Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 10: Lâm Xuyên dược quả (length: 7900)

Giữa trưa, mấy vị hòa thượng béo tốt tai to mặt lớn đến làm lễ nửa canh giờ, tiêu của Cố Ôn mấy chục lượng bạc.
Nhờ vậy mà trên dưới phủ mới tạm an ổn, nhưng vì an toàn, đêm nay Cố Ôn vẫn không có ý định ở nhà, hơn nữa hắn có thể cảm giác được mấy tên con lừa trọc tai to mặt lớn này chẳng có chút lực lượng siêu phàm nào.
"Ôn gia, ngài muốn nhiều sổ sách thế này làm gì?"
Giang Phúc Quý có chút vất vả mang nửa rương sổ sách đến, từng quyển từng quyển đặt lên bàn. Đây đều là sổ sách của vương phủ mấy năm nay, nói đúng ra là sổ sách của phòng tắm Long Kiều.
Nếu là người khác còn phải lo lắng có bị truy cứu trách nhiệm tham ô không, nhưng Cố Ôn từ khi biết mình tham ô bạc lần đầu tiên đã nói rõ, cầm bao nhiêu bạc không là vấn đề, vấn đề là tuyệt đối không được làm hỏng việc.
Cố Ôn cầm lấy sổ sách lật qua lật lại nhanh chóng, không ngẩng đầu nói: "Có sổ sách của vương phủ không?"
"Sổ sách của vương phủ sao có thể làm ra được." Giang Phúc Quý dở khóc dở cười, "Lão gia, ta dù là dâng nhiều bạc cho vương phủ nhất, cũng chỉ là nô tài, nhiều nhất chỉ có sổ sách chi tiêu."
"Lấy ra."
Giang Phúc Quý lấy ra hai quyển sổ sách, nói: "Đây là gần một năm, quyển còn lại là của năm trước."
【 Càn Đạo năm thứ mười một, tổng cộng giao cho vương phủ 38 vạn hai. . . . 】Càn Đạo, đây là quốc hiệu hiện tại, phong cách rất giống với vị hoàng đế tự xưng đạo quân kia.
Mà một năm phòng tắm Long Kiều đã nộp lên cho vương phủ 38 vạn lượng bạc trắng, mỗi lần thấy vậy Cố Ôn đều phải cảm thán một câu, Đại Càn sắp xong rồi.
Nên biết phí binh một năm của Cấm Quân, bao gồm y phục, lương thực, đặc biệt chi, phí ngoài lãi tổng cộng, một năm khoảng ba mươi lượng, hiện tại là ba mươi lăm xâu tiền. Một năm phòng tắm của hắn ba mươi tám vạn hai, đủ cấp ít nhất ba vạn Cấm Quân phát quân lương một năm.
Hơn nữa đây đều là bạc trắng thật sự, chứ không phải lấy lương thực vải vóc đổi ra, giá trị thực tế còn cao hơn một phần ba.
So với ba mươi vạn Cấm Quân mà nói thì không tính là nhiều, nhưng đây chỉ là doanh thu tiền nước của cửa hàng thương mại Long Kiều. Chỉ chiếm chưa đến một phần mười toàn bộ Long Kiều, mà đây còn chưa tính đến các địa điểm như thanh lâu sòng bạc.
Long Kiều là nơi nào, nơi vui chơi của quý nhân, một chỗ ăn chơi mà doanh thu có thể đủ chi trả quân lương thì không thể hợp lý.
Bất quá việc hắn kiểm tra sổ sách cũng không phải vì lo cho nước lo cho dân, mà là muốn tìm đường tắt thu được Thiên Tủy. Trước mắt thứ duy nhất có thể biết là đan dược trong tay Úc Hoa tiên tử, hắn hiển nhiên không thể lấy được, vậy chỉ có thể nhìn sang Triệu Phong.
Vì Triệu gia đã sớm tiếp xúc tiên môn, không có lý gì mà Triệu Phong không tu hành. Tu hành tất nhiên phải dùng thuốc, mua thuốc tất nhiên phải thông qua phòng tắm dùng bạc.
Sổ sách từng tờ từng tờ nhanh chóng lật qua, Cố Ôn lại phát giác ra một chỗ tốt của tu hành, tai mắt so với trước đó nhanh hơn quá nhiều.
Cái gọi là sinh sôi không ngừng, có lẽ không chỉ tác dụng trên nhục thể, mà cả trên tinh thần cũng có tăng thêm.
Quả nhiên là siêu phàm thoát tục, chỉ vừa mới nhập môn mà đã bắt đầu mạnh lên toàn diện.
Đột nhiên động tác của Cố Ôn dừng lại, khóe miệng nở nụ cười: "Có."
【 Mùng ba tháng ba, đại giám vương phủ Phùng Tường lấy hai vạn lượng bạc trắng, mua thuốc bổ 】Mặc dù giấy tờ của phòng tắm và vương phủ tách riêng, nhưng trong khố phòng của vương phủ không phải lúc nào cũng có bạc. Có khi muốn lấy trực tiếp từ phòng tắm, hơn nữa để phòng ngừa tham ô, mỗi lần đều phải ghi chép rõ ràng.
Từ trước đến nay toàn là mỡ rơi xuống đáy nồi, làm sao có thể trực tiếp lấy mỡ đi được, cho dù là chính Triệu Phong đến thì chắc cũng phải để lại ghi chép. Dù sao sổ sách không ghi lại thì là sơ hở, có sơ hở thì không chừng chỗ này bị lọt ra bao nhiêu thứ.
Hướng đi, mua dược quả Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên, một trong mười ba quận của Đại Càn, nằm ở phía Tây Nam, nhiều núi ít đất, nước độc.
Vì rừng núi rất nhiều, nơi đây sản sinh nhiều sơn bảo, da thú, dược tài. Trong đó nổi tiếng nhất là dược quả Lâm Xuyên, nghe nói có tác dụng sinh âm bổ dương, kéo dài tuổi thọ, được quá nhiều quý nhân săn đón, đến nỗi triều đình phải liệt vào hàng cống phẩm.
Hàng năm quận Lâm Xuyên đều phải dâng lễ đại lượng dược quả đến Biện Kinh.
Biện Kinh, hoặc nói là tầng lớp quý tộc cùng thế gia đứng đầu của Đại Càn dường như đều hứng thú với các loại đan dược, đến cả Triệu Phong, kẻ tự xưng là Hiền Vương kia, cũng thường xuyên tiêu món tiền lớn để mua thuốc.
Quyền quý theo đuổi Trường Sinh có thể hiểu được, kiếp trước triều đại nào cũng thế, muốn sống càng lâu càng tốt là bản tính của con người. Nhưng nếu thế giới này thực sự có tu hành, thì quyền quý chắc chắn là những người có khả năng tiếp xúc đến nhất.
Bọn họ dùng đủ loại dược tài chắc cũng có chỗ thần dị, chuyện bọn họ thoạt nhìn ăn uống lung tung chưa chắc đã là đang đùa bỡn.
Cố Ôn nhớ lại những tin tức liên quan, trên đây là tất cả những gì hắn hiểu về dược quả. Dù sao hắn là người kinh doanh giếng nước, đồ ngoài ngành có thể khiến hắn biết rõ thì đã là cực kỳ nổi tiếng rồi.
"Phúc Quý, đi mua một ít dược quả Lâm Xuyên về."
"Lão gia, đây là cống phẩm, chỉ sợ không dễ kiếm được."
Giang Phúc Quý có chút khó khăn, dược quả Lâm Xuyên hắn cũng từng nghe nói, nghe đâu dược tính có thể so với nhân sâm bảo bối.
"Mấy năm trước thì còn dễ nói, một quả dược giá một xâu tiền, sau đó mỗi năm một cao hơn. Hơn nữa sau khi bị triều đình liệt vào hàng cống phẩm, đại bộ phận dược quả chảy vào Biện Kinh đều do Thái Phủ Tự quản lý, rất ít khi bán ra ngoài."
Thái Phủ Tự, nơi quản lý cống phẩm. Vì Đại Càn đất rộng của nhiều, số lượng và chủng loại cống phẩm đều cực kỳ lớn. Đường tắt thu được cống phẩm thường chỉ có một con đường, đó là được hoàng đế ban thưởng.
Đồ tốt đều cho nhà hắn Triệu gia cầm hết rồi.
Trong lòng Cố Ôn lại mắng một câu Đại Càn sớm muộn gì cũng xong, rồi nói: "Không tìm được đường hợp pháp thì tìm đường phi pháp."
Gạo qua xuống túi, mỡ qua để lại, đồ của hoàng cung còn bị trộm ra bán được, cống phẩm chắc chắn cũng có bán.
Giang Phúc Quý vừa đi thì mất năm canh giờ, mặt trời đã xuống núi, Cố Ôn lại lấy lý do tiếp tục mở tiệc chiêu đãi thân vệ, ngồi xe ngựa lần nữa đến Hoa Lâu.
Lần này không cần hắn tiếp đãi, đám thân vệ tự chọn cho mình một nàng đẹp rồi lên lầu.
Cộc cộc cộc.
"Ai."
"Ôn gia, là ta, đồ ngài cần đã tìm được rồi."
Giang Phúc Quý cầm một cái hộp đẩy cửa vào, đặt lên bàn, vẻ mặt xót của, nói: "Ây da, mẹ nó, cái này cũng quá mắc, so với giá vàng ấy chứ. Mấy quả dược này mà dám thu của ta những một trăm lượng bạc."
Cố Ôn mở hộp ra, một mùi vị đắng chát nhàn nhạt xộc vào mũi, bên trong là mười quả màu hồng cỡ ngón cái, vỏ ngoài óng ánh.
Hắn cầm một quả lên vuốt ve, hỏi: "Sao ngươi mua được?"
Giang Phúc Quý vừa ngồi xuống đã tự rót nước uống, một hơi làm cạn cốc cho hả cái họng khô khốc, nói: "Tuy là cống phẩm nhưng mấy hiệu thuốc bí mật vẫn có bán, chỉ là số lượng không nhiều. Nếu ngài vẫn còn muốn thì có thể phải đến chỗ lão Độc Tí ở nha thị thôi."
Lão Độc Tí, là thương nhân buôn nô lệ lớn nhất ở nha thị Biện Kinh, chỉ là Cố Ôn đi đường chính, hắn thì đi đường hắc đạo.
Cố Ôn đã gặp ông ta mấy lần, một ông lão gần năm mươi tuổi, chỉ còn một tay và một mắt bên phải, một thân sát khí không biết là bò ra từ đống người chết nào, khi cười lên thì thấy một miệng răng vàng.
Không ai biết tên của ông ta, về phần chủ nhân đằng sau là ai thì cũng không rõ, chuyện hỗn hắc không có khả năng lộ liễu là hết sức bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận