Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 179: Thái Âm khiến bí văn (length: 13236)

【 Thiên Tủy một trăm hai mươi năm 】 Cố Ôn nhận lấy hai quả linh quả không chút do dự nhét vào miệng, nói: "Đa tạ đại sư ngàn dặm tiễn linh quả, giờ đây bọn ta gặp nạn, không biết đại sư có thể xuất thủ tương trợ?"
Ngọc Kiếm Phật gật đầu nói: "Trảm yêu trừ ma là một việc đại công đức, tiểu tăng nguyện ý thay cực khổ."
Thanh âm vừa dứt, nơi xa, pho tượng phật khổng lồ đang chặn ở cửa động đột nhiên nện xuống một kiếm, kiếm thế như núi đổ.
Đứng đầu tiên, con Thanh Mãng thi triển pháp tướng cùng pho tượng phật khổng lồ giao chiến, hai bên giống như hai người khổng lồ bưng lấy phía dưới không ít yêu loại cuốn vào trong đó bỏ mình.
Ba Xà yêu thánh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Ôn ở phía xa, giận dữ hét: "Tặc tử! Giết Thánh Tử tộc ta, hôm nay nhất định phải ngươi nợ máu trả bằng máu!"
Con Thanh Mãng phía trước kia là lão tổ? Khó trách ta thấy nó quen mắt như vậy.
Cố Ôn không hề nhúc nhích, hắn không sợ bị trả thù, nhưng bị trả thù không có nghĩa là chính mình nhất định phải nghênh địch.
Đối phương Bát Thất Đạo Cơ, mà chính mình mới Ngũ Ngũ Đạo Cơ, nghĩ như thế nào cũng đánh không lại. Trừ phi Cố Ôn đem năm giác quan hiến tế hết, nếu không chỉ có đi chịu chết.
Có thể chính mình cần gì phải đi lấy trứng chọi đá?
Nếu là mình bát trọng Đạo Cơ, thì con Thanh Mãng này đã không dám đứng trước mặt mình. Nó bất quá là dựa vào nội tình, mà khi mình còn chưa trưởng thành thì nó mới dám kêu gào.
"Ngọc Kiếm Phật đạo hữu, con yêu này nhường cho ta tới đối phó."
Tiêu Vân Dật thần sắc hơi động, lật tay lấy ra một thanh Bán Tiên kiếm màu tím xanh xen lẫn, một kiếm chém về phía Thanh Mãng.
Hắn sợ Ngọc Kiếm Phật và Thanh Mãng đánh nhau quyết liệt thì sẽ cướp mất công lao của mình. Nếu lần này hắn công lao không đủ lớn, Hồng Trần huynh sẽ không thể cùng hắn hồi Chiết Kiếm Sơn.
Đến lúc đó hắn có thể sẽ trở thành tội nhân của tông môn.
Kiếm quang như cột trụ trời, một kiếm đánh tan Thanh Mãng, trong khoảnh khắc huyết nhục văng tung tóe, từng mảng lớn vảy rạn nứt.
"Kiếm Tôn? !"
Ba Xà yêu thánh kinh hãi.
Trong giới tu hành, người công phạt mạnh mẽ luôn bị người khác kiêng kỵ. Kiếm đạo không phải con đường duy nhất để trở nên mạnh mẽ, nhưng là dễ sinh ra người công phạt mạnh nhất.
Kiếm Tôn có rất nhiều loại, đáng sợ nhất chính là dùng kiếm.
Những tên điên này noi theo Kiếm Tôn đời đầu, đem thân thể, thần thông đạo pháp, tam hồn thất phách của mình dung luyện thành một thanh kiếm. Gần như là vô địch thủ dưới Bán Tiên, nếu chúng có ý thức, thì chỉ sợ Bán Tiên cũng khó có đối thủ.
Coong!
Lại một kiếm đánh xuống, Ba Xà yêu thánh không nói nữa, bắt đầu chuyên tâm ứng phó thế công của Tiêu Vân Dật.
Tiêu Vân Dật tại núi Thiên Tuyền là Thất Lục Đạo Cơ, giờ gần hai tháng đã đạt tới Thất Thất đạo cơ. Hai tháng một cảnh giới nhỏ mới là tốc độ bình thường của thiên kiêu, Cố Ôn loại yêu nghiệt này không tính là bình thường.
Ba Xà yêu thánh Bát Thất Đạo Cơ, hai bên kém hai cảnh giới nhỏ. Tiêu Vân Dật có thể vượt hai cảnh giới nhỏ, cộng thêm Bán Tiên kiếm ngược lại chiếm thế thượng phong.
Trong chớp mắt Ba Xà yêu thánh đã ở thế yếu, trên người vết thương không ngừng gia tăng. Tuy không phải vết thương chí mạng, nhưng cứ bị mài mòn như thế thì không phải là cách.
Giờ phút này, Cố Ôn mấy người cũng tham gia hỗn chiến, bởi vì Ngọc Kiếm Phật thêm vào, bọn họ lại phân phối đối thủ. Trong đó, Cố Ôn nhận được đám yêu yếu nhất, đây đều là loại tạp nham không có thực lực nhưng lại không thể bỏ qua, một đầu Yêu Tộc thiên tài trung bình cũng đạt tới ngũ trọng Đạo Cơ. Công kích của chúng hạ lên người Cố Ôn ít nhất cũng để lại bầm tím, số lượng đông có thể cắn chết người.
Cố Ôn có công phạt sắc bén nhất, quá thích hợp để dọn dẹp đám tạp ngư này.
Trảm Hà tàn sát, một kiếm chém ra, không con yêu nào sống sót trở về.
Hắn vừa ăn yêu đan, vừa trùng sát bầy yêu chiến trận, càng đánh càng hung, càng đánh càng giàu.
Thiên Tủy không ngừng tăng lên, khiến Cố Ôn trong một nháy mắt dường như giết đỏ cả mắt.
Thiền Hi tìm tới lão đối đầu Ngao Hằng, chỉ thấy con dâm long này vẫn dùng một ánh mắt cực kỳ buồn nôn thèm thuồng nhìn mình. Nàng tuy không thừa kế chủ quan của Tam Thanh Đạo Tử, nhưng phân biệt nam nữ là có, cũng có thể hiểu được dục vọng của đối phương.
Huống chi nàng cực kỳ chán ghét đối phương, điểm này là cùng nguyên thân không đổi, bởi vì kể cả là thân nam nhi, nguyên thân cũng đã bị nhìn bằng ánh mắt đó.
Nghiệt Long này quả thực không biết chọn.
"Chậc chậc chậc, Tam Thanh Đạo Tử cao quý của chúng ta, lại muốn tìm một tên nhà quê không rõ xuất xứ kết thành Thiên Hôn sao?"
"Tạp chủng."
Thiền Hi mặt lạnh tanh, trong lời nói lộ ra sự khinh thường nồng đậm.
Mà hai chữ này bởi vì một vài người mà đã trở thành nghịch lân của Ngao Hằng, thần sắc lập tức trở nên âm trầm.
"Ngươi kêu ta cái gì?"
"Tạp chủng."
"Ngươi…"
Tiếng nói chưa dứt, Thiền Hi lập tức bồi thêm một câu: "Tạp chủng."
"Ta giết ngươi! ! !"
Ngao Hằng gào thét xông lên, nhưng sát ý lại luôn nhằm vào Cố Ôn, hắn muốn quay lại đánh lén Cố Ôn, nhưng Thiền Hi vẫn luôn để mắt tới hắn.
Quân Diễn đối đầu với hồ yêu, nhìn khuôn mặt già nua của đối phương, nói thẳng: "Lão thái bà."
Lần này đến lượt Đồ Sơn Vân nổi điên, gần như không cần phải mở miệng, lập tức tung sát chiêu.
Nhưng mà ánh mắt nàng luôn dán chặt Cố Ôn bị Quân Diễn bắt được, ánh mắt của Quân Diễn khẽ nhúc nhích, trong lòng đã có đề phòng, rồi truyền âm cho Cố Ôn.
Dù có phải ảo giác hay không, nhắc nhở một hai cũng không sao, Quân Diễn hành sự luôn lấy sự ổn thỏa làm đầu.
'Con hồ yêu kia đang nhìn chằm chằm ngươi, ngươi cẩn thận một chút.' Cố Ôn đang bị bầy yêu bao vây, ngẩng đầu lên nhìn, rồi truyền âm: "Ta trước đó đã giết một người Đồ Sơn Hoàng tộc, cũng có thể là tới tìm ta báo thù."
'Cừu nhân của ngươi cũng thật nhiều.' Quân Diễn giật giật khóe miệng, bỗng nhiên tượng phật khổng lồ lao về phía hắn, mục tiêu là con đằng yêu ở gần đó.
Ầm ầm!
Ngọc Kiếm Phật nhắm vào đằng yêu, dường như trên mặt đất cứng rắn như đá mọc ra vô số dây leo, dày đặc như xúc tu quấn lấy pho tượng phật khổng lồ.
Hai khuôn mặt không có biểu cảm, không hề có thần sắc dao động của gỗ khô, hai bên giao đấu dường như yên tĩnh đến kỳ lạ, tượng phật khổng lồ và dây leo giằng co không hề nhúc nhích.
Đằng yêu thản nhiên lên tiếng: "Phật Ma Thánh thân thể, ngươi là kiếp số của bọn họ, ta không muốn giết ngươi."
Giết nàng, Phật Ma chi tranh sẽ thất bại, Phật cùng Thượng Hải sẽ trở lại.
Mà những tiên nhân đi lại ở thiên địa đều là tai họa, Phật Ma đều có thực lực tương đương với Kình Thương.
Ngọc Kiếm Phật hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt trong veo như lưu ly hiện lên chút biến hóa, nàng mơ hồ nhìn ra chân thân của đằng yêu.
"Thí chủ có phải là Kiến Mộc?"
Đằng yêu khẽ gật đầu, Ngọc Kiếm Phật cúi đầu thì thầm: "Kiến Mộc, là người có đại công đức, tiếp nhận thiên địa, thai nghén chúng sinh."
Ngay sau đó, sức mạnh của pho tượng phật khổng lồ đột nhiên tăng lên, trong đôi mắt trong veo của ni cô hiện lên vẩn đục, một tia sát ý thuần túy cực độ xuất hiện.
"Giết, cái ác nhỏ không thể, cái ác lớn có thể."
Thanh âm của Ngọc Kiếm Phật có chút dao động, tựa như cười mà không phải cười, gắt gao nhìn Khanh Nhị.
Phật vốn là ma, ma cũng có thể hướng phật.
Nàng có phật nhân từ, tự nhiên cũng có ma khí lẫm liệt. Làm việc thiện tích đức, trảm yêu trừ ma chỉ là công đức nhỏ, chỉ có người có ích cho thiên địa mới là đại đức.
Ma khinh thường với điều ác nhỏ, phật không vì điều ác nhỏ mà làm, mà người có đại đức nghịch thiên thì phải giết.
Đằng yêu ngạc nhiên, lại chỉ có thể đón đỡ, nhưng kiếm thế của Ngọc Kiếm Phật đại lực trầm, tựa như một ngọn thần sơn đè nát cành lá, một kích đã ép nàng xuống mặt đất.
Ngọc Kiếm Phật Thất Thất Đạo Cơ, đằng yêu cũng là Thất Thất Đạo Cơ, người trước mang phật ma, người sau chỉ là một trong Vạn Thiên Hóa Thân.
Ầm ầm!
Thắng bại đã rõ, nhưng sinh tử vẫn chưa phân định, trong tay áo của đằng yêu xuất ra một cành non, gắt gao chống đỡ lấy một tia cuối cùng của tử tuyến, một kiếm như thần sơn giáng xuống cũng không thể đè nát được cành non.
Cục diện bế tắc như vậy chiếu rọi toàn bộ chiến trường, phe Cố Ôn chỉ có thể chiến thắng nhỏ, thực tế vẫn đang ở thế hạ phong.
Bởi vì số lượng Yêu Tộc quá đông, hơn trăm vị thiên tài, hộ pháp hộ đạo cũng có tới một trăm, như vậy vẫn còn rất nhiều lão quái kinh nghiệm.
Có lẽ không phải ai cũng có tư cách để chân quân chi lưu làm hộ pháp, nhưng vẫn không thiếu Nguyên Anh bước vào hàng ngũ này. Đấu một đối một họ không bằng các thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, nhưng kinh nghiệm quần ẩu của họ thì cực kỳ dày dặn.
Trong giới tu hành, vô luận là người hay yêu, Kim Đan, Nguyên Anh, tầng lớp cơ bản này là tầng quản lý tầm trung. Ngoài việc quản lý ra thì tác dụng lớn nhất của họ chính là chỉ huy tác chiến.
Vì họ có kinh nghiệm đánh quần chiến.
Cố Ôn và đồng bọn là thiên kiêu đỉnh cấp, pháp thuật cường đại cũng khó có thể giết chết bọn họ, nhưng pháp lực lại hữu hạn.
Việc họ cần làm là không chết, chỉ cần không chết, xét về tiêu hao Cố Ôn và mọi người chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Cố Ôn cũng nhận ra được vấn đề, để có kế hoạch cho hôm nay thì nhất định phải có một người phá cục, mà hắn nắm giữ mệnh cách thì dễ dàng đột phá nhất.
Hoặc là Cửu Chuyển Kim Đan, hoặc chính bản thân mình phải trước một bước đạt lục trọng Đạo Cơ.
Lục trọng Đạo Cơ là Nguyên Thần Hóa Anh, gia tăng là sức mạnh ở cấp độ thần hồn. Mà trong Kiếm Đạo Chân Giải, thần hồn và pháp lực đều chiếm một nửa, trong đó Đạo Kiếm và Phật Kiếm yêu cầu sức mạnh thần hồn tương đối cao.
Thất trọng là pháp tướng, đây là giai đoạn mạnh nhất của Ngọc Thanh Đạo Cơ, pháp tướng mà Ngọc Thanh Đạo Cơ ngưng tụ vì pháp tướng của người tiên.
Bát trọng chính là phản phác quy chân, Nguyên Anh và nhục thể hợp nhất.
Cửu trọng là thiên nhân hợp nhất, giơ tay nhấc chân cũng có thể khu động sức mạnh thiên địa, đây cũng là lý do Cố Ôn không thể vượt cấp chiến thắng Thiên Tôn.
Bọn hắn đối với lực lượng vận dụng đã ở một tầng khác, không phải đơn giản một hai cái viên mãn cùng thành tiên pháp có thể bù đắp.
May mắn duy nhất là cửu trọng Đạo Cơ cùng bát trọng viên mãn chỉ là một cái đường ranh giới cực lớn, người trước là tiêu chuẩn Thiên tôn, người sau là tiêu chuẩn Bán Tiên, có thể đạt tới cực kỳ ít.
【 Thiên Tủy 150 năm 】 【 Cửu Chuyển Kim Đan, cần Kim Đan quán thông Thất Mạch 】 Quán thông Thất Mạch? Như thế nào quán thông, Thiên Tủy có thể dùng được không?
Cố Ôn tâm niệm nhất động, Thiên Tủy không có bất cứ động tĩnh gì, nó chỉ có thể để cho mình lý giải sự vật nào đó, đều là Ngộ Đạo.
Quán thông Thất Mạch không phải là lý giải, mà là một loại vật chất tầng diện cơ sở.
'Hồng Trần, đỡ lấy ta.' Bỗng nhiên, một cái đầu lâu bay tới, Cố Ôn vô ý thức đưa tay chụp tới, rõ ràng là một gương mặt đẹp trai âm tà, cũng chỉ có mặt.
Giờ phút này, thân thể Quân Diễn đã bị Đồ Sơn Vân bóp nát, hóa thành một bãi thịt nhão, tựa như một bộ nhục thể phàm thai.
Lão Hồ nữ nhìn chằm chằm Cố Ôn, áp lực trong nháy mắt tăng vọt.
"Lão Quân cố gắng thêm chút sức đi."
"Yêu thánh tương đương với Thiên tôn, có thể kéo được đã quá không dễ dàng rồi."
Quân Diễn xám mặt, hắn cùng Hồ Nữ chênh lệch ít nhất hai cái cảnh giới.
Mà trên cơ bản lấy viên mãn làm ví dụ, thất trọng viên mãn về sau sẽ rất khó vượt cấp. Thiên tôn giới hạn là cửu trọng Đạo Cơ, Bán Tiên giới hạn là bát trọng viên mãn.
Hắn là bảy bảy đạo nền móng, Hồ Nữ là chín bảy đạo nền móng, giữa bọn hắn kém hai cái cảnh giới. Quân Diễn không chết đã là dựa vào lão quái vật trong thể nội, cùng với năng lực sinh tồn mạnh mẽ của Thiên Ma Công.
Hồ Nữ cũng không dám giết hắn, bởi vì hắn chết rồi Thiên Ma trong thể nội cũng sẽ toàn bộ tuôn ra.
Hắn chính là một cái bình chứa phân, ai phá vỡ người đó gặp nạn.
Đồ Sơn Vân một bước tới ngoài mười trượng của Cố Ôn, giơ tay ra hiệu yêu loại xung quanh dừng công kích, sự đình chỉ này bắt đầu lan rộng, ngay cả Ngọc Kiếm Phật bên kia cũng ném ánh mắt về nơi này.
"Đem vật kia giao ra, ta liền rời khỏi nơi này."
Thứ này có lai lịch trọng đại, vốn nó khảm nạm trên một khối đá đặc thù, đường vân phía trên đã sớm bị năm tháng làm phẳng, nhưng độ cứng rắn của nó cho dù là nàng toàn lực ra tay cũng không để lại nửa phần vết cắt.
Tựa như chỉ có năm tháng mới có thể làm hao mòn nó.
Mà người cần nó là lão tổ Đồ Sơn nhất tộc, một vị Hồ Tiên hàng thật giá thật.
Nàng ban thưởng một cái Thần Thiết cái đục, để mỗi một thời đại hậu nhân Đồ Sơn tiến vào Thành Tiên Địa tiến hành hao mòn ngày qua ngày, cứ như vậy kéo dài mấy vạn năm.
Ban đầu Đồ Sơn Vân chỉ là hiệp trợ Đồ Sơn Tuyết lấy được lệnh bài, dùng việc này để lấy lòng Hồ Tiên lão tổ, không ngờ nửa đường bị Cố Ôn cướp mất. Giờ đây nàng thọ nguyên không nhiều, chỉ có thể gửi hi vọng vào Thái Âm lệnh.
Hoặc là để cho mình trở thành Bán Tiên, hoặc là cầm đi để Hồ Tiên lão tổ giúp mình kéo dài tuổi thọ.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận