Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 94: Phật Kiếm trảm ma (length: 8657)

Ngọc Kiếm Phật bước chân như chậm mà lại nhanh, giống như lòng bàn chân và mặt đất cùng đưa nàng đi vậy, Cố Ôn đi theo phía sau cũng bị cuốn vào vòng xoáy đó.
Thân pháp đạt cảnh giới tối cao là 'súc địa thành thốn', Úc Hoa lúc trước bay ngang không trung cũng là như thế, chỉ là hẳn phải nhanh hơn gấp nghìn lần.
Cố Ôn quan sát cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau, một bước ước chừng mười mét, đây đã liên quan đến thân pháp không gian, cũng không biết là cấp bậc gì.
Thân pháp cảnh giới thứ tư?
Một mạch tới tường thành, khoảng cách của bọn hắn với tường thành ngày càng gần, mà Ngọc Kiếm Phật không hề có ý dừng lại, Cố Ôn cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được đối phương dùng 'súc địa thành thốn' để trực tiếp đi ra ngoài.
Hai người trực tiếp lao về phía tường thành.
Bịch!
Hai cái gáy đập vào tường thành, cả hai nhìn nhau.
Ngọc Kiếm Phật ngơ ngác hỏi: "Sao không nhắc nhở tiểu tăng?"
Cố Ôn càng ngơ ngác, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hỏi lại: "Tiền bối sao không dừng lại?"
"Tiểu tăng đi đường dễ mất tập trung."
Ngọc Kiếm Phật quá thật thà, đôi mắt trong veo như lưu ly lộ ra chữ 'Miệng mộc', ý là lòng phật như ban đầu. Cố Ôn cũng thật thà đáp: "Ta tưởng tiền bối có thể 'súc địa thành thốn' đi ra ngoài."
"Phật pháp của tiểu tăng chưa đủ để thành tiên xuyên qua vật hữu hình." Ngọc Kiếm Phật xoa vầng trán trắng như ngọc, ho khẽ hai tiếng che giấu sự gượng gạo, nàng liếc nhìn xung quanh vắng vẻ.
Những nơi gần tường thành đều thuộc Sương Quân, bốn bề không một bóng người, ngay cả lính gác cũng không có, đủ thấy lực lượng quân sự ở phía nam đang rất trống trải.
Mà điều này cũng bình thường, so với phía bắc đại địa các nơi hỗn chiến thì phía nam lại quá nhàn hạ, nguy hiểm nhất cũng chỉ có mấy đám sơn tặc chiếm núi xưng vương. Nếu các quận ở phía nam nhàn hạ lại còn có quân hùng tướng mạnh, triều đình cũng không dám tưởng tượng chúng sẽ làm gì.
Đồng thời cũng bị ảnh hưởng bởi các tông môn, phía nam là nơi Đạo - Phật hai giáo lớn tự mình quản lý, mà hai phái này so ra thì hiền hòa hơn nhiều.
Nơi này thích hợp truyền pháp.
Ngọc Kiếm Phật hỏi: "Thí chủ luyện là 'Ngọc Thanh kiếm quyết'?"
"Đúng vậy."
Cố Ôn chủ động thể hiện khí tức, một tia kiếm ý chợt lóe trong mắt.
Ngọc Kiếm Phật chỉ liếc qua đã khẽ lắc đầu nói: "Nóng lòng cầu thành, kiếm ý như cát vụn, ngươi không bằng Tiêu Vân Dật một phần mười."
"Vãn bối ngu dốt, xin tiền bối chỉ điểm."
Cố Ôn không hề để bụng, đối phương cũng không phải hạ thấp mình.
Bởi vì hắn vốn dĩ không dùng kiếm, giống như một người thợ điện nói ngươi nấu ăn dở thì người thợ điện có tức giận không? Nếu Ngọc Kiếm Phật nói Cố Ôn dùng thương kém, hắn có thể sẽ nổi ý tranh tài một phen.
"Cầm lấy."
Ngọc Kiếm Phật lấy từ trong áo cà sa ra một tấm ngọc, Cố Ôn nhận lấy thấy toàn kinh văn dày đặc, sau đó hắn dùng thần niệm quét qua, tầm mắt trong nháy mắt bị kinh văn che lấp, nhìn đến hoa mắt chóng mặt.
Cuối cùng kinh văn đều rót vào khí hải thần niệm, hội tụ thành vài chữ lớn.
【Phật Kiếm chân giải】【Thiên Tủy chưa biết】 Cố Ôn không biết có phải do mình không hiểu phật pháp hay không, mà môn công pháp này hắn căn bản không học được. Mà dù có học được, cũng đâu phải lúc này học!
Hắn muốn thỉnh giáo về cách luyện tốt 'Ngọc Thanh kiếm quyết', là về kinh nghiệm pháp tướng, chứ không phải học kiếm pháp của đối phương, chẳng khác nào đưa một miếng thịt lợn cho một người ăn chay vậy?
Hắn lấy lại tinh thần, hỏi: "Tiền bối đây là?"
"Đây là kiếm pháp do tiểu tăng sáng tạo, ngươi không cần lo lắng có cấm kỵ."
"..."
Cố Ôn nhìn ánh mắt chân thành của ni cô, cười gượng nói: "Thật ra vãn bối không thiếu công pháp, chỉ muốn thỉnh giáo tiền bối một chút về vấn đề pháp tướng kiếm đạo." Dù 'Phật Kiếm chân giải' mạnh hơn 'Ngọc Thanh kiếm quyết', thì chúng đều là công pháp đỉnh cao, chênh lệch giữa hai bên sẽ không quá lớn. Cố Ôn cũng không thể đổi tu 'Phật Kiếm' ngay lập tức, nhìn cái kiểu 'Thiên Tủy chưa biết' này chắc tu cũng đổ sông đổ biển mất.
"Nhìn đây."
Trên thân Ngọc Kiếm Phật hiện lên pháp tướng Nộ Mục Kim Cương, phật quang che phủ, ba đầu sáu tay đều cầm kiếm, mỗi kiếm mỗi khác, mà kiếm nào cũng mạnh hơn Cố Ôn.
"..."
Cố Ôn cạn lời, hắn mới nhớ ra Úc Hoa tốt như thế nào.
Đối phương dạy dỗ mình bằng cách bón tận miệng, cố gắng dùng phương pháp đơn giản nhất để chỉ dạy. Còn Ngọc Kiếm Phật thì sợ mình hiểu ra, nếu không có việc nàng vừa trực tiếp ném công pháp cho mình, Cố Ôn đã nghi ngờ nàng đang đùa giỡn mình rồi.
Việc chăm chú quan sát này quả thực có ích, nhưng phải nhìn đến bao giờ?
Ngọc Kiếm Phật giải thích: "Nếu ngươi học được 'Phật Kiếm', có thể suy ra pháp khác, Phật, Đạo, Ma tam giáo thực ra đều giống nhau."
Cố Ôn chắp tay hỏi: "Vãn bối ngu dốt, xin tiền bối chỉ điểm trực tiếp làm sao tu thành kiếm đạo pháp tướng nhanh nhất? Làm sao ngưng tụ kiếm ý nhanh nhất?"
Hắn biết sơ sơ cách hòa hợp với vị ni cô này, có gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.
Ngọc Kiếm Phật sờ lên đầu trọc, lộ vẻ suy tư rồi bỗng giật mình hiểu ra: "Ta cứ tưởng ngươi muốn thỉnh giáo về chân ý kiếm đạo của Tiêu Vân Dật, nếu chỉ là kiếm đạo pháp tướng thì dễ thôi, ngươi theo ta."
Nói xong, ni cô túm lấy vai Cố Ôn, trực tiếp bay lên, hướng ra ngoài thành mà đi.
Tốc độ của họ cực nhanh, ngoài phi hành tầm thấp còn có 'súc địa thành thốn', cảnh vật xung quanh tựa như đang ngồi tàu cao tốc vậy, nhanh chóng lùi về sau.
Cố Ôn hỏi: "Tiền bối, chúng ta muốn đi đâu vậy?"
"Ngoài thành có một chỗ truyền thừa của đại ma, tiểu tăng đến hàng yêu trừ ma, tinh túy kiếm đạo ở chỗ giao chiến, ngươi cứ quan sát tự nhiên sẽ biết làm thế nào để ngưng tụ kiếm đạo pháp tướng."
"Hả?"
Cố Ôn nhìn Lạc Đô ngày càng xa, lập tức thấy da đầu tê dại, hiện tại hắn đang bị ba lão quái vật tối thiểu cấp mười theo dõi.
Ngao Thang đi lấy bảo vật hộ thân cho mình còn chưa về, hắn giờ rời Lạc Đô chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới?
Hắn vừa nảy sinh ý muốn thoái lui thì một giọng nói truyền đến tai, âm thanh dịu dàng thanh nhã: "Không sao đâu, ta trông chừng rồi, Ngọc Kiếm Phật ở phương diện kiếm đạo giúp ích cho ngươi rất nhiều, ngươi hãy học cho giỏi."
Ổn rồi.
Ước chừng một nén nhang sau, Ngọc Kiếm Phật dừng lại ở một khe núi tại ngoại ô Lạc Đô, cả hai từ trên cao nhìn xuống thấy một cái cổng đá cao ngang người ở phía dưới, cổng đã bị mở ra.
Ngoài cổng có ba người đang giằng co nhau, xung quanh một mảnh hỗn độn, khắp nơi là cây cối bị đạo pháp đánh gãy cùng những tảng đá lớn bị phá nát.
Mà một trong ba người kia là Hướng Tài Nguyên, hạng 98 trên Nhân Bảng, người đã từng trò chuyện với Cố Ôn trước đây, vì nghe môn phái của đối phương là 'bán pháp y' nên Cố Ôn vẫn còn nhớ.
Nghĩ thầm lần sau gặp sẽ mua một bộ, dù sao mỗi lần đánh nhau quần áo đều tả tơi, biết đâu có ngày đánh xong lại phải trần truồng bỏ chạy.
Còn có một người thân đầy thương tích, người còn lại thì toàn thân tà khí, khí tức tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.
Bị đoạt xác rồi?
Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Ôn.
Hắn hỏi: "Tiền bối, người kia bị đoạt xác rồi?"
"A Di Đà Phật, đến chậm một bước."
Ngọc Kiếm Phật hai tay chắp trước ngực, mặt lộ vẻ từ bi, lúc này ba người ở phía dưới cũng chú ý đến họ, đồng loạt ngẩng đầu lên.
Đại năng ma đạo cười lạnh nói: "Kiệt kiệt kiệt, lại thêm một tiểu ni cô, đúng là còn non choẹt..."
Một vệt phật quang che phủ cả khe núi, một pháp tướng Kim Cương to lớn giáng một kiếm xuống.
Rầm!
Đại năng ma đạo đưa hai tay ra chống đỡ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị đè quỳ xuống đất, nửa người vùi sâu vào bùn đất, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Ngọc Kiếm Phật từng bước một đạp không mà xuống, mặt lộ vẻ từ bi xen lẫn sát khí, nói: "A Di Đà Phật, tiểu tăng tiễn ngươi về tây thiên."
Cố Ôn tập trung tinh thần quan sát, nhìn thấy phật quang và kiếm quang giao nhau, Ngọc Kiếm trong lòng hắn hơi rung động.
'Ngọc Thanh kiếm quyết' tầng thứ năm, giảm đi năm năm Thiên Tủy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận