tế trời, Giang Cử Tài không nghi ngờ là tấm biển hiệu của Nam Xuân Quân, có lẽ nói từ lúc bắt đầu đã như vậy.
Lúc đầu tất cả mọi người chờ theo chiếu thư an bài tạo phản, chỉ có mỗi tên nhóc ngốc này đánh cực kỳ hung hãn, cũng đặc biệt giỏi đánh. Qua từng trận thắng, đám Thổ Lão Mạo không ngừng thêm hào quang lên người hắn, toàn bộ tinh thần của Nam Xuân Quân liền không còn giống trước.
Tạo phản là như vậy, một đám dân quê cái gì cũng không hiểu, một người chỉ dựa vào lỗ mãng và dũng cảm dẫn đầu làm đại ca, còn thêm một chút vận may.
Nhưng thế giới này cuối cùng vẫn phải xem bối cảnh.
Giang Cử Tài võ dũng hơn người, hiểu thấu lòng người, nghĩa khí ngút trời, có thể thì sao? Hắn không có một vị sư phụ tiên nhân nào cả, mà ta có, cho nên ta mới là đại soái.
Một hơi, hai hơi, ba hơi.
"Giết hắn đi, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Một cơn gió nhẹ thổi đến, tai Giang Cử Tài khẽ động, cơn giận vừa nén xuống lập tức cuộn trào không thể ngăn lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn người kia, ngay sau đó đột nhiên rút đoản đao của con cháu Giang Thị bên cạnh, sải bước đi thẳng về phía trước, thị vệ vừa định rút đao đã bị hắn một tay đánh ngã.
Bắt được cổ của tên tử đệ thế gia kia, một đao đâm thẳng vào cổ, máu chảy như suối.
Tên tử đệ thế gia ngã nhào xuống bàn, xung quanh tất cả đều ngây ngốc, ngay cả Tống Tử Dịch cũng có chút không ngờ đến.
Hắn sao dám giết người?
"Giang Cử Tài!"
Tống Tử Dịch định thần lại, giận quá hóa cười nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Trong trướng quân doanh giương cung bạt kiếm, mười thị vệ đang xem động tĩnh bên ngoài cùng nhau xông vào, đều mặc giáp cầm đao.
Con cháu Giang Thị lưng tựa vào nhau, bảo vệ Giang Cử Tài ở giữa, trong xã hội tông tộc cổ đại, trung thành nhất chính là bọn họ, những người trong nhà.
Mặt Giang Cử Tài không biến sắc đáp: "Thù cha, không cùng đội trời chung, hắn đã dám nói, vậy ta tự nhiên dám làm."
"Tốt tốt tốt, không ngờ Giang giáo úy lại là một đứa con hiếu thảo."
Tống Tử Dịch tức giận vạn phần, sát ý trong lòng đã quyết.
Ban đầu hắn không muốn chủ động dẫm lên cái mìn này, Nam Xuân Quân chỉ là một đội quân Nông Dân, còn nhận tài trợ của các Địa Chủ Hào Tộc ở khắp nơi. Người ngoài không ở trong quân không thấy được đại soái này anh minh thần võ, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồn về Giang Cử Tài.
Bây giờ đã có người hô lên cái tên Trấn Yêu Tướng Quân.
Theo Tống Tử Dịch thì đó quả thực là tự tìm đường chết, nếu như đưa tới sự chú ý của đám thiên kiêu Yêu Tộc thì hẳn phải chết không nghi ngờ, có thể nói Giang Cử Tài vốn là một kẻ chết rồi.
Nhưng kẻ sắp chết này lại còn dám ở trên đầu mình nhảy nhót.
Hôm nay không giết ngươi, bản soái còn mặt mũi nào?
Tống Tử Dịch ngồi trở lại vị trí, từ tốn nói: "Giang giáo úy bị Yêu Ma nhập thân, trước mặt mọi người giết người, chúng ta dục huyết phấn chiến đã lâu mới chém giết Yêu Ma, vì Giang giáo úy báo thù, ra tay đi."
Mười tên thị vệ mặc giáp cầm đao vung đao lên, một vệt bạch quang lóe lên, từng cái đầu người rơi xuống đất kêu cạch cạch.
Từng cái xác ngã xuống, Giang Cử Tài nhìn thấy ánh mắt trừng lớn của Tống Tử Dịch, mà đối phương cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mình.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy, mọi người đều nín thở, sau đó một nam tử tóc đen áo trắng như tơ xuất hiện sau lưng Tống Tử Dịch, bàn tay dính máu loang lổ đặt trên vai hắn, tựa như đang nhấn Tống Tử Dịch xuống vạc nước ba tháng trời đông giá rét.
"Đạo Cơ tứ trọng tam trọng viên mãn, xem như một thiên tài."
Giọng nói mang theo vài phần tán thưởng.
Tống Tử Dịch chậm rãi quay đầu, thấy một gương mặt không đáng chú ý, không có gì đặc biệt, không biết là người nào, nhưng mình hoàn toàn không thể động đậy là biết chắc chắn mạnh hơn mình.
Hắn cố gắng kìm nén sự kinh hãi, giả bộ bình tĩnh nói: "Vãn bối Tống Tử Dịch truyền nhân Ngọc Sơn Tông, sư thừa Bất Hạ Chân Nhân. Đạo huynh sư thừa ở đâu, có lẽ tông môn chúng ta có quan hệ."
Đưa ra bối cảnh chính là để trấn an tu hành.
Cố Ôn từ tốn nói: "Tam Thanh Đạo Tông Ngọc Thanh chân truyền Hồng Trần."
Thời khắc bốn chữ Tam Thanh Đạo Tông được nói ra, tim của Tống Tử Dịch đều đã nguội lạnh.
Chân truyền của tông môn số một thiên hạ, so với tuyệt đại đa số truyền nhân của các tông môn còn lợi hại hơn. Tam Thanh Đạo Tông trên bản chất là một cự vật to lớn sau khi hợp nhất của ba tông môn đỉnh cấp, nếu không thì năm đó cũng không thể thống trị toàn bộ nhân tộc.
Hổ chết còn uy, huống hồ Tam Thanh Đạo Tông vẫn còn chưa tuyệt truyền thừa.
Đối với người thường mà nói, thân phận quan trọng hơn tất cả. Bọn họ sẽ không chú ý những cái kiểu thiên kiêu như Xích Vũ Tử đã bỏ ra bao nhiêu phía sau, mà để ý hơn đến hào quang của tông môn.
Vẻ mặt Tống Tử Dịch hơi cứng lại, miệng không tự giác run rẩy nói: "Đạo huynh, nếu như có chỗ nào đắc tội, ta nguyện ý nhận lỗi."
"Đắc tội thì không tính, đã thù dai, vậy thì mời ngươi lên đường đi."
Kiếm ý của Cố Ôn lóe lên, ánh hào quang trong mắt Tống Tử Dịch hóa thành hư vô, mặc cho hắn có đủ loại thủ đoạn cũng không sử dụng được chút sức nào.
Thủ đoạn bảo mệnh cũng cần xem cấp bậc, Cố Ôn đã có thể ở trạng thái bình thường vượt một bậc, bùng nổ thì chém tứ giai, cái đạo nền móng tứ tam của Tống Tử Dịch muốn giở trò trước mặt hắn cũng quá là kỳ quái.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía những tướng lĩnh khác, còn chưa chờ bọn họ kinh hãi hoặc quỳ xuống đất xin tha, kiếm quang lóe lên đầu người rơi xuống đất.
Giết người chỉ như gật đầu, sức mạnh siêu phàm chính là tuyệt vời như vậy.
Lúc này, những người Giang gia còn sống mới hoàn hồn lại, đều ngây dại mặt.
"Ấm. . . Ôn gia?"
Ngược lại, Giang Cử Tài mới là người khó tin nhất.
Trên đời này có tiên nhân tồn tại giờ người đi đường đều biết, đại soái có tiên thuật hắn đã rõ, ban ngày có tiên nhân giúp đỡ hắn cũng thấy tận mắt. Chỉ là trong tình huống nguy cấp thế này, hắn không thể thông qua một câu ngắn ngủi để đoán ra đó là Cố Ôn.
Thế phụ của mình lại là tiên nhân?
Vậy thì vị trí đại soái này phải để cho ta ngồi chứ!
"Cử tài, giống như cha ngươi đã nói, ngươi là người làm được đại sự."
Ngoài miệng Cố Ôn tán thưởng, kỳ thực có chút bất đắc dĩ.
Giang Cử Tài và cha hắn quả là có một trái tim lớn, thấy vừa rồi dám không do dự giết người cũng có thể biết hắn rất quyết đoán, cũng như ban ngày lúc đối đầu với Yêu Ma một chút cũng không sợ.
Người làm đại sự thường hay là một cái gây chuyện tinh, giống như Lưu Bang mỗi ngày bị người ta bắt cóc, vì vậy Cố Ôn mới bảo Giang Phú Quý cách xa ra một chút.
Bởi vì Giang Phú Quý không có nhiều tham niệm đến vậy, ông ta chỉ muốn vinh hoa phú quý. Như việc bây giờ Giang Gia thôn có cả trăm mẫu đất nông nghiệp là ông ta đã có chút hài lòng, không cần phải xuống ruộng làm việc.
Nhưng tính tình này Cố Ôn lại rất thích.
"Ta không tiện giải thích nhiều, hiện tại ta giết toàn bộ tướng lĩnh của Nam Xuân Quân này rồi, nếu như ngươi muốn lên vị trí này thì tự mình ra mà ổn định tình hình. Hoặc là ngươi cứ rời đi luôn, để trò hề này kết thúc, quay về mà làm công tử nhà giàu cho tử tế."
"Ta hy vọng ngươi về ở yên ổn, đừng ra ngoài gây chuyện nữa, lui về ta có thể cho những gì Giang gia ngươi muốn."
Con cháu Giang Thị khác còn chưa hết ngây người, Giang Cử Tài khi Cố Ôn vừa dứt lời, ánh mắt đã dời khỏi đống xác.
Hắn hỏi: "Ôn gia, thiên hạ này có đánh được không?"
Cố Ôn gật đầu.
Phàm nhân tự nhiên không đánh được, chí ít phải có năng lực Bán Tiên mới có thể quyết định được cục diện thiên hạ.
"Vậy Nam Thủy thì sao?"
"Có lẽ có thể."
Nam Thủy rõ ràng không phải địa phương quá quan trọng, nếu như Văn Nhân Vũ đã chết, chiếm cứ Nam Thủy cũng không khó.
"Vậy thì con trước tiên sẽ đánh chiếm Nam Thủy rồi hỏi lại Ôn gia."
Giang Cử Tài tuổi mới vừa tròn hai mươi nhưng vẻ mặt đã mất đi vẻ trẻ trung, không còn dáng vẻ thư sinh như ở Biện Kinh nữa, tiến lên rút thanh bội kiếm của chủ soái, ngẩng đầu nói: "Thiên hạ này con có thể đánh được hay không."
Hắn xoay người sải bước rời đi nhanh như chớp.
Cố Ôn thần niệm vươn ra, lẳng lặng nhìn Giang Cử Tài ổn định tình thế ra sao.
Lúc này Nam Xuân Quân đang trong trạng thái im lặng, ngoài người canh gác ra thì hết thảy binh tốt đều không được di chuyển ra khỏi lều, bất kỳ ai không có phận sự đều không được đi lại trong quân doanh.
Đây là vì muốn chém giết Giang Cử Tài mà không gây náo loạn, cũng tránh để bị mang cái tiếng giết lừa tá ma. Tầng lãnh đạo của Nam Xuân Quân là kiểu vừa muốn chỗ tốt, lại muốn danh tiếng, lại còn không muốn mạo hiểm, mà phải cầm quyền.
Chỗ tốt gì cũng muốn chiếm hết.
Nhưng mắt của người dân lại rất sáng suốt, bọn họ biết ai là người đang chiến đấu, chỉ là không phải ai cũng đứng ra đáp lời.
Giang Cử Tài đi ra khỏi lều chỉ huy, phần lớn binh lính không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhờ vào uy danh của chủ soái cùng thanh kiếm chém yêu mà ông ta vẫn thường sử dụng, cơ bản là mọi việc có thể xuôi chèo mát mái. Tiếp theo sau đó một mạch tiến tới doanh trại của Mã quân, mất khoảng hơn mười phút để đưa ra mấy trăm người.
Bọn họ từng bước một tiếp quản trật tự quân doanh, có người phát hiện điều bất thường, nhưng không thể chống lại Mã quân đang nắm giữ quyền chủ động.
Sau nửa canh giờ, từng người thống lĩnh một trăm quân bị gọi ra, giải thích tình hình rồi phục tùng thì được ở lại, ai có ý đồ khác đều bị chém giết ngay tại chỗ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, doanh trại bao trùm bầu không khí quỷ dị, ai nấy đều cảm thấy bất an, càng trở nên xao động.
Nhưng chỉ cần có ai dám bước ra khỏi lều thì đều bị binh lính Mã quân quở trách, nhân tâm tan rã nên mấy trăm người liền có thể khống chế mười vạn quân đội.
Mãi cho đến hừng đông, Giang Cử Tài đã giết đến mức đầu người lăn lóc, từ việc thanh trừ Bách tướng cho đến Thập tướng, thậm chí cả những người thân thích của các tướng lĩnh đã chết đều bị giết sạch.
Cuộc binh biến kết thúc, một đội quân mười vạn đã từng trải qua mấy lần chiến tranh tôi luyện, có thực lực nhất định, nay đã hoàn thành việc thay đổi triều đại.
Giang Cử Tài mặc nguyên bộ quân phục, trên mặt dính vết máu đi trở về, chắp tay nói: "Ôn gia, may mắn không làm nhục mệnh."
Cố Ôn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nghĩ ra cái biện pháp này như thế nào vậy?"
Cực kỳ dứt khoát gọn gàng, không hề dây dưa chút nào.
Người ta nói tiêu diệt là biện pháp đấu tranh cấp cao nhất, và nó lại thích hợp nhất trong quân đội, chỉ cần những người chỉ huy súng cấp cao nhất chết hết thì quân đội chính là đống bùn nhão không xương sống.
"Lần đầu thì lạ, hai lần thì quen, cũng không phải lần đầu tiên, trước đây ta cũng làm như vậy đi theo đám bọn hắn giết chết đại soái đời trước."
Giang Cử Tài có chút ngại ngùng gãi đầu.
Cố Ôn nhớ tới trước đây Nam Xuân Quân đã từng biến động một lần, giờ đây lại lần thứ hai, chỉ không biết có lần thứ ba hay không.
Hắn tiện tay ném cho một thanh hạ phẩm linh kiếm, nói: "Ngươi tự xử lý cho tốt, ta nếu có rảnh sẽ giúp ngươi, nhưng không phải lúc nào cũng có thể giúp ngươi được. Còn nữa, đừng dùng tên của ta khi đối ngoại, sẽ rước họa vào thân."
"Chờ một chút, Ôn gia, còn có một thứ đồ vật mà ngài nên cảm thấy hứng thú, Tống Tử Dịch không cần hoàng kim bạc trắng cũng giữ nó như bảo bối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận