Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 69: Cửu trọng viên mãn Đạo Cơ lực (length: 11936)

Mây tan, trăm dặm quang đãng, một ngón tay khuynh đảo trời đất mà giáng xuống.
Cố Ôn ngẩng đầu nhìn, tựa như cả thế gian đều ngưng lại vì đó, luồng khí mạnh cuốn tung lá khô lơ lửng giữa không trung, trăm trượng kim nhân ngửa mặt lên trời giơ thuẫn, đối diện với uy quang Chân Tiên trên bầu trời.
Hắn cùng Úc Hoa Đạo Cơ giống nhau, hai người cùng một sư môn, cho dù lực lượng khác nhau một trời một vực, nhưng hắn vẫn cảm thấy có sự sai lệch, so với Văn Nhân Vũ còn cảm nhận rõ ràng hơn.
Đó là một ngọn núi khổng lồ, một cự nhân cao vạn trượng, ta thấy nàng như phù du ngao du cõi bao la nhìn thấy mặt trời.
Thực lực của Úc Hoa, chín tầng Đạo Cơ đều viên mãn.
Ầm ù ù!
Ngón tay trời giáng xuống, trong nháy mắt Pháp Tướng binh người quỳ xuống, toàn bộ Biện Kinh vì đó run rẩy.
Đại lộ rộng mười trượng hai bên Biện Kinh vì thế mà sụp đổ, vô số tảng đá xanh biến thành đá vụn, Văn Nhân Vũ quỳ trên mặt đất dốc hết toàn lực chống hai tay, miệng hổ máu tươi trào ra, thân thể da thịt vượt quá giới hạn mà nứt toác.
Lực của Đạo Cơ tầng tám, sức mạnh viên mãn tầng ba, thực lực của quân đội vạn người.
Hắn dồn hết thủ đoạn cùng sức lực, vì đó hợp lại sinh ra một tia sống.
"A ! ! ! ! ! "
Nửa bước dựng lên, cản trở trời giáng!
Kim nhân chống ngón tay trời, dùng tu vi lực Đạo Cơ tầng tám làm rung chuyển một nửa đạo môn Thiên Nữ, như vậy đã là kỳ tài ngút trời.
Nơi thành tiên không cần người, Văn Nhân Vũ có thể trấn áp quốc vận biên cương mười năm, đối kháng Ngũ Di Bắc Kích Hồ Kỵ, còn phải đối diện với sự vây công công khai lẫn bí mật của các phái chân quân, hắn đã là một trong những chiến lực đỉnh cao tại thế.
Nếu ở bên ngoài hoàn toàn có thể áp chế một phương, nhưng đáng tiếc đây là nơi thành tiên.
Ngón tay trời lại một lần nữa ép xuống, pháp của binh người cùng nhau vỡ vụn như băng sương từng tấc từng tấc.
Ngâm!
Một tiếng rồng ngâm trầm thấp truyền đến, một vệt kim quang cuốn lấy Văn Nhân Vũ di chuyển nửa trượng, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc tránh khỏi ngón tay trời.
Ngón tay trời chạm đất không một tiếng động, chỉ hơi nhấc lên một sợi bụi bặm.
Trời nghiêng như núi đổ, lực thu vào nhỏ bé như gió.
Văn Nhân Vũ nhìn cánh tay phải trống rỗng, sống sót sau tai nạn lại có thể tiêu sái cười một tiếng.
"Bổn quân xem như đối kháng được một nửa tiên uy, mạnh quá, mạnh quá!"
Nơi xa, Cố Ôn cầm đoạn thương lao tới, bụi đất chậm rãi hạ xuống, Văn Nhân Vũ kéo thân thể tàn phế đứng lên, tay trái cầm kích, cũng từng bước một đi về phía Cố Ôn.
Cố Ôn khuyên nhủ: "Tướng quân, còn núi xanh thì không sợ thiếu củi đốt."
Tuy rằng hắn xông tới, nhưng vì khí tức đối phương vẫn khóa chặt mình, cắn chặt không buông tay.
"Ngươi chạy thoát ta mới là củi đốt, mà lần này ta chỉ muốn thắng ngươi cái bản lĩnh chân quân, với tài năng của ngươi cũng đáng có một phần thắng."
Văn Nhân Vũ nhìn vào bên trong cơ thể, pháp lực không còn, tay phải bị cụt, Pháp Tướng bị tổn hại.
Mặt hắn như hổ dữ, tựa như có khí thế thôn tính vạn dặm, lớn tiếng nói: "Ta là chân quân Binh gia bách chiến, sư thừa Binh gia thứ ba 'Nguyên môn', người thứ ba Nhân Bảng thời trước, thứ tám Địa Bảng! Tiểu tử, tự giới thiệu, ta không giết kẻ vô danh."
"Cố Ôn, sư thừa Ngọc Thanh pháp, không môn không phái, người thứ mười Nhân Bảng, người thứ năm Địa Bảng."
Cố Ôn giọng nói bình tĩnh, sức lực giữ lại cho mình trong trận chiến sinh tử.
Xung quanh các phương nhân mã lại một lần hội tụ, bọn họ có kẻ đứng trên tường thành xa nhất nhìn ra, có người đứng trên mái hiên cách đó vài dặm, kẻ có bản lĩnh cao, gan lớn thì đến đứng xem ở ngoài trăm trượng.
Lư Thiền nhẹ nhàng rơi xuống mái hiên, ngói đen bóng tương phản rõ rệt với da thịt trắng như tuyết của hắn, mà ở phía xa cũng vừa lúc có một vị công tử tuấn mỹ sắc mặt tái nhợt hạ xuống.
"Hạc Khanh thứ chín Nhân Bảng?"
Công tử tuấn mỹ khẽ gật đầu ra hiệu nói: "Gặp qua Hồ Tiên."
Hai người vốn không quen biết, mà cuộc chiến bên dưới đã bắt đầu.
Thiên kiêu thế hệ trước và một thế hệ thiên kiêu mới, cũng là lần đầu tiên có tân nhân thách đấu với một lão thiên kiêu đã trở thành chân quân.
Oành!
Cố Ôn và Văn Nhân Vũ nhanh như gió, so sánh như bão táp, va chạm nhau như sấm sét.
Lại không rơi vào thế hạ phong?!
Đám thiên kiêu trẻ tuổi kinh ngạc, bọn họ đã biết sơ qua Cố Ôn rất mạnh, đã là một trong những nhóm thiên kiêu đứng đầu đương thời. Nhưng dù thiên phú cao hơn cũng có giới hạn, đối diện chính là một chân quân, một chân quân Binh gia am hiểu chiến đấu.
Hai mắt Lư Thiền sáng lên, nàng không thông hiểu chiến đấu cận chiến, thế là quay đầu hỏi: "Hạc công tử, không biết ngươi đấu với chân quân như thế nào?"
Hạc Khanh không trả lời, đưa tay ra hiệu đòi tiền, sau đó một viên thuốc tới tay, như vậy mới đáp: "Ta đấu với hắn, không qua mười chiêu. Bách chiến chân quân lấy thân làm trận, có thể đảo điên khắp nơi, đồng thời pháp của Binh gia vốn am hiểu cận chiến.
Mà ta lại là người luyện thể, không thể lấy ưu thế bù đắp."
"Vậy còn Cố Ôn?"
"Sẽ chết, thương pháp của hắn là sát đạo thuần túy."
"Vậy Cố Ôn có thể thắng chân quân?"
Lư Thiền thần thái rạng rỡ, nàng thấy được bóng dáng một người từ đối phương, đó chính là đạo tử của Tam Thanh Đạo Tông.
Hạc Khanh lắc đầu nói: "Cố Ôn không thắng được chân quân, ít nhất trước mắt vẫn là thế yếu, chỉ là chân quân nhà ta nhận biết với bách chiến chân quân, mà ta và Cố Ôn không quen. Hồ Tiên nên biết, đi giày sợ ánh sáng chân, nếu hắn tìm ta tỷ thí ta khẳng định sẽ nhận thua."
". . . ."
Lư Thiền im lặng, nàng có thể hiểu được là do hoàn cảnh xuất thân mà ra, nhưng Hạc Khanh thì mở miệng đầy kiêu ngạo.
Ầm ầm!
Hai người bên dưới lần đầu tiên tách ra khỏi triền đấu, sau đó lại như hai quả hỏa lưu tinh dùng sức mạnh cực hạn đối đầu, thương với kích, võ phu và tướng quân, kỹ xảo binh khí dài đến cực hạn.
Mà phía trên bọn họ, ngón tay trời lại giáng xuống, hoàng long nghênh trời mà lên.
. . . .
Úc Hoa cưỡi Bạch Long Mã chạy nhanh trên không trung, thành tiên phi độn không dễ, móng Long Mã không ngừng rỉ máu tươi, nơi xa thỉnh thoảng có kim quang bắn tới.
Đây đã là chiến đấu cấp độ tam cảnh bên ngoài, vậy mà lại diễn ra ở nơi thành tiên, điên rồi, thật sự điên rồi!
Lừa già không dám tưởng tượng đạo quân hoàng đế này ở bên ngoài mạnh bao nhiêu, hắn cũng là chân quân, nhưng thực lực đối phương mạnh đến mức hắn nhìn có chút không hiểu. Đồng thời càng không thể tưởng tượng được thực lực của Úc Hoa, Tiên Nhân Chi Lực trong thân nàng sâu cạn thế nào.
Giữa tứ cảnh như cách một trời một vực, phía trên tứ cảnh như vực thẳm không thể dò, không thể đo đếm.
Cảnh giới phân thành tam lục cửu đẳng, giữa tiên và phàm không cùng đẳng cấp.
Đống bùn có thành núi, cũng không đổi thành áng mây.
"Úc Hoa tiên tử, ngươi và ta lẽ ra không nên là địch."
Thanh âm của đạo quân hoàng đế truyền đến.
Úc Hoa đi thẳng vào vấn đề: "Ta chỉ cần mang hắn đi."
"Điều này không phù hợp ước định, hắn nhất định phải ở lại Biện Kinh, trở thành người kế vị của Đại Càn."
Đạo quân hoàng đế từ chối, không chỉ vì thiên phú của Cố Ôn, mà còn vì hắn nhất định phải có một cái chuôi nắm giữ để quản thúc đạo môn Thiên Nữ.
Nếu thân phận người hộ đạo không ở trong tay mình, vậy mình và Bất Tử Dược sẽ không có bất kỳ liên quan gì. Như vậy vừa không có lợi ích, lại để lại một mầm họa lớn bên ngoài.
"Ta sẽ coi như tự xuất thủ, truyền thụ y bát cả đời, sau khi thành tiên kết thúc hắn tự nhiên là tự do."
"Cút."
Giọng nói của Úc Hoa không khỏi mang thêm mấy phần sát ý, chuyện này đã chạm vào vảy ngược của nàng.
Đây là ngọc thô mình phát hiện và bồi dưỡng, nàng tin rằng Cố Ôn nhất định có thể đi lại con đường của sư tổ, và chắc chắn sẽ vượt qua tất cả chân quân tại thế. Đạo quân hoàng đế hiển nhiên nhìn ra được một vài manh mối, vì vậy mới nghĩ đến chuyện hái quả đào.
Nhưng Úc Hoa đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Cố Ôn trưởng thành, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, không thể tưởng tượng một người chỉ mất nửa năm mà đã đạt tới Đạo Cơ tầng ba.
Ai cướp của nàng, người đó sẽ chết!
"Úc Hoa tiên tử, trẫm truyền cho hắn y bát chỉ là vì tiêu trừ nhân quả, có thể không thu hắn làm đồ đệ."
"Cút."
"Úc Hoa tiên tử, sao đến mức này?"
Thanh âm đạo quân hoàng đế có chút bực bội, hắn có thể hiểu Cố Ôn một tiểu bối tính khí ngông cuồng, nên không đến mức khó chịu.
Cưỡng ép giữ đối phương lại, không ngừng ban ân huệ, chậm rãi thuần hóa là được.
Nhưng tại sao Úc Hoa cũng giống như Cố Ôn, đều ngông cuồng như vậy, hắn cũng đã nhún nhường rồi, chỉ thiếu điều nói "Cho trẫm một cơ hội bù đắp" nữa thôi.
Ngay cả lừa già cũng cảm thấy có hơi quá, đạo quân hoàng đế cũng không phải là hạng người bình thường, hơn nữa yêu cầu đối phương đưa ra đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không có chỗ xấu.
Nhưng hắn có chút khác với các chân quân khác, xem như thủ vệ của Tam Thanh Đạo Tông, hằng năm thấy nhiều nhất chính là một đám thanh niên vướng vào ái tình.
Một khi liên quan đến tình cảm, người ta đều trở nên không nói đạo lý.
Huống hồ lúc này không quan trọng đúng sai, mà chỉ là một vấn đề chọn phe, thần thú Tam Thanh hắn mà không đứng về phía Úc Hoa thì chẳng phải đầu óc có bệnh sao mà lại đi giúp đạo quân hoàng đế?
Lừa già truyền âm nói: "Tiểu tổ tông thị phi đúng sai hãy bàn sau, nhưng phải nhớ kỹ một điểm, đắc tội thì giết, tuyệt đối không chừa cho đối phương một cơ hội nào!"
"Ừm."
Úc Hoa gật đầu, bỗng nhiên từ phía Biện Kinh một đạo bạch quang bắn thẳng lên tận mây, xuyên qua cả thành trì thành tiên.
. . .
Trong hoàng cung, lò đan bừng bừng thiêu đốt, đạo quân hoàng đế không ngừng bỏ linh dược vào đó, lặp đi lặp lại như vậy đã mười năm.
Ngàn năm trước, hắn biết được sự tồn tại của Bất Tử Dược, vì vậy vì mưu cầu Bất Tử Dược, đem đạo thống bán thành tiền, hao hết tình cảm với bạn bè, vào nơi thành tiên thiết lập Đại Càn.
Hiện giờ Thiên Nữ Tam Thanh tới, có Tiên Nhân Chi Lực, đây là một biến cố của hắn.
Con trai độc nhất của Cố gia, ẩn mình năm năm đã là Đạo Cơ tầng ba, đây là biến cố thứ hai.
"Thế sự vô thường, nhưng kết quả bất biến."
Đạo quân hoàng đế trước mặt bày ra hai mảnh sắc lệnh làm bằng tấm gỗ, một khối màu trắng, một khối màu đen.
Khối màu trắng có thể mang tin tức đến nơi tiên cảnh, thẳng tới bản tông Tam Thanh Sơn, tốn hao linh vật trị giá hơn ngàn quả dược.
Khối màu đen có thể vang vọng đất trời, xuyên thủng Cửu U, từ Cửu Thiên Tam Thanh Sơn đến Cửu Uyên Ma Quật, từ khu vực nhân tộc đến Mộc Yêu Hải, từ U Minh đến Thiên Ngoại Thiên, so về giá cả thì tương đương với nửa đạo binh.
Chỗ dựa lớn nhất để Đạo quân hoàng đế giao dịch với Tam Thanh Đạo Tông không phải là tín vật hộ đạo, mà chính là hai mảnh tấm gỗ trước mắt này.
Cầm lấy sắc lệnh màu trắng, vung tay đưa đến chỗ tiên cảnh.
Đạo Tông sẽ giúp hắn ngăn chặn đám người Thiên Nữ đạo môn, nếu không thì sẽ mời toàn bộ chân quân trong thiên hạ cùng tới.
Ngày trước, danh tiếng lẫy lừng của hắn uy chấn thiên hạ, cơ hồ ép tới chúng sinh không thở nổi.
Ba thánh địa Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh của đạo môn hợp nhất, Phật môn bốn tòa mười Địa Chi chỉ còn lại bốn Địa Phật Tông, ma môn Cửu Uyên mười tám quật chỉ còn lại bốn vực sâu tám quật, hắn xây Mộc Yêu Hải từ một trăm lẻ tám động thiên bị đánh đến chỉ còn lại ba mươi sáu động thiên.
Nếu nói hắn sống lại đối với cường giả tại thế, thì tương đương với việc đại đạo bị chặt đứt.
______________ PS: Về giá mở VIP, hiện tại ta sẽ không tách chương theo số chữ quy định cho phép, mà đang tính giá VIP bằng 1/10 giá của tác giả trên Qidian. Giá mỗi chương là khác nhau phụ thuộc số chữ nha. Tuy truyện mới lên kệ, nhưng được mọi người ủng hộ rất nhiều, lượt đề cử hôm nay, mới ngày mùng 3 đầu tháng đã là gần 1 vạn đề cử.
Cảm ơn nhóm thư hữu đã đồng hành cùng converter, cảm tạ các ngài nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận