Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 107: Thiên kiêu người đều mang bệnh (length: 8384)

Trong sự trì hoãn của hơn ngàn lần biến hóa, Cố Ôn vừa quan sát kiếm khí, vừa tự mình ngưng tụ một sợi.
【 Ma Kiếm tam trọng, kiếm ý sơ thành, cần tám mươi năm Thiên Tủy mà thành 】 【 Phật Kiếm tam trọng, kiếm thế ngưng thực, cần 100 năm Thiên Tủy mà thành 】 Phật ma hai kiếm ở tầng thứ ba cần Thiên Tủy bắt đầu xuất hiện khác biệt, trong đó có nguyên nhân Cố Ôn có thiên phú tương đối thấp về phật pháp, cũng có nguyên nhân Phật Kiếm càng khó học.
Dù sao Huyền Môn công pháp còn có Úc Hoa mỗi ngày dạy kèm cho mình, còn phật pháp thì thực sự không tìm ra được một vị hòa thượng nào đến dạy mình.
Sau một canh giờ, Cố Ôn ngưng tụ ra một sợi kiếm ý tương tự Tiêu Vân Dật, có thể tự do biến hóa hình thái.
【 Nhận Tiêu Vân Dật chỉ điểm, Ma Kiếm kiếm pháp tinh tiến, giảm bớt mười năm Thiên Tủy 】 Hai canh giờ, Cố Ôn có thể ổn định ngưng tụ ra kiếm ý tầng thứ ba.
【 Ma Kiếm kiếm pháp lại tinh tiến, giảm bớt mười năm Thiên Tủy 】 Tiêu Vân Dật lông mày nhướng lên, không nhịn được hỏi: "Ngươi học xong rồi?"
Tuy nói nhất pháp thông vạn pháp thông, Đạo Kiếm của hắn đã đạt đến cảnh giới Kiếm Thần lục trọng, việc học các loại kiếm khác nhanh hơn một chút cũng có thể lý giải. Nhưng điều này cũng quá nhanh, hai canh giờ đã có thể ngưng tụ kiếm ý tầng thứ ba.
Dù là còn chưa đủ đột phá, lại càng không cách nào ứng dụng vào thực chiến, nhưng trước kia hắn lĩnh ngộ Phật Đạo Ma tam kiếm cũng chỉ có tốc độ này.
Mà kiếm pháp Chiết Kiếm Sơn của Tiêu Vân Dật đã là pháp tướng bên trên, tương đương với kiếm pháp Ngọc Thanh tầng thứ tám. Hiện giờ Cố Ôn còn chưa có kiếm đạo pháp tướng, tốc độ giống nhau, sự khác biệt ở giữa chính là thiên phú khác biệt.
Người Chiết Kiếm Sơn một năm ngưng tụ kiếm ý được tính là thiên tài, nửa năm tính là thiên kiêu, một canh giờ tính là truyền nhân, cũng chính là Tiêu Vân Dật.
Cố Ôn khiêm tốn nói: "May mắn lĩnh ngộ."
Tiêu Vân Dật lại tán dương: "Thiên phú của ngươi rất tốt, ở Chiết Kiếm Sơn cũng đủ để đạt tiêu chuẩn dự khuyết truyền nhân."
Xem như thiên kiêu số một về kiếm đạo, hắn không phải là không thể chấp nhận việc người khác mạnh hơn mình, hơn nữa tiền kỳ có quá nhiều thiên tài mãnh liệt, nhưng bọn hắn có thể chỉ là có tư chất cao trong phương diện ngưng khí.
Ngưng khí có thể dựa vào thời gian để xây dựng, nhưng sau đó liên quan đến ý cảnh, linh tướng, ý tưởng, thần thông thì không phải cứ có thời gian là có thể tạo ra được.
Ba canh giờ, Cố Ôn đã có thể trong một lần ngưng tụ hai đạo kiếm ý.
【 Ma Kiếm kiếm pháp tinh tiến, giảm bớt mười năm Thiên Tủy 】 【 Ma Kiếm tam trọng, kiếm ý sơ thành, cần năm mươi năm Thiên Tủy mà thành 】 Cố Ôn không vội rời đi, tiếp tục ngồi xếp bằng trên đất củng cố cảnh giới, giống như ôn cũ biết mới, cảm giác đối với ngưng tụ kiếm ý vẫn cần nhiều lần ôn tập.
Lúc này bên ngoài đã sáng sớm tầm tám chín giờ, mặt trời lên cao, Tiêu Vân Dật đã bận rộn trong viện, hắn chuyển thùng tắm ra khỏi phòng, sau đó dùng Linh Hỏa thiêu hủy hết tất cả đồ chứa.
Mà Quân Diễn thì xách theo một con cá sông tươi ngon cùng một chút rau xanh dưa leo trở về, phối hợp làm bếp, mãi cho đến khi Cố Ôn từ trong nhập định thoát ra, thì một bữa trưa đã được chuẩn bị xong.
Tiêu Vân Dật đã ngồi vào bàn ăn, bắt đầu gắp thức ăn, còn Quân Diễn vẫn bưng thức ăn vào bàn, bộ dáng giống như người nội trợ trong gia đình, quá không phù hợp với thân phận ma môn truyền nhân của hắn.
"Có muốn ở lại ăn cơm không?"
Đối diện với lời mời của ma môn truyền nhân, Cố Ôn không hề từ chối, trực tiếp vào bàn ăn cơm, ba người không hề trò chuyện quá nhiều về chính sự, giống như bạn bè bình thường liên hoan.
Cố Ôn chủ động hỏi chuyện Ngọc Kiếm Phật, hắn không lộ chuyện Úc Hoa đã kể cho mình về tranh chấp Phật Ma.
Tiêu Vân Dật lắc đầu nói: "Ta và Ngọc Kiếm Phật không quen lắm, bất quá kiếm của nàng ta không thích, không giống như kiếm mà là vỏ kiếm."
"Ngươi đúng là luyện kiếm nhập hồn." Quân Diễn chửi bới, sau đó có chút hứng thú nhìn Cố Ôn, hỏi: "Có phải ngươi với con ni cô kia xảy ra chuyện gì rồi không?"
Cố Ôn lắc đầu phủ nhận: "Không có, chỉ là thỉnh giáo kiếm pháp thôi."
"Như vậy thì tiện đấy, tốt nhất là tránh xa nàng ta ra."
Quân Diễn nói ra những lời giống Úc Hoa, sau đó bắt đầu kể lại chuyện cũ của mình và Ngọc Kiếm Phật.
Hắn và Ngọc Kiếm Phật bắt nguồn từ một lão quái, người trước là đi tìm lão quái học nghệ, dựa vào ma đầu trong cơ thể khắp nơi bồi dưỡng thêm, còn người sau thì đi trảm yêu trừ ma. Quân Diễn vừa mới xuất sư thì Ngọc Kiếm Phật đã giết đến tận cửa, tàn sát toàn bộ tông môn ma đạo.
Vốn dĩ hắn đã bỏ lỡ, nhưng Quân Diễn nhớ ra có nhiều thứ chưa lấy, thế là trên đường trở về lại đụng phải nàng.
Sau đó liền là cuộc truy sát dài đằng đẵng, Ngọc Kiếm Phật truy sát hắn hầu như không có bất cứ lý do gì. Việc đó khiến Quân Diễn cho rằng đây là thứ mà phật môn dùng để đối phó với ma môn, thông qua một loại bí pháp nào đó mà tạo ra tên điên.
Quân Diễn ánh mắt hơi âm trầm nói: "Con ni cô chết bầm kia mỗi lần đều có thể tìm ra ta, nếu ta không có nhiều phân thân và chuẩn bị bảo hộ thì đã bị nàng giết rồi."
Đối với Ngọc Kiếm Phật, hắn có thể nói là hận đến ăn thịt nuốt máu, vô duyên vô cớ bị truy giết nhiều năm như vậy, đến Phật Tổ cũng phải nổi giận.
Cố Ôn im lặng, hắn biết đại khái nguyên do bên trong.
Theo lời của Úc Hoa, Ngọc Kiếm Phật cho rằng mình cần chuộc tội, mà trên người Quân Diễn có vô số ma đầu. Trảm yêu trừ ma cũng là công đức, giống như ăn rau hẹ vậy, giết hết một đám thì lại mọc ra đám khác.
Tiểu ni cô chắc là coi hắn như bao công đức.
Sau khi ăn uống no say, Cố Ôn cũng không hề rời đi, ngược lại thừa dịp móc một chút Quân Diễn, để hắn và Tiêu Vân Dật cùng dạy bảo mình kiếm pháp.
【 Nhận được sự dạy bảo của hai thiên tài kiếm đạo, Ma Kiếm giảm đi mười năm, tam trọng cần thiết Thiên Tủy bốn mươi năm 】 Chỉ tăng lên mười năm, đây không phải do trình độ của hai người không được, mà là Cố Ôn phát giác tốc độ học tập của mình dần dần không theo kịp được.
Hắn càng đến gần giới hạn đột phá thì càng phát giác sự gian nan ở bên trong.
Cũng không phải vài ba câu của người khác là có thể giải quyết, cái này cần bản thân hắn từ từ mài dũa, có thể Tiêu Vân Dật chính là bị mắc kẹt như vậy.
Cũng chính là thượng thiên tủy kia.
. . . . .
Trở về khách sạn. Nửa đường xem một hồi đấu pháp, cũng không thu hoạch được Thiên Tủy.
Nhưng đã hóng hớt được câu chuyện ái hận tình thù của đám thiên tài trẻ tuổi, một tu sĩ chất phác thành thật ngăn cản một nữ thiên tài đạo môn cùng một tu sĩ ma đạo kết thành đạo lữ, nhìn ra người trước thích nữ thiên tài đạo môn.
Tu sĩ chất phác thành thật nói 'Chính tà bất lưỡng lập', nữ thiên tài đạo môn nói 'Sư huynh, tin ta đi, hắn không giống'.
Sau đó tu sĩ ma đạo cùng tu sĩ chính đạo đánh nhau, nữ tu sĩ ở dưới gọi hai người đừng đánh nữa.
Cố Ôn phát hiện một quy luật, những thiên tài nằm trong danh sách 50 người hàng đầu phát sinh chuyện tình cảm quá phổ biến. Hắn cũng có thể lý giải việc người trẻ tuổi vì hiệu ứng cầu treo mà dễ dàng đến với nhau, nhưng sao có thể vì yêu đương mà chậm trễ tu hành được?
Trở lại khách sạn, hắn phát hiện lầu một của khách sạn đã náo loạn cả lên, ba năm người nhập thế đứng ngoài cửa, Ngọc Kiếm Phật ngồi ở nơi hẻo lánh, còn bên trong là Xích Vũ Tử đang rút kiếm đòi rượu.
"Mau cho ta rượu, nhanh lên!"
"Mấy ngày nay số rượu của cô hết rồi, còn lại đều là của Cố Ôn."
"Hắn?"
Xích Vũ Tử có chút thanh tỉnh hơn một chút, đỡ lấy trán nói: "Vậy ta chờ hắn về, hắn khi nào về?"
Cố Ôn đứng bên ngoài không vội đi vào, trạng thái của Xích Vũ Tử rõ ràng không ổn, trên trán đổ mồ hôi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thần sắc giống như đang chịu đựng một nỗi đau lớn.
Vẻ sắc sảo ngày trước đã giảm đi quá nhiều, ngược lại thêm vài phần yếu đuối.
Tay cầm kiếm cũng đang run rẩy, nếu là người khác Cố Ôn sẽ nghĩ là do uống quá nhiều rượu gây run tay, Xích Vũ Tử dù sao cũng là tu sĩ, không đến mức bị cồn làm hại, kiếm đạo thiên tài cầm không nổi kiếm thì không phải chuyện bình thường.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ đến câu nói 'Không có rượu uống ta muốn chết' khi lần đầu gặp nàng.
Không lẽ Xích Vũ Tử cũng mang một vài bệnh nặng sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận