Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 206: Đạo Quân hoàng đế chết (length: 15008)

"Kình Thương."
Trên chín tầng trời, cầu vồng bảy sắc kéo thành bậc thang, một thân người khoác thiên miện thần bào từng bước một đi xuống.
Hắn không phải nam không phải nữ là thần nhân, mặt có thần quang che phủ, không thể dò xét.
Kình Thương giơ tay vồ lấy hư không một kích, một cái bàn tay che kín bầu trời đưa ra, Kiến Mộc hóa thân như cũng học một tay pháp tướng Nhân Tiên, thế lực kình thiên, cũng hiển lộ một cái bàn tay khổng lồ nghênh đón.
Người trước vì chưởng, người sau vì quyền.
Nắm giữ quyền, lập tức bóp nát, Kiến Mộc hóa thân ở trước mặt Kình Thương có phần múa búa trước cửa Lỗ Ban, nhưng đối với nàng vốn không am hiểu đấu pháp mà nói, pháp của Kình Thương cũng đã là mạnh nhất.
Kiến Mộc lại ra một chiêu, như vậy mới có thể hóa giải một kích uy của Kình Thương.
Những tồn tại ẩn nấp trong Yêu Vân xung quanh, đều ném tới ánh mắt kiêng kị.
"Học người chỉ học da, múa búa trước cửa Lỗ Ban."
Kình Thương cứ vậy mà bình giảng.
Nhưng không thể phủ nhận biến hóa pháp của Kiến Mộc đã đạt đến đỉnh cao, gần như pháp tắc, đã có sáu phần phong thái của nàng, đây bất quá chỉ là một tôn hóa thân cây cối.
Kiến Mộc hóa thân mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi lúc nào cũng vượt quá dự liệu của ta, ta vốn cho rằng ngươi không đến cuối cùng thời khắc sẽ không liều mạng."
Bây giờ Kình Thương đốt cháy căn cơ, khiến Kiến Mộc phải sớm lấy ra thánh nhân khí ngay lúc còn đang nuôi dưỡng, cũng chính là chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng.
Sau đó vốn cho rằng Kình Thương sẽ đến liều mạng, không ngờ đối phương lại luôn thủ bên cạnh Cố Ôn, khiến mười hai Yêu Tổ không dám nhúc nhích chút nào.
"Giờ đây ngươi đã mất tiên cơ, ta chỉ cần trì hoãn một chút thời gian, ngươi sẽ chết. Trừ cái đó ra ngươi chỉ còn một con đường cuối, trở thành chủ động thiên của Kiến Mộc."
Kình Thương lại một chưởng vỗ ra, giản dị tự nhiên nhưng lại không có cái gì có thể so được với kình thiên một chưởng giáng xuống, so với trước đó còn mạnh hơn tám phần.
Trong tay áo thần nhân một vệt ngọc quang lóe ra, Bạch Ngọc Kim Cang quấn vừa hiện, ngọc như Hạo Nguyệt chiếu rọi chư thiên, cầm cố vạn vật mỗi người một vẻ, thu non sông dung vạn núi.
Tam Thanh Sơn bên ngoài rung lắc không ngừng, Thái Hư Bán Tiên khó nhập định, một vòng ngọc vòng bao trùm trời đất, Chu Thiên Tinh Túc đều mê muội.
Tay Kình Thương bị giam cầm giữa không trung, sau đó bị một chút nghiền nát.
Coong!
Bên trong Bạch Ngọc Kim Cang quấn, một vệt kiếm quang bay ra, tiên kiếm thừa cơ tránh thoát rơi vào tay Kình Thương.
"Đạo hữu, ta đến giúp ngươi."
Thần niệm của tiên kiếm truyền đến, Kình Thương khẽ lắc đầu nói: "Không cần ngươi đến, ngươi đi giúp đồ nhi của bần đạo."
Nói xong, nàng tiện tay ném tiên kiếm xuống, hóa thành một đạo kiếm quang thẳng tắp cắm ở trên mặt đất trước mặt Cố Ôn.
Từng sợi từng sợi kiếm khí trắng như pháo hoa từ trong vỏ kiếm tiên kiếm thò ra, quấn giao cùng Thiết Kiếm giản dị tự nhiên, tiên kiếm đã thừa nhận Cố Ôn.
"Kiếm Tiên tuổi tác bất quá ba mươi."
Trong ánh mắt Kiến Mộc sát ý hiển lộ, hình bóng Yêu Tổ tứ phương như ngọn lửa một loại lay động.
Trong chớp mắt, Phong Vũ Lôi Điện, trời đất mịt mù, vô vàn thần thông đạo pháp như mưa lớn trút xuống.
Cố Ôn bị vô vàn đạo pháp Cựu Quang chiếu lên, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, bên tai truyền đến giọng nói nhu hòa du dương, khiến người yên lòng.
"Đồ nhi, hôm nay vi sư sẽ cho ngươi lên khóa thứ nhất, Nhân Tiên pháp."
Ba ngàn tóc xanh của nàng bay múa, giống như u tĩnh nguyệt đêm đổ xuống thác nước từ khe núi xuống, đồng thời ngăn cách hết thảy tai ương.
"Người đứng trên đỉnh đầu trời chân đạp đất chính là người, người gánh vác núi sông là vì tiên."
Tay phải nâng lên gồng mình gánh hết thảy thần thông phép thuật, tay trái khẽ vuốt bao trọn toàn bộ thành Biện Kinh giờ đã nửa sống nửa chết trăm vạn phàm nhân.
"Dù không còn sống được bao lâu, bần đạo cũng có thể một tay chống trời, lật tay hộ thế."
Hỏa diễm trong thành bị âm thầm không một tiếng động vuốt lên, Hỏa Long như Long Châu đan lô mất kiểm soát bay ra, ngay sau đó đột nhiên nổ tung.
Vô số tam hồn thất phách tràn ngập trong hư không bị thu về thân, trăm vạn dân chúng trên thân cặn đá trút bỏ, có người tỉnh lại, có người hôn mê, nhiều người vẫn nửa sống nửa chết.
Thần hồn bị luyện hóa hoàn toàn thì không thể thức tỉnh, Kình Thương chỉ cứu sống mấy chục vạn người, cũng đã là những người có thể cứu trước mắt.
Yêu Vân trên không muốn gầm thét, thế công như lửa, sát ý ngập trời, muốn tái hiện Yêu Họa ba ngàn năm trước.
Bàn tay khổng lồ chống trời cứ vậy mà đẩy ra đầy trời thần thông phép thuật, một phát nắm lấy Yêu Vân, khuấy động Phong Vân trăm dặm, đẩy ra Thiên Tình minh.
"Yêu Tộc tiểu tiên các ngươi so với trước đây còn yếu hơn."
Giọng nói bình thản khiến khắp nơi im lặng, mười hai Yêu Tổ tức ngực khó thở, Kiến Mộc vuốt ve vòng ngọc trên tay.
Thần niệm các phương hợp lại thành một.
May là nàng sắp chết.
Từ xưa đến nay chưa từng thiếu thiên tài, yêu nghiệt cũng không hiếm gặp, nhưng duy chỉ có Kình Thương vẻn vẹn là một người.
Bảy trăm năm thành tiên, ba ngàn năm Bán Thánh, dù không còn sống được bao lâu thì cũng vô địch như xưa. Nếu cho nàng thêm chút thời gian, có lẽ thực ứng một câu kia của nàng 'Thiên Địa đều là nhân tộc'.
Bởi vì nàng có thể thành thánh, nếu không có nhân tộc ràng buộc, gần như là dễ như trở bàn tay.
Mà Kình Thương lại đưa mắt tìm đến phía dưới một nam tử tướng mạo tầm thường không có gì lạ, môi chưa đến đã cười trước, chân mày nhếch lên tận trời, ánh mắt chứa đựng ý vị Thiên Địa.
"Đồ nhi, điều ngươi cần làm chính là vượt qua vi sư."
Cố Ôn không nói gì tiến lên phía trước rút Thiết Kiếm ra, mũi kiếm rời mặt đất một nhát, Thiên Địa dị biến, một thanh kiếm vô biên hư ảo chiếu rọi trên thiên khung.
Vù!
Nguồn gốc kiếm đạo Thiên Địa giờ khắc này hội tụ trên người Cố Ôn, kiếm tu Cửu Thiên Bát Hoang đều ngẩng đầu nhìn trời.
Đạo của Bát bát Viên Mãn, người nắm giữ tiên kiếm, có thể thành Kiếm Tiên.
Tay phải hắn cầm kiếm, tay trái phẩy qua thân kiếm, ánh mắt cuối cùng hạ xuống Tiên Tự trên chuôi kiếm.
Dùng hết cuồng ngạo cả đời này, dùng hết tài năng cả thân này, giọng nói bình thản thốt lên một lời:
"Ta biết, sư phụ."
Giờ phút này, trong đất trời đưa mắt đều là địch, cũng đưa mắt vô địch.
——Thành Biện Kinh, đại hỏa bay tán loạn.
Cố Ôn cùng lão đạo sĩ trên Hỏa Long đối mặt, Xích Vũ Tử đi đến bên nắm chặt lấy tay hắn, kim quang chói mắt từ từ bao phủ hai người.
Đạo Quân hoàng đế thở dài nói: "Chúng ta lẽ ra không nên là địch, mà nên cùng nhau đối phó Yêu Tộc, đoàn kết muôn dân."
Cố Ôn hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy bách tính nên đoàn kết sao?"
"Thiên hạ bách tính có thể đoàn kết."
"Vậy bách tính của một thành này, thủy phu, tiểu nhị, thương nhân bốn phương, phụ nữ, những người này có thể đoàn kết sao?"
"Bọn họ chỉ có thể xem là một người trong số bách tính mà thôi."
"Vì vậy cái đoàn kết ngươi nói, chẳng qua cũng chỉ là cái vỏ ngoài thỏa mãn dã tâm bản thân."
Kim nhân chín trượng thành hình, một bước lên trời, tiên kiếm trong tay có thể lớn có thể nhỏ, một kiếm liền có độ dài sáu trượng.
Hắn quan sát thành Biện Kinh đã hóa thành biển lửa tựa như một giấc mộng, sáu năm trước hắn liếm tuyết trên mặt đất ăn xin khất thực, một năm trước hắn còn từng bước lên bằng thế lực của các thương nhân quyền quý nơi đây.
Giờ đây hắn chỉ kiếm vào hoàng đế, hàn mang sắc bén khiến ngọn lửa phía sau ngược lại.
"Nếu ngươi thật có hảo tâm, không bằng bây giờ lấy Trường Sinh Đan trong cơ thể ra đây, như vậy ta liền tin ngươi."
"Đan dược đã dùng há có đạo lý lấy ra."
Đạo Quân hoàng đế đỡ Long Thủ, đã biết không còn cách giảng hòa, khí tức khóa chặt Cố Ôn.
"À..."
Cố Ôn phát ra tiếng cười khinh thường.
Hắn đã sớm nhìn ra, Đạo Quân hoàng đế chính là một kẻ dã tâm từ đầu đến cuối. Lấy đạo tâm phát thề chống lại Yêu Tộc là thật, chỉ là tiền đề này là phải bảo đảm lợi ích của chính hắn.
Vì lợi ích, tàn sát trăm vạn dân chúng cũng không tiếc. Xét cho cùng vẫn là câu nói kia, đạo khác biệt mục tiêu khác nhau.
'Ta vốn nghĩ hạng người tục như ta sao có thể gánh vác trách nhiệm của Kình Thương tiên nhân, không ngờ ta đã là người lương thiện trong đám tu sĩ.' Cố Ôn nảy sinh ý nghĩ có chút châm biếm.
Hắn đạp ra một bước trên không, như mượn lực từ hư không, lực lượng vô song ép không khí về phía sau, thổi ngói vụn phía dưới bay rợp trời.
Kim quang cuốn theo kiếm quang cực tốc lao về phía trước, Đạo Quân hoàng đế trong lòng sát ý nổi lên, một chưởng vỗ vào Long Thủ, Hỏa Long mở miệng, như Long Châu đan lô phun ra chân hỏa đủ để hòa tan núi sông.
Một kiếm nghênh tiếp, bổ vào chân hỏa phía trên, leng keng một tiếng như Tinh Thiết đụng nhau.
Tiên kiếm tuy dài chém thẳng vào, nhưng chưa thể lập tức trảm diệt hỏa diễm.
Cố Ôn lộ vẻ khác lạ, trong lòng suy nghĩ cực nhanh, mơ hồ phát hiện một trong những đặc tính của tiên nhân.
Lại có thể khiến hỏa diễm hóa thành vật chất thực sự, chứ không phải chỉ đơn giản dùng các công kích nổ tương tự gây tổn thương đến nhau. Đồng thời tiên kiếm cũng không mạnh như hắn tưởng tượng, hoặc là nói hắn rót vào bao nhiêu pháp lực, sự lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm đạo cao đến đâu thì sẽ có bấy nhiêu uy lực.
Đuôi rồng quét tới, khiêng kiếm ngăn cản, thân hình bị quật bay vài dặm, chân hỏa bắt đầu thiêu đốt Kim Quang Chú.
Rầm một tiếng đâm vào cung điện, kiếm quang sáng chói từ hình phiến hóa thành cột sáng, trong khoảnh khắc xuyên thủng chân hỏa, Đạo Quân hoàng đế khẽ né sang một bên, kiếm quang lướt qua giữa các sợi tóc của hắn.
Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Chỉ trong mấy chiêu ngắn ngủi, kiếm pháp của Cố Ôn như có ngộ ra mới, không còn câu nệ vào hình thức nữa.
Còn chưa chờ hắn tìm lý do, kim nhân chín trượng đã lần nữa phóng lên trời cao, từng đạo kiếm quang lưu chuyển như sao băng quanh thân, sau đó lao về phía Đạo Quân hoàng đế.
Hai người chém giết trong cung điện, chiến đấu trên không trung, thoáng chốc đã giao chiêu mấy trăm lần.
Gác chuông sụp đổ, cung điện đổ nát.
【tốn hao 200 năm Thiên Tủy, trong đấu pháp thôi diễn Phật Đạo Ma ba kiếm, Kiếm Đạo Chân Giải tầng thứ sáu】 【tốn hao 300 năm Thiên Tủy, Kiếm Đạo Chân Giải tầng thứ bảy】 【tốn hao 400 năm Thiên Tủy, Kiếm Đạo Chân Giải tầng thứ tám】 Thiên Tủy cạn kiệt, Cố Ôn đến gần vô hạn cửu trọng, nhưng vẫn không thể bước qua được.
Rất lâu, trong một lần cả hai toàn lực giao tranh, hai người đều bị đánh bay ra ngoài, sau đó ăn ý tạm dừng để thở dốc.
Trên mặt Cố Ôn xuất hiện thêm một vết bỏng lớn, từ sống mũi kéo dài xuống má phải, rồi xuống cổ, cuối cùng thiêu cánh tay phải đến cháy đen đỏ rực.
Xích Vũ Tử cũng vậy, trên người có nhiều vết bỏng, một số đã đốt thủng xương. Vì nàng là người duy trì Kim Quang Chú, nên bị thương nặng hơn Cố Ôn.
Còn Đạo Quân hoàng đế tóc tai rối bù, ngón trỏ trái bị chém đứt, ngực có thêm một vết kiếm.
Sau ba nhịp thở, giao chiến lại tiếp diễn.
Kiếm hỏa khác nhau, nhưng cùng hướng về một biển, chiêu thức qua lại vô cùng, cuối cùng chỉ vì đoạt mạng.
Cố Ôn bên trái chống đỡ, bên phải tấn công, phía trước bốc lên chân hỏa, phía sau đá lò đan, Hỏa Long tan ra hóa thành thiên binh vạn mã, trận đồ dựng cờ gióng trống, thần tướng xếp đội hình.
Long Mạch khí tượng lay động vận khí ít ỏi còn lại của Đại Càn, gia trì lên người Đạo Quân hoàng đế, trong lúc phất tay mang theo đại thế.
Cánh tay vung lên như xe đá, đẩy tới hàng trăm triệu mũi đao, thương, kiếm, kích ào ạt.
Cố Ôn không hề sợ hãi, một kiếm dòng sông tan băng, hai kiếm nứt đất, chém đổ hơn trăm gian nhà của hoàng cung.
Cả hai giằng co, người này không làm gì được người kia, nhưng trong mấy trăm hiệp đấu pháp liên tục, thế giằng co không kéo dài được lâu.
Đấu pháp cực kỳ hao tổn tinh khí thần, người một khi rệu rã thì dễ xuất hiện sơ hở, pháp lực suy yếu đi một phần liền thiếu một phần lực, vết thương trên người nếu không kịp chữa trị thì sẽ thêm nặng.
Bên nào phạm sai lầm đều có thể mất mạng.
Cuối cùng, Đạo Quân hoàng đế không tránh kịp, tiên kiếm phá vỡ hộ thể thần thông cùng hết thảy dụng cụ hộ mệnh, đâm sâu vào da thịt.
Phụt!
Máu chảy ra ba thước, dường như chạm vào vật cứng gì đó.
Ngay sau đó một vệt hồng quang từ vết thương bay ra, xuyên thủng Kim Quang Chú, đánh nát mắt phải Xích Vũ Tử, làm thịt nát máu me.
Cùng lúc đó, máu Đạo Quân hoàng đế chảy ra đặc dính, bò lên tiên kiếm muốn chạm vào Cố Ôn, thân kiếm rung nhẹ, máu quỷ dị bị hất văng ra.
Một giọt máu rơi xuống đất, trong chớp mắt hấp thụ linh khí xung quanh, cùng với một phần pháp lực của Cố Ôn và Đạo Quân hoàng đế.
Máu biến thành hình người, nhanh chóng mọc ra xương cốt và thịt da.
Không rõ có phải là thủ đoạn của Đạo Quân hoàng đế hay không, Cố Ôn quyết đoán rút tiên kiếm, một kiếm chém xuống, diệt trừ nó.
Lúc này, Đạo Quân hoàng đế thở dốc nhiều hơn, lùi về phía sau, vừa lùi nửa bước ngực đột nhiên nổ tung, máu trào ra bao phủ lấy hắn, ba hồn bảy phách bị bốc hơi một hồn ba phách.
"A a a a! ! Sao lại thế này, sao ngươi còn có ý thức!"
Đạo Quân hoàng đế trong lòng hạ quyết tâm, phong thủy luân chuyển, số mệnh khó đoán.
Đã xoay chuyển lâu như vậy, lại đi tới đi lui đảo lộn nhiều lần, sao có thể để mình trở thành kẻ bại từ đầu đến cuối.
Hắn mặc kệ Cố Ôn đang đứng trước mặt, ngồi xếp bằng trên đất, tay không ngừng biến hóa pháp quyết, miệng niệm chân ngôn không ngừng. Dồn hết sức mạnh, bao bọc lấy Trường Sinh Đan trong cơ thể.
Biến đổi ở ngực dừng lại, Cố Ôn không dừng kiếm mà tiếp tục vung tới, hắn thực ra đã nhìn ra Đạo Quân hoàng đế đang làm gì, tiên kiếm cũng đã nhắc nhở.
Viên Trường Sinh Đan kia thập phần bất ổn, đồ vật bắt nguồn từ Linh Tổ là vật bất tường.
Vì thế, Cố Ôn khựng lại một nhịp thở, sau đó không do dự dồn toàn lực chém vào cổ Đạo Quân hoàng đế!
Bất kể hắn có ôm ấp quyết tâm và hoài bão gì, dù Đạo Quân hoàng đế là Chân Thánh quân, Cố Ôn cũng muốn trảm hắn.
Giữa công và tư, hắn luôn đặt cái riêng lên trước.
Khoảnh khắc này, thời gian trôi chậm lại, hắn thản nhiên than một tiếng.
"Thời vậy, mệnh vậy, ít nhất ta đã thấy siêu thoát, là đủ."
Đầu lìa khỏi cổ, ba hồn bảy phách bắt đầu chậm rãi nhưng không thể ngăn cản tan biến, một vị tiên nhân vừa thành tiên đã thân tử đạo tiêu.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận