Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 108: Tiêu Vân Dật thành tiên sắp đến (1)

Chương 108: Tiêu Vân Dật thành tiên sắp đến (1)
Cố Ôn ba người không tiếp tục ngồi tiên thuyền của Đạo Tông, vì tuần sát tổ đã rời Kiếm Châu trước đó một năm, đi đến địa phương khác trước bọn họ. Cũng vừa lúc Cố Ôn không muốn tiếp tục làm việc, dù từ đầu đến cuối việc tuần sát không làm phiền đến hắn, nhưng việc cứ phải ở trong trạng thái có thể có việc làm khiến hắn quá mệt mỏi.
Nghe được lời giải thích này, Tiêu Vân Dật dở khóc dở cười, nhưng cũng hiểu tính tình người bạn này của mình. Hắn đã hoàn toàn không còn dáng vẻ hiếu học của năm xưa.
Tiêu Vân Dật tiễn đến ranh giới Kiếm Châu, dừng ở một nơi trước bờ hồ, Tiên kiếm khẽ rung, có chút không nỡ.
"Tiêu huynh, chỉ đưa đến đây thôi. Chúng ta đâu có phải đi Âm Tào Địa Phủ, mọi người thế nào cũng sống được mấy ngàn năm, chắc chắn sẽ có ngày gặp lại."
Cố Ôn đưa tay ấn xuống Tiên kiếm.
"Tiên kiếm này ta muốn mang đi trước, tránh lão già này luôn ảnh hưởng đến ngươi, có lẽ ngươi có thể nhờ vào đó mà thành tiên."
Tiêu Vân Dật tuy đi không phải kiếm đạo, nhưng cũng có chút lệch lạc. Cứ mãi ở bên cạnh Tiên kiếm, sẽ ảnh hưởng đến tu hành của hắn, thậm chí ngăn cản hắn thành tiên. Kiếm Tiên nghe thì hay, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một dạng khuất phục trước Tiên kiếm.
"Vậy xin nhờ Cố huynh chiếu cố sư tổ."
Tiêu Vân Dật chắp tay xoay người, trong lòng đã quyết, nhưng vẫn có chút không yên lòng, lại nói: "Sư tổ hành sự quá bá đạo, có khi không tránh khỏi lại mạo phạm Cố huynh, mong Cố huynh rộng lượng thứ tha."
"Sư tổ cũng nên tôn trọng Cố huynh một chút, người ta dù sao cũng là thánh nhân, ngươi nhiều nhất cũng chỉ là tiên nhân, đừng có ương ngạnh."
Coong!
Tiên kiếm hơi ra khỏi vỏ, kiếm khí tung hoành, phát ra chút ý không hài lòng.
Bàn tay nắm chuôi kiếm của Cố Ôn có chút run rẩy, nhưng vẫn không thể nào ấn kiếm trở lại.
Tiêu Vân Dật bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ngài á, chỉ là quá ngang ngược, quá nhiều đại năng cường giả đều như vậy. Người đời cho rằng sống ngàn tám trăm năm chắc chắn là thần tiên, thực tế sống càng lâu càng giống như đứa trẻ con, nào có mưu tính sâu xa gì."
Cố Ôn cười nói: "Sư phụ ta cũng như vậy, tính khí ương ngạnh vô cùng, căn bản không nghe khuyên can."
Tiêu Vân Dật ý vị thâm trường nói: "Theo Tiêu mỗ thấy, Cố huynh ngươi cũng chẳng hơn gì, ta cũng vậy thôi, có sức mạnh ai muốn cản được."
"Đường xá xa xôi, xin Cố huynh cẩn thận một chút."
Hắn lại chắp tay lần nữa, Cố Ôn ba người đáp lễ, rồi bước đi trong sương sớm, mỗi bước mười dặm, ba bước đã rời khỏi Kiếm Châu.
Tiêu Vân Dật trở về tông môn, phía sau thiếu đi một thanh tiên kiếm, bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong mơ hồ, con đường đá xanh dưới chân vốn không rộng rãi bắt đầu mở rộng, lan tràn theo con đường lên đỉnh núi Kiếm Trì.
Hắn cứ theo con đường này mà đi, không biết đã bao lâu, lúc định thần lại thì đã đến chân núi. Quay đầu nhìn lại, Kiếm Trì đã ở rất xa, Tiêu Vân Dật đứng trước sơn môn của Triết Kiếm Sơn.
Tiêu Vân Dật lộ vẻ kinh ngạc, sự tắc nghẽn nhiều năm qua giống như lũ quét bùng phát, kiếm ý vô biên trong mắt tỏa ra, rồi cuối cùng lại bình tĩnh.
Vẫn chưa thành tiên, nhưng đã có con đường thành tiên.
"Quả nhiên không đơn giản như vậy."
Tiêu Vân Dật thất vọng lắc đầu.
Năm xưa Cố Ôn tuổi không lớn bằng hắn hiện tại, đã một bước thành tiên. Tiêu Vân Dật tích lũy nhiều năm như vậy, cũng muốn học theo Cố Ôn.
Nhưng đến bước này, Tiêu Vân Dật lại phát hiện thành tiên cực kỳ khó khăn, nếu không nhờ ngoại lực, hắn vẫn cần tu hành rất nhiều năm. Dù cho đạo tâm đã sáng tỏ, dù đã minh ngộ chân lý siêu thoát, dù đã đến trước ngưỡng cửa... cũng khó có thể như Cố Ôn mà thành tiên ngay.
Cũng trách sao những tiền bối thành tiên đều cần đạo tràng.
"Sư phụ, người không sao chứ?"
Một nữ tử dáng người cao gầy đứng trong sơn môn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ lo lắng, ở xa hơn là một đám lão kiếm sư của Kiếm Tông, sư phụ của nàng cũng ở trong đó.
Huyền Vô Phong đang truyền âm cho Tạ Vũ Nam, có chút lo lắng hét lên: "Nha đầu, lần này xem vào cô rồi, hắn ngộ đạo không phải kiếm đạo, sợ là sẽ rời khỏi tông."
"Thiên hạ hôm nay là thịnh thế chưa từng có trong mười vạn năm qua, các đại phái đều có thiên tôn xuất thế, những thiên kiêu đời trước một người còn khủng bố hơn người còn lại. Triết Kiếm Sơn của chúng ta không thể không có hắn, mất hắn thì có thể đến cả tông môn nhất lưu cũng không giữ được."
"Sự hưng suy của Triết Kiếm Sơn đều xem vào ngươi!"
Tạ Vũ Nam nghe đến toát cả mồ hôi.
Nàng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, làm sao có năng lực chi phối vận mệnh tông môn? Huống hồ đối phương là sư phụ của mình, hắn muốn đi ai có thể cản được?
Sư gia nói rất đúng, đám thiên kiêu đời trước quá đáng sợ, bây giờ đều đã thành tựu, thế hệ này căn bản không thể nào so được. Ví như sư phụ nàng, cùng mấy vị sư thúc kia, đều không phải là thế hệ trước có thể sánh kịp.
Nàng đành phải bày ra vẻ yếu đuối, giống như khi nhỏ bị Tiêu Vân Dật luyện đến mình đầy thương tích, cầu xin tha thứ, giọng nhỏ nhẹ: "Sư phụ, người có phải sẽ rời khỏi Kiếm Tông không?"
"Vi sư vì sao phải rời Kiếm Tông?"
Tiêu Vân Dật lộ vẻ nghi hoặc.
Tạ Vũ Nam thấp giọng giải thích: "Sư gia cùng trưởng lão đều nói, người lĩnh ngộ đại đạo siêu thoát, muốn lui về ở ẩn để ra ngoài khai tông lập phái. Hiện tại Tiên kiếm không còn, người không muốn rời đi có được không?"
Nghe vậy, Tiêu Vân Dật dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Ta tự nhiên không rời đi."
"Vậy người vì sao thở dài?"
"Chỉ là cảm thấy không bằng sư thúc Cố của ngươi."
Tiêu Vân Dật tùy ý đáp lại một câu, để trấn an những trưởng lão trong tông môn, chủ động đi vào sơn môn.
"Đạo của ta, người ngoài không học được, cũng không phải đại đạo Đường hoàng, không cần thiết phải khai tông lập phái."
Đạo của tình, quá hẹp hòi, cũng quá mơ hồ.
Tột cùng của tình người, trên đời này có được mấy ai?
Bước vào sơn môn, nhiều trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, việc Cố Ôn cầm Tiên kiếm đi, nhiều người ý kiến rất lớn, nhưng vì thực lực của đối phương mà không dám nói gì. Nếu đổi lại một tiểu tử vô danh, dù là Tiên kiếm xác nhận, chắc chắn không tránh khỏi một trận chiến.
Nếu hiện tại Tiêu Vân Dật lại bỏ đi, rất nhiều người sẽ náo loạn đến bên trên Tam Thanh Sơn.
Cố Ôn đến Triết Kiếm Sơn một chuyến, suýt chút nữa khiến cho tông môn hùng mạnh nhất trong tam giáo suy tàn.
Tạ Vũ Nam không có tư cách xen vào chuyện này, nàng đi theo sau lưng Tiêu Vân Dật, báo cáo các việc xảy ra.
Trong đó, có rất nhiều chuyện liên quan đến Tề Linh.
"Mấy năm nay, Tề Linh khắp nơi gây chuyện, đã giết không ít chân truyền của các tông môn, nhiều trưởng lão các tông môn đều náo đến Chân Vũ cung. Nếu không phải sư tôn lên tiếng, nàng có lẽ đã bị người giết chết."
Tiêu Vân Dật nói: "Chốc nữa ta sẽ tìm một trưởng lão âm thầm bảo hộ nàng, thực lực của nàng bây giờ thế nào rồi?"
"Đã Phản Hư Kỳ, tu vi tiến triển cực kỳ nhanh."
Trên mặt Tạ Vũ Nam không khỏi có vài phần sợ hãi thán phục, lần đầu gặp mặt nàng còn không cản được một kiếm của mình, giờ đã cao hơn nàng một cảnh giới.
"Nàng gần như mỗi năm đều tăng một cảnh giới nhỏ, ba năm tăng một đại cảnh giới, cứ tiếp tục như vậy, e rằng không mấy năm nữa sẽ thành tiên."
"Chắc sẽ dừng lại ở Đại Thừa kỳ, đến lúc đó có thể đưa nàng đi gặp Cố huynh."
Tiêu Vân Dật dừng bước, Tạ Vũ Nam đụng vào lưng hắn.
"Đại Thừa kỳ không dễ khống chế, đợi nàng Hợp Thể rồi nói cho vi sư."
Bạn cần đăng nhập để bình luận