Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 183: Chín trượng kim nhân, thế lực như Đại Nhật (2) (length: 13289)

Giờ phút này, Ngao Hằng lại lần nữa bay về phía Thiên Đàn, Quân Diễn im lặng nửa hơi, có chút thở dài, trong ánh mắt hình như có vô cùng vô tận ma ảnh cuồn cuộn.
"Lão đông tây, sẽ giúp ta một lần."
Thanh âm hạ xuống, Quân Diễn thân bên trên ma, thi, tà Tam Khí vờn quanh, khí tức theo thất trọng Đạo Cơ một bước leo lên bát trọng, bước ra một bước na di ngàn mét bắt lại Thanh Long phần đuôi, đột nhiên quăng về phía hậu phương.
Thanh Long quay đầu lại táp tới, một cái gặm trên người Quân Diễn, tựa như cắn trúng Tinh Thiết đương đương rung động. Vô cùng vô tận thi khí xông vào khoang miệng, khiến cho Ngao Hằng đầy miệng khổ mùi thối, nhục thể cùng thần hồn bị Hủ Thực.
"Bán Tiên?"
Ngao Hằng quyết định thật nhanh triệt thoái phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ mặt ngưng trọng.
Trước mặt cái này kỳ quái nhân loại khí tức thay đổi hoàn toàn, giống như bị đoạt xá một dạng, mà đoạt xá hắn là một tôn Bán Tiên.
Thời khắc này Quân Diễn đã đại thay đổi, nơi nơi đen nhánh, sắc mặt tái nhợt, da dẻ nổi lên lít nha lít nhít gân xanh, trên tay mọc ra móng tay đen.
Hắn đem đầu lưỡi đưa ra, liếm láp móng tay trong khe lưu lại long huyết, phát ra điên cuồng tiếng cười:
"Kiệt kiệt kiệt, không nghĩ tới chúng ta Tiểu Quân Diễn còn có lưu nhân tính, lại còn có tín nhiệm có thể nói, buồn cười thật đáng buồn! Ta ngược lại muốn xem xem đến cùng là thần thánh phương nào, có thể để ngươi tín nhiệm."
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp nam tử áo bào trắng đen đăng Thiên Đàn mà đi, thân hình bị kim quang bao phủ, bốn phía không gian mắt trần có thể thấy bị đè ép vặn vẹo.
Từ nơi sâu xa hình như có lực lượng từ thiên ngoại quăng tới, đạo vận trong khoảnh khắc ép tới hư không xuất hiện từng đạo vết nứt Huyền Hắc.
Xung quanh đạo vận hóa thành một đạo vô hình hình bóng, hình như có một cái cự nhân dùng bàn tay làm tường ngăn cản đường đi của hắn.
Trời thi phát ra cười nhạo vô tình nói: "Bát Chuyển Kim Đan cũng nghĩ đăng thiên? Huống chi vị kia ngay tại thành tiên Kim Đan Chí Thánh còn quăng tới đạo vận, hắn chính là có Cửu Chuyển Kim Đan chỉ sợ cũng không lên được."
Ngay sau đó hình miệng biến đổi, Quân Diễn tiếng nói khôi phục bình thường nói: "Lão đông tây, ngươi quản tốt đầu rắn này là được."
"Kiệt kiệt kiệt lão phu cười lại như thế nào? Các ngươi những tiểu gia hỏa này, tự cho là thiên phú cao thì kiêu ngạo coi trời bằng vung, ai lúc còn trẻ không phải một cái thiên kiêu?"
Trong mắt trời thi, Cố Ôn không khác lấy trứng chọi đá, hắn có thể tu thành Bát Chuyển Kim Đan xác thực thiên phú cực cao, nhưng đi khiêu chiến đạo vận của Kim Đan Chí Thánh thì quá ngu xuẩn.
Dài ngắn có khác, Kim Đan Chí Thánh Vấn Đạo Thành Tiên Chi Lộ, há lại là người khác có thể thắng?
Sau một khắc, một đạo Lang Lãng Huyền Âm truyền đến.
"Thiên Địa Huyền Tông, vạn khí bản căn. Quảng tu vạn kiếp, chứng nhận ta thần thông. Tam giới trong ngoài, duy đạo độc tôn."
Cố Ôn thân trên kim quang tăng vọt, từng sợi kim quang tựa như tơ tằm đan, bao trùm cẳng chân, bắp đùi, bụng, lồng ngực.
Kim Quang Chú hắn nay đã sẽ, chỉ thiếu Cửu Chuyển Kim Đan làm cơ sở, không có siêu việt cái khác người tám mươi mốt lần pháp lực khó mà thi triển.
Khó mà thi triển cũng không phải hoàn toàn không có khả năng thi triển, chí ít đối với Cố Ôn mà nói, có thể tuyệt thế sở dĩ vì tuyệt thế, chính là đi thường nhân không thể, đăng tới cao độ mà người tầm thường không thể với tới.
Hắn liền muốn lấy thân Bát Chuyển Kim Đan, thi triển thần thông của Cửu Chuyển Kim Đan.
"Thể có kim quang, phủ chiếu thân ta."
Thanh âm hạ xuống, kim quang lan tràn khuôn mặt, kim nhân hiện ra, một quyền oanh mở đạo vận, một bước vượt ngang ba mươi tầng bậc thang đạp vào Thiên Đàn.
Kim nhân cao cư trên thiên đàn, có chút quay đầu lại dùng ánh mắt liếc nhìn phía dưới.
Giờ phút này, trời thi yên lặng ngậm miệng lại, Ba Xà cùng Đồ Sơn Vân hai tôn yêu thánh sát ý đạt đến đỉnh phong sau, trong lúc mơ hồ sinh ra khiếp ý.
Cố Ôn thu về ánh mắt, cất bước hướng về phía trước, đi hướng về phía thiếu nữ đang nằm trong vũng máu, thần niệm thò ra chạm vào nhân hồn yếu ớt đang phong bế trong nhục thể.
"Xích Vũ Tử, còn sống không?"
"Còn chưa có chết."
Thần niệm của Xích Vũ Tử không có tâm tình dao động.
"Nhưng dự tính sống không lâu, ngươi không nên đi lên, Tam Thanh thần thú có thể mang các ngươi rời đi."
Cố Ôn tới bên cạnh Xích Vũ Tử, giờ phút này huyết nhục trong lồng ngực trống rỗng của thiếu nữ nhu động, huyết dịch đã không còn chảy ra, từng đạo mạch máu lít nha lít nhít hình thành.
Không có trái tim tồn tại, huyết dịch cũng đủ để vận chuyển toàn thân.
Cỡ nào cường hãn sinh mệnh lực và bản năng cầu sinh, giống như nàng cùng nhau đi tới, lấy một hồn một phách tàn khuyết leo lên tam bảng được người xưng hô là thiên kiêu.
Dù không có mình đến, Xích Vũ Tử cũng không vì tổn thương mà chết. Cho đến giờ phút này nàng vẫn còn sống sót, vẫn đang đem hết toàn lực hít thở.
Cố Ôn ôn nhu nói: "Ta tới mang ngươi cùng đi."
"Ta không muốn động."
"Ngươi không cần động, ta ôm ngươi đi xuống."
Cố Ôn cúi người ôm lấy Xích Vũ Tử, thân thể nhỏ bé khoảng 1m50 có thể hoàn toàn thu mình trong ngực kim nhân, từng sợi kim quang bao bọc lấy nàng, khi nàng hoàn toàn dung nhập vào kim quang thì cũng không tự chủ bắn ra kim quang.
Kim quang ngút trời, kim nhân ban đầu chẳng qua là chín thước, sau đó bắt đầu liên tục tăng lên, một trượng, ba trượng, sáu trượng, chín trượng!
Lúc đầu dưới Thiên Đàn đã không nhìn thấy Cố Ôn, giờ đây khi kim nhân không ngừng phình to đã có thể nhìn thấy nửa người.
Cửu Vi Cực Trí, Cửu Trượng Kim Thân, Kim Quang Chú đăng phong tạo cực cảnh.
Kim nhân chín trượng quay đầu lại, ánh mắt như rặng mây đỏ, như Đại Nhật huy hoàng uy thế vô biên nghiền ép xuống, Bát Thất Đạo Cơ!
Cố Ôn có chút hít khí, chỉ cảm thấy lực lượng không gì sánh kịp, giác quan bị phóng đại hơn bao giờ hết.
Hắn có chút nắm tay, năm ngón tay bắn ra khí lực khủng bố trong nháy mắt ép phát ra tiếng nổ trầm đục.
Kim Quang Chú vừa sử dụng gia trì, phỏng đoán tăng lên lực lượng thân thể hắn gấp ba lần. Nhưng đối với người vốn không luyện thể như hắn, gấp ba lần nghe rất lớn, nhưng cũng không dùng để đấu pháp.
Đại khái có thể dùng để đối phó Hà Hoan thời kỳ Lạc Đô.
Mà giờ phút này là gấp trăm lần không ngừng, gấp trăm lần lực lượng thân thể đã có thể so với đạo binh bình thường, mọi cử động mang theo uy thế cùng phòng ngự của đạo binh. Cố Ôn trước kia không cần, tiên kiếm trong tay đã đủ cho hắn dùng.
Người sau thì quan trọng biết bao, trong đấu pháp phần lớn thời gian đều là lực lớn gạch bay, hoặc là đạo pháp thông huyền, hoặc là công phạt vô song, hoặc là Kim Cương Bất Hoại.
Ngoài ba điều này, cũng không phải không có cách thủ thắng, nhưng những cách này quá phiền phức và quá coi trọng thiên thời địa lợi nhân hòa. Cần chuẩn bị càng nhiều thì xác suất phạm sai lầm càng cao, mà quyết đấu của cao thủ là chờ đối phương phạm sai lầm.
Đây là lý do vì sao các đại tông môn đều Luyện Khí, thần thông, pháp bảo Tam Bản Phủ, mà không phải trận pháp, luyện đan, phù lục vân vân.
Bởi vì chúng sẽ không sai, lấy ra liền đập.
Giờ đây Cố Ôn có công phạt vô song, lại thêm một cái Kim Cương Bất Hoại, đây chính là phòng bị vô địch.
Vì sao Kim Quang Chú của Xích Vũ Tử có thể bám vào người ta?
Cố Ôn tâm niệm nhất động, đem nghi hoặc truyền cho Xích Vũ Tử, người sau âm u đầy tử khí đáp lại: "Đại đạo giống nhau, càng gần đỉnh càng chất hóa, đây cũng là vì sao pháp thành tiên chỉ cho một người thành tiên."
Hắn nhớ tới pháp lực của Úc Hoa cũng có thể trực tiếp tiến vào trong cơ thể mình, tiến hành dẫn đường chải vuốt, Kim Quang Chú của Xích Vũ Tử tự nhiên cũng có thể bao trùm trên người mình.
Trước kia Xích Vũ Tử đã từng dùng kim quang bao bọc lấy mình, chỉ là lần này quyền khống chế nằm trong tay mình.
Khí lực cùng phòng ngự của Bát Thất Đạo Cơ, nhưng vẫn không thể xem là phần giúp mình vượt cấp.
Như vậy cũng đủ.
Giao lưu bất quá nửa hơi thở, Cố Ôn triệt để xoay người lại, lập tức đám yêu đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Ấn tượng bất khả chiến bại của Cố Ôn trước kia đã ăn sâu vào tim yêu, giờ nếu như ngay cả ưu thế về cảnh giới cũng không có, bọn hắn lấy gì để chém giết với quái vật này?
Bỗng nhiên, một vệt thanh quang sáng lên, Ngao Hằng miệng phun Long Châu, khí tức trên người đột ngột kéo lên, từng đám mây hội tụ xung quanh.
Giống như Xích Vũ Tử thăng hoa cực cảnh trước đây, bắt đầu tiến gần đến bát trọng viên mãn.
Tiếng rồng ngâm vang vọng trời cao, như trụ cột cho tòa nhà cao ốc sắp đổ, ổn định yêu tâm.
Đám yêu đều hơi sáng mắt, lẽ nào Ngao Hằng muốn sử dụng toàn lực? Dù Ngao Hằng bị Cố Ôn đạp một cái trước đó, nhưng lúc đó không có nhiều người biết, cho dù có biết thì cũng có thể hiểu Ngao Hằng chưa dùng hết sức. Dù sao cũng là thiên kiêu số một Yêu Tộc, chém giết trong cùng cảnh giới chắc sẽ không yếu hơn Cố Ôn.
Cố Ôn ném một cái nhìn, chưa đợi hắn phản ứng, đã thấy quang mang Long Châu tăng vọt và bắt đầu khuếch tán, sau đó duy trì chưa đến nửa hơi thở quang mang đột nhiên biến mất.
Trong động thiên, thân hình Thanh Long biến mất không thấy tăm hơi.
Chạy?
Yên tĩnh!
Mọi người không nói gì, ngay cả Cố Ôn cũng hơi mở to mắt, hắn không nghĩ tới Ngao Hằng tạp chủng ngoài miệng lại chạy quyết liệt như vậy.
Không nói một lời, quay đầu bỏ chạy, gần như không cho Cố Ôn bất kỳ cơ hội ngăn cản nào.
Đây là một đối thủ khó dây dưa.
Cố Ôn thầm nghĩ trong lòng, hắn từng giao đấu với Ngao Hằng, biết được thực lực của đối phương.
Có thể bị mình vượt ba giai là tầm thường, có thể bị mình vượt hai giai là thiên tài, có thể bị mình vượt một giai là thiên kiêu, chỉ có người cùng giai mới có thể thắng được chí ít Bán Tiên.
Thiên tài Yêu Tộc vượt giới mà đến lúc đầu là tầm thường, Tứ Tượng miễn cưỡng tính là thiên tài, Ngao Hằng có thể coi là thiên kiêu.
Yêu tộc thiên kiêu số một của Đạo gia, yêu đan không còn.
Cố Ôn trong lòng đang rỉ máu, dù là biết rõ cuối cùng phần lớn người dẫn đầu cũng sẽ bị Ngao Hằng chạy thoát, những thiên kiêu đỉnh cấp này thủ đoạn bảo mệnh cùng bản thân hắn là ngang nhau.
Đánh bại rất dễ dàng, đánh chết rất khó.
Lại qua một hơi, đám người dần dần lấy lại tinh thần, trong mắt hết thảy yêu loại dần dần nổi lên vẻ sợ hãi.
Bọn chúng xoay người, bọn chúng chạy trốn, bọn chúng hoảng sợ, bọn chúng khao khát hít thở không khí bên ngoài, thời gian tại thời khắc này trở nên chậm chạp, duy chỉ có kim nhân ung dung đi xuống.
Cũng không phải thời gian ngừng lại, mà là bọn hắn quá chậm.
Ngay sau đó chỉ thấy một đạo Tia Chớp Vàng từ Thiên Đàn bắn thẳng xuống, theo sau đó là tiếng va đập đinh tai nhức óc rót vào tai, một nháy mắt những yêu loại cảnh giới thấp còn sống sót tai đổ máu.
Đồ Sơn Vân bị tấn công trực diện, bởi vì Ba Xà yêu thánh là phân thân, Ngao Hằng thực lực không yếu, duy chỉ có nàng là chân thân hơn nữa lại sa vào suy yếu vì Thiên Nhân Ngũ Suy.
Ảo thuật giỏi, thể chất yếu, phòng ngự thấp.
Ầm ầm!
Kim nhân một cước giẫm Đồ Sơn Vân vào trong đất, mặt đất cứng rắn nứt toác thành từng khối đá lớn nhỏ không đều. Lão bà bà dáng vẻ hồ yêu miệng phun máu tươi, vốn đã yếu ớt thể xác bị cự lực đè ép, ngực lõm sâu vào.
"A a a a! ! ! Ba Xà đạo hữu cứu ta!"
Đồ Sơn Vân phát ra tiếng gào thét khàn giọng, nàng dốc hết sức miệng phun Yêu Diễm, chín cái đuôi quật lấy kim nhân, nhưng dù thế nào cũng không thể đánh tan phòng ngự của Kim Quang Chú.
Ba Xà xông tới, vị trí của hắn và Đồ Sơn Vân rất gần, Thiền Hi đều không thể tiến hành ngăn cản hiệu quả.
Cố Ôn tay trái nâng lên, Thanh Mãng lao tới như tên bắn, chạm phải tường đồng vách sắt lập tức dừng lại, tiếng vang kèm theo khí lãng khuếch tán.
Hắn giọng nói đạm mạc nói: "Yêu thánh nhóm, công thủ dễ dàng thay đổi."
Một tay khác không chút hoang mang ngưng tụ tàn kiếm tiên cùng nhau, mũi kiếm hướng xuống, giơ lên cắm thẳng vào ngực Hồ Nữ, gắt gao đóng ở trên mặt đất.
Cùng lúc đó tay trái đột nhiên hạ thấp xuống, Thanh Mãng há rộng miệng khép lại, đầu to nện xuống đất, mặt đất lại một lần nữa nứt toác ra những khối đá nhỏ hơn.
Đồ Sơn Vân miệng lớn phun ra máu tươi, vốn là vì Thiên Nhân Ngũ Suy mà hơi thở suy bại đến cực hạn.
Cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi qua, nỗi kinh hoàng tột độ khiến nàng hoàn toàn mất tinh thần, nói: "Tha ta, tha ta, ta cái gì cũng nguyện ý làm! Ta cùng một vị nhân tộc Thiên tôn có giao tình, ngươi giết ta sẽ kết xuống nhân quả! Thả ta chính là một phần thiện duyên."
Thời khắc sinh tử có đại khủng bố, Bán Tiên cũng không ngoại lệ, huống chi nàng chỉ là một yêu thánh.
Cố Ôn không nói gì, lại lần nữa ngưng tụ tàn kiếm tiên cùng nhau, vung kiếm không chút do dự, không hề dây dưa dài dòng.
Còn về Thiên tôn trong miệng nàng là ai, thiện duyên là cái gì đều không quan trọng, địch nhân biến thành người chết mới là quan trọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận