Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 106: Xích Linh dấu vết (2) (length: 8017)

Phần lớn người chỉ mới bước chân vào ngưỡng cửa, Quỷ Mưu đã đạt tới trình độ thuần thục, còn Thiên Cơ lão nhân trước mặt lại là bậc thầy.
Hắn rất biết che giấu sự kém cỏi của mình, nhưng vẫn bị Cố Ôn nhìn thấu. Bởi vì bàn về đạo lý thì không thể nói dối, những vấn đề hắn hỏi phần lớn đều là những thứ người khác không thể giải đáp.
Thiên Cơ lão nhân lại có thể tùy ý trả lời.
Không uổng phí công hắn bảo Tạ Vũ Nam đến trấn an, hứa hẹn suông mà thực chất không đến lúc nào cũng dễ dùng.
Ngày qua đêm lại, trăng tàn rồi lại mọc, hơn nửa tháng nháy mắt đã trôi qua.
Bọn họ cũng không phải cứ mãi tranh luận, phần lớn thời gian là nghe một lời khai sáng, sau đó bắt đầu nhắm mắt lĩnh hội nghiên cứu, mãi cho đến khi có chỗ ngộ ra mới tiếp tục.
Cố Ôn cảm nhận được thế nào là "Quan Kỳ Lạn Kha", tu hành là một việc vô cùng tốn thời gian, chỉ chớp mắt tháng năm đã đổi dời.
Mà tu sĩ theo đuổi trường sinh, cũng là vì lĩnh hội đại đạo.
Chỉ có tuổi thọ vĩnh hằng, mới có thể lĩnh hội đạo lý ngàn năm.
Cố Ôn lấy lại tinh thần, cũng là vì Ngọc Kiếm Phật mang theo thương thế trở về, trên áo bạch kim thiền có thêm một vệt máu.
"Ngươi bị thương rồi?"
"Không cẩn thận té."
Ngọc Kiếm Phật mất tự nhiên tránh ánh mắt, đối với người khác nàng có thể không để ý, nhưng đối với Cố Ôn nàng làm không được.
Có lẽ là vì ân cứu mạng, quan hệ ngày càng thân thiết lúc nào cũng khiến lòng người không thể buông lơi.
Cố Ôn hơi nhíu mày, sau đó lại giãn ra, ấm giọng nói: "Lần sau chú ý một chút, có chuyện gì thì gọi Xích Vũ Tử. Chỉ cần ngươi biết rõ mình đang làm gì, chuyện gì nằm trong khả năng, chúng ta sẽ không keo kiệt giúp ngươi."
Ngọc Kiếm Phật trừng mắt nhìn, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần hoang mang, hỏi: "Ngươi không tức giận sao?"
"Ngươi chỉ đang hàng yêu trừ ma, ta sao phải tức giận?"
"Nha."
Ngọc Kiếm Phật trực tiếp đi vào phòng, nhắm mắt tĩnh tọa chữa thương.
Thiên Cơ lão nhân bỗng nhiên lên tiếng nói: "Ngọc Phật Thiên Tôn mang trong mình vận khí lớn, sắp tới tất thành tiên."
Cố Ôn hỏi: "Ngươi còn có thể nhìn ra ai có thể thành tiên không?"
"Trước kia thì không thể, nhưng hiện giờ là tình thế hỗn loạn chưa từng có trong ức vạn năm, Đạo Quả đã rõ ràng đứng đầu Thiên Cơ."
Thiên Cơ lão nhân quan sát Cố Ôn, thấy vẻ mặt đối phương không hề có bất kỳ thay đổi nào, lại nói tiếp: "Thiên Tôn không cần lo lắng Đạo Quả có nguy hại, đại đạo vô hình, Đạo Quả vô ý. Nói là không thể tả hữu người, chỉ có người tẩu hỏa nhập ma."
"Ta biết, Đạo Quả luôn vô hại, đại thế chi tranh không có âm mưu quỷ kế."
Cố Ôn không thể phủ nhận.
Hai người tiếp tục luận đạo, chớp mắt một năm đã trôi qua.
Lần luận đạo này so với trước đó càng kéo dài, Cố Ôn không còn câu nệ xem bói, mà là từ nhân quả, đại thế, thiên địa xuất phát, nhắm thẳng đến thánh nhân.
Trong viện trừ tiếng luận đạo, chỉ có bóng dáng ni cô áo bạch kim thiền ra vào, mỗi lần áo trắng lại thêm một vệt vết máu.
Xem bói một đường, dài năm thước, như vậy đã là cực hạn.
Cố Ôn mở mắt, chậm rãi nói: "Lão tiên sinh muốn cái gì?"
Sau một hồi luận đạo, Thiên Cơ lão nhân rõ ràng đã già đi rất nhiều, mí mắt rũ xuống, một bộ dáng như người sắp chết.
Hắn vừa định mở miệng nói, lập tức bị ho khan ngăn lại, kéo dài mấy chục giây, mới cất giọng khàn khàn nói: "Tiểu lão nhân muốn thành tiên, cầu thánh nhân chỉ rõ con đường thành tiên, cầu một phần Đạo Quả."
"Ngươi tính ra được?"
Cố Ôn kinh ngạc, công lực của lão nhân này có thể tính ra được mối liên quan giữa mình và Thiên Thánh?
Thiên Cơ lão nhân nở một nụ cười khó nhọc, nói: "Lão hủ không tính được ngài, nhưng có thể suy thiên."
"Ta có thể giúp ngươi lấy một cái Đạo Quả."
Tâm niệm Cố Ôn vừa động, ý nghĩ thẳng đến Cửu Thiên, trời đất vào thời khắc này đình trệ, tất cả đều mất đi sắc thái.
Yên lặng hồi lâu, một quả Đạo Quả hình lá đen bỗng nhiên ngưng tụ, rơi vào tay.
Thiên Cơ lão nhân gần như không thấy được nó xuất hiện khi nào, cứ như nó vốn dĩ đã tồn tại.
Cố Ôn nắm Đạo Quả trong tay xoa nắn, nói: "Ngươi thực sự muốn sao? Vật này tiếp nhận vào, thì không thể từ chối."
Đạo Quả là Thiên Quan, đã là quan thì không thể tùy ý từ chối.
Nó không phải một món bảo vật, muốn dùng thì dùng, muốn bỏ thì bỏ. Đạo Quả là tiếp nhận trách nhiệm của thiên địa, yêu cầu duy trì sự tồn tại của thiên địa.
Đây cũng là vì sao Cố Ôn không muốn để Ngọc Kiếm Phật quá sa vào Đạo Quả.
Bởi vì đối phương có trong danh sách trốn chạy của mình, nếu phải lui về sau Cố Ôn muốn mang Ngọc Kiếm Phật đi cùng.
"Lão hủ vạn tử bất hối!"
Thiên Cơ lão nhân quỳ gối, run rẩy hai tay đón nhận Đạo Quả hình lá đen, tay chạm vào nó một sát na, Đạo Quả biến mất, thay vào đó là ngàn vạn đại đạo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cửu Thiên mặt trời hiện kinh lôi.
Bắc phương Hắc Đế Ngũ Linh Huyền Lão ngũ khí thiên quân.
Tam Thanh chưa về, Tứ Ngự có hai, Ngũ Lão quy nhất.
Hắn lấy lại tinh thần, tóc bạc đã hóa thành tơ xanh, lão nhân biến thành một người đàn ông trung niên khôi ngô.
Thiên Cơ trung niên nhìn Cố Ôn, trong mắt có thêm một phần kính sợ khác.
Hắn chỉ tính ra Đạo Quả cơ duyên ở đây, nhưng không ngờ Cố Ôn lại trực tiếp đưa cho mình, mà lại nhẹ nhàng thoải mái đến vậy.
Cứ như làm một việc tiện tay, không cần tốn chút sức nào.
Có được năng lực như vậy, trong Thiên Quan e rằng chỉ có bậc chí cao kia.
Trên thực tế cũng đúng là vậy, vốn chính là một người hào phóng cảm khái, mà Thiên Cơ lão nhân lại không có trong danh sách trốn chạy của mình.
"Thiên Tôn khai sáng năng lực, không biết phải báo đáp như thế nào?"
Cố Ôn tùy tiện nói: "Ngươi thật muốn báo đáp, thì giúp ta tìm ra những ma đầu Vạn Ma Thể khác, hoặc tìm ra Xích Linh."
Thiên Cơ lão nhân bấm đốt tay tính toán, trán lập tức đổ mồ hôi.
Chuyện này đều liên quan đến tiên nhân đại nhân quả, hắn hiện tại chỉ mới có được Đạo Quả, chứ không phải đã thành tiên.
Đạo Quả tựa như cái bình, có thể lấp đầy bình hay không còn phải xem bản lĩnh cá nhân.
Nhưng nhận được ân tình lớn như vậy, Thiên Cơ lão nhân cũng không thể từ chối.
"Lão hủ sẽ hết sức cố gắng."
Cố Ôn phất tay, Thiên Cơ lão nhân cáo từ rời đi.
Lúc này, Tiêu Vân Dật vừa kịp tới, như thể đã đoán chắc được thời gian Cố Ôn kết thúc luận đạo.
"Cố huynh, công lực ngày càng thâm hậu."
Cố Ôn giật giật khóe miệng nói: "Ngươi có thể nhìn ra được công lực ta sâu cạn thế nào sao?"
"Không nhìn ra, nhưng nếu chúng ta so kiếm, thì sẽ nhìn ra ngay."
Tiêu Vân Dật lật tay biến ra hai thanh pháp kiếm, một thanh đưa cho Cố Ôn, một thanh cho mình.
Cố Ôn đã sớm quen với tên Kiếm Si này, nhận lấy pháp kiếm, hai người đến Kiếm Trì đấu kiếm.
"Tiêu huynh, nếu như ngày nào đó ta muốn trốn khỏi Thái Hư, ngươi có nguyện cùng ta không?"
"Không đi."
Tiêu Vân Dật không chút do dự trả lời, Tam Xích Thanh Phong trong tay càng lúc càng sắc bén.
"Nếu như muốn vứt bỏ thiên hạ bách tính vào nơi vô định, Tiêu mỗ thà chết còn hơn."
Cố Ôn sớm đoán trước được, cười nói: "Các ngươi những người này đều có một điểm phiền toái nhất, năm xưa cũng thế, bây giờ cũng thế."
Thoáng chốc, lại một năm nữa trôi qua.
Mỗi ngày Cố Ôn luyện kiếm, kiếm đạo tu vi vững vàng tăng trưởng, đã đến chín thước.
Tiến thêm một bước nữa là kiếm đạo thành tiên, lại tốn thời gian tốn sức, hắn cảm thấy có học tiếp cũng chẳng có lợi gì, liền định cáo từ rời đi.
Khi Cố Ôn thu dọn hành lý, thúc giục Xích Vũ Tử đang nằm ườn dậy, thì Tạ Vũ Nam vội vàng chạy đến.
Nàng ghé vào tai Cố Ôn nói nhỏ một hồi, trong đó những lời mở đầu đã làm cho Xích Vũ Tử đang ngái ngủ lập tức nhảy dựng lên, mắt lộ hung quang.
Bởi vì Cố Ôn đã từng tùy tiện nói một câu, Thiên Cơ lão nhân và Quỷ Mưu đã triệu tập một đám tu sĩ xem bói, ngày đêm thôi toán, giờ đã có kết quả.
Thiên Cơ lão nhân tính ra quẻ tượng của Xích Linh, Quỷ Mưu tính ra được tung tích của những ma đầu khác thuộc Vạn Ma Thể...
Bạn cần đăng nhập để bình luận