Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 125: Cuồn cuộn đại thế(1)

Giới tu hành cũng có ‘Sử ký’, chỉ là đều lấy ghi chép của tông môn làm chủ, chứ không trực tiếp ghi chép những đại sự dưới thiên hạ. Đây cũng là lý do Cố Ôn muốn làm ra Tân Lịch, như vậy có thể gián tiếp cho thiên hạ có một khái niệm về tinh thần, bước đầu làm suy yếu tính độc lập của tông môn. Sử ký của Tam Thanh Đạo Tông có thể truy ngược đến ba vạn năm trước, khi đó nhân tộc vừa mới trốn khỏi Kiến Mộc, mà lịch sử nhân tộc Kiến Mộc nếu còn tồn tại, e rằng phải còn xa xưa hơn nữa. Thế giới này sinh ra văn minh từ rất sớm, so với kiếp trước còn phải sớm hơn ít nhất mấy vạn năm. Nhưng kết cấu xã hội vẫn luôn dừng lại ở xã hội phong kiến, chưa từng có bất kỳ thay đổi nào. Dù cho có sư phụ hắn đi thúc đẩy, thì tám trăm năm sau bây giờ vẫn là một xã hội làm nông cổ đại. Hắn vốn cho rằng là do sư phụ hắn không biết cách thay đổi. Giờ đây nhìn lại, sư phụ hắn không phải không hiểu, mà là ngọn núi tu hành quá lớn chắn ở trước mặt, thì sao có thể đi để ý đến cái việc đun nước nhỏ ở đầu đường kia được. Xã hội vẫn luôn phát triển, nhưng chưa từng là sự phát triển cần thiết cho phàm nhân. Giống như ở một thế giới mà sức mạnh cá nhân là trên hết, phàm nhân không phải sự tồn tại tuyệt đối cần thiết. Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, câu này không còn phù hợp với bách tính nữa, mà cái nước đó nên là tu sĩ, là thiên địa pháp tắc, là hết thảy đạo pháp cơ bản của linh khí. "Thiên Tôn, như ngài hình dung, chỉ cần đun nước sôi lên, sẽ sinh ra được Cửu Ngưu lực!" Thái thượng trưởng lão Càn Long sơn trang vừa nói, vừa dùng linh hỏa trong nháy mắt đun nóng nồi hơi, máy móc bắt đầu phát ra tiếng nổ. Tựa như một đứa bé, phát ra tiếng khóc nỉ non đầu tiên. Hắn – trưng bày hết thảy máy móc công dụng, Cố Ôn còn nhìn thấy một cái dùng linh thạch làm nhiên liệu, phát ra quang diễm giống máy bay chiến đấu. Người Luyện Khí Tông Sư loay hoay ra vật này mặt mày tràn đầy tự hào nói: “Có thể dùng vật này chế tạo một con chim sắt, có thể giống phi toa nháy mắt ngàn mét, chỉ cần tiêu hao ba cái thượng phẩm linh thạch.” "Thiên Tôn, chớ có nhìn cái thứ đồ chơi lừa người này, ba khối thượng phẩm linh thạch đủ ngồi tiên chu bao nhiêu lần? Không bằng kỵ binh của ta, không cần đường ray vẫn đi được." “Không cần đường ray trực tiếp hãm trong bùn, phi thuyền của ta mới thật sự dùng được cho phàm nhân. Chỉ cần một ít linh thạch duy trì lơ lửng, còn lực đẩy giao cho động cơ đốt trong." Rất nhiều Luyện Khí Tông Sư lại lần nữa ồn ào lên, bọn họ thi nhau khoe khoang thành quả của mình, tán dương sự tiên liệu của Cố Ôn. Nhưng trong lòng có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả thì không ai hay. Cố Ôn đi dạo một vòng, phát hiện một đống lớn những thứ có vẻ như vượt qua khoa học kỹ thuật của kiếp trước, trên thực tế chỉ có tạo vật máy hơi nước đơn giản nhất là dùng được. Những thứ tương tự động cơ đốt trong, tương tự động cơ máy bay, phi thuyền đều không thể đạt đến yêu cầu sử dụng cho phàm nhân. Bởi vì giới tu hành không có dầu mỏ. Những phương pháp khác Cố Ôn cũng không hiểu, tự nhiên không cách nào chỉ rõ ràng phương hướng cho những Luyện Khí Tông Sư này. Bọn họ có chút tương tự như Cố Ôn học tập thiên địa pháp tắc, bắt chước việc của người khác chắc chắn nhanh hơn nhiều. Cố Ôn lấy ra năm vạn thượng phẩm linh thạch, căn cứ công lao lớn nhỏ, phân phát cho mọi người ở đây, trong đó thái thượng trưởng lão Càn Long sơn trang chế tạo ra máy hơi nước dùng cho động cơ đốt trong thì lấy đi một nửa linh thạch, làm cho mọi người đỏ cả mắt. "Vậy bước kế tiếp, chính là để phàm nhân cũng có thể chế tạo ra loại máy móc này." "Hả?" Thái thượng trưởng lão Càn Long sơn trang vừa mới còn cười không ngậm được miệng tức khắc ngơ ngác. Để hắn làm ra thì dễ như trở bàn tay, dùng thủ đoạn luyện khí chế tạo tinh thiết, dùng thần niệm khống chế tạo hình, trong chớp mắt liền xong. Nhưng muốn hắn làm cho phàm nhân, cái này làm sao làm được? “Chúng ta từng cũng là phàm nhân, chỉ cần chịu khó thì ai cũng có thể học được, nhớ kỹ không được dùng pháp thuật để hoàn thành.” Cố Ôn vỗ vai hắn khuyến khích. Càn Long thái thượng trưởng lão cũng chỉ có thể kiên trì tiếp nhận. Dù làm hỏng thì cũng không đến mức bị xử tử, nếu như làm xong còn có thể lộ mặt nhiều hơn trước Ngọc Thanh thiên tôn. Tiếp đó Cố Ôn lại đưa ra một số yêu cầu, hắn không hiểu công nghiệp khoa học kỹ thuật, nhưng chỉ cần có khái niệm mơ hồ, thì những người này trước mặt luôn có thể làm thỏa mãn hắn. Quyền lực sẽ khiến người ta nghiện, cũng chỉ có như vậy thôi. Đám người cáo lui, Quân Diễn đứng ở đằng xa lập tức đi đến, giọng có chút lo lắng hỏi: "Ở đâu? Lão già kia ở đâu?" Tề Linh toàn thân đổ mồ hôi, hai mắt trợn trừng, bị sự cừu hận vô bờ lấp đầy, hai tay nắm chặt đến run rẩy. Với vẻ mặt như vậy, Cố Ôn có thể cảm nhận được, trước kia hắn đối với Triệu Phong cũng như vậy. “Bình tĩnh, người không chạy thoát đâu, ta giữ lại một cái cho ngươi.” Cố Ôn trấn an Quân Diễn, trong mắt người sau vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo, hơi thở nặng nề dần dần trở nên nhẹ nhàng, hắn cố hết sức để mình khôi phục tỉnh táo. Sau một lúc, giọng của Quân Diễn trở lại bình thường, nói: “Ngươi làm sao bắt được hắn?” “Ta cho người truy xét đến vị trí của hắn, sau đó để Tiên kiếm tiền bối đi một chuyến, vài hơi thở đã đem người mang đến.” Cố Ôn miêu tả một cách nhẹ nhàng, Quân Diễn cảm thấy có chút không chân thật. “Đơn giản vậy thôi?” "Ngươi còn muốn như nào? Hắn đâu phải là tiên nhân, không nói đến ta như thế nào, Tiên kiếm tiền bối cũng được xem như cường giả đứng đầu thế gian, đấu với sư phụ ta còn có thể qua được hai chiêu, giết hắn chẳng khác gì giết chó,” Cố Ôn vung tay lên, cái đầu bị ném đến một góc nào đó bay ra, đập ngay vào trước mặt Quân Diễn. Vết máu cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau, cả khuôn mặt đã không nhìn rõ, nhưng tu sĩ nhìn người chưa bao giờ xem tướng mạo. Cho dù Quân Diễn có hóa thành tro thì vẫn nhận ra được khí tức bên trên. Lão ma đầu từng giày vò chính mình sống dở chết dở, giờ lại như chó chết bị phong bế lục giác, không còn bất cứ sức phản kháng nào. Quân Diễn im lặng đếm hơi thở, thu hết tất cả tâm tình, sắc mặt trở nên khác thường băng lãnh. Hắn ép giọng nói ra: “Vào tiểu thiên địa của ngươi, nơi đó lại hoang vu, không có ai.” “Có thể.” Cố Ôn sờ vào một miếng ngọc bội, trong hư không vạch ra một vết nứt, trong đó có thể thấy một thiên địa khác biệt với giới tu hành. Đại địa hoang vu chỉ có một chút cỏ dại. Nhưng dù sao vẫn có biến hóa mới. Tỉ như hiện tại Cố Ôn có thể mở ra một lối đi, mà không phải như trước đây là na di chui vào. Quân Diễn cúi người ôm lấy đầu, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn bên trên, rồi đi vào tiểu thiên địa trong bảo vật gia truyền. Vết nứt biến mất, không còn tiếng động gì. Sau một nén hương, Cố Ôn bỗng nhiên cảm thấy cổ hơi ngứa, một cục lông đen bất ngờ xuất hiện, như khăn mặt quấn lấy cổ hắn. "Tiên trưởng, có người quái dị bên trong vừa khóc vừa cười." "Không có việc gì, đó là bằng hữu của ta." Ba ngày sau, Quân Diễn toàn thân đầy máu bước ra, không có một chỗ nào là sạch sẽ. Cố Ôn bịt mũi nói: "Chỉ mỗi cái đầu thôi, sao ngươi làm đến mức bẩn như vậy?" “Lão già kia vẫn còn dư sức, ta để hắn mọc ra một bộ thân thể khác.” Quân Diễn vừa trả lời, vừa thi triển pháp thuật, hết thảy vết bẩn bay đi như bão cát. Sau đó hắn mặt mày nghiêm túc, có chút chắp tay nói: "Đại ân không biết lấy gì báo đáp hết, về sau có nhu cầu gì cứ mở miệng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận