Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 31: Hoàng tử hiện trạng (length: 8062)

Úc Hoa đi lặng yên không một tiếng động, mà mỗi một lần rời đi đều khơi dậy sự chú ý của Cố Ôn, hắn biết rõ nhập thế hộ pháp hộ đạo ba cái, biết rõ thiên địa nhân tam bảng.
Ngàn vạn tu sĩ đưa ra một, ba trăm người tiến Thành Tiên Địa vào tam bảng.
Người có mệnh trời mạnh mẽ vốn không địch nổi, người căn cốt phi phàm là kỳ tài ngút trời, anh kiệt người cũng vì là người ưu tú trong số những người ưu tú.
Quả nhiên là đặc sắc!
Cố Ôn đè xuống nội tâm xao động, lòng mang bản sự tự nhiên nghĩ đến xông ra một phen danh tiếng, nhưng hắn lại rõ ràng biết rõ danh khí không có bất cứ tác dụng gì.
Tu hành không phải tranh cường hiếu thắng, quyền thế danh tiếng địa vị các loại đều là tu hành có thể mang đến, nhưng chúng nó không thể trở thành mục đích tu hành.
Vận chuyển Ngọc Thanh tâm pháp, bởi vì Úc Hoa một lời mà đến khí huyết bồng bột cùng thần niệm bị dần dần vuốt lên, chuyển hóa thành một dòng nước ấm thôi động chân khí nhanh chóng vận chuyển, từng chút một rèn luyện pháp lực.
Chỉ có một sợi thanh sắc chân khí thô tráng hơn mấy phần, cộng thêm trong khoảng thời gian này tu hành đã lớn bằng ngón trỏ.
Đại khái có thể duy trì nửa giờ cương khí ngoại phóng, phóng ra hơn mười đạo kiếm khí.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, tu hành tới hừng đông.
Cố Ôn mở to mắt, nhìn xem pháp lực chỉ tăng trưởng một chút xíu, không khỏi có chút đau đầu: "Khó trách Triệu Phong mỗi ngày cắn thuốc, hở một chút thì cầm mấy vạn lượng mua thuốc, tự mình khổ tu thì đến bao giờ."
Về khó khăn của tu hành, hắn đã hỏi Úc Hoa, đối phương trả lời là linh khí Đại Càn thiên hạ nhất đẳng, nhưng đều bị đủ loại Tiên Duyên thu nhận, hắn có thể tu hành đã là nhờ công của Đạo Cơ.
Nói thẳng ra, là phải tiêu tiền cắn thuốc.
【 Thiên Tủy khô kiệt 】 Cố Ôn thở dài, Long Hổ Đan của Thiên Phượng lầu còn cần một đoạn thời gian, mà dược quả hỏi thăm thì thấy do đánh trận mà ngay cả hàng tồn kho trong Thái Phủ Tự đều hết sạch.
Dù có, thì cũng đều đưa hết vào trong hoàng cung cho Cẩu Hoàng Đế luyện đan.
Cố Ôn nhắm mắt lấy linh bảo Bích Nhãn Thủy Ba Châu thai nghén kiếm ý, bảo này có thể tăng tốc pháp lực vận chuyển, vì vậy đối với tất cả công pháp tu hành cần vận chuyển pháp lực đều có gia trì.
Mà tâm pháp Đạo Cơ khó luyện, vừa mới học hai môn công pháp hắn càng nghiêng về dùng Thiên Tủy.
Bởi vì những công pháp này đều là lấy lĩnh ngộ làm trọng, độ thuần thục đủ rồi là có thể dùng. Mà Ngọc Thanh kiếm quyết lại cần từng chút một mài giũa. Lĩnh ngộ chỉ là chiêu kiếm, không phải bản thân kiếm ý.
Giống như Đạo Cơ, cấp độ của nó có thể tăng lên, nhưng pháp lực tồn tại thì bất biến.
Kiếm ý là phương pháp duy nhất mà hiện tại hắn dùng để phòng thủ công kích thần hồn.
Sau đó thời gian, Cố Ôn lần nữa đầu nhập tu hành, trừ khi mặt trời lặn mới đến Long Tuyền uống đế tương, thời gian khác đều ở tu hành.
Kiếm ý đã lớn bằng ngón trỏ, dù còn không thể giết người từ xa, nhưng phòng bị công kích thần hồn vẫn là không có vấn đề.
Lạc Nguyệt Bộ nhập môn, đặt chân vô thanh, thích hợp giết người.
Linh Ngọc Hộ Thể Quyết quan trọng nhất, đã luyện tới đỉnh phong, nhưng đệ nhị trọng gân cốt như sắt cần uẩn dưỡng.
Trung tuần tháng năm, một tiểu thái giám chưa từng gặp tìm tới cửa, nói là làm việc cho cửu hoàng tử, tìm hắn đòi bạc.
Cố Ôn nghi ngờ nói: "Phùng thái giám đâu?"
"Hồi Ôn Hầu, Phùng Đại Bạn chết rồi."
Tiểu thái giám mới đến hiển nhiên cung kính hơn so với lão thái giám rất nhiều.
"Chết như thế nào?"
"Không biết."
Cố Ôn cảm thấy sự tình kỳ lạ, nhưng cũng không quá để ý, một lão thái giám chết thì đã sao.
Theo sau không khỏi cảm khái thế giới chưa từng thiếu ai mà không chuyển động, ngươi chết lúc nào cũng có người thay thế, ngay cả Phùng thái giám kiểu này, người từ nhỏ đã ở bên cạnh Triệu Phong cũng vậy. Thậm chí Triệu Phong chết rồi, cũng sẽ có một hoàng tử kế tiếp tiếp nhận hắn.
Cho nên nói, phương pháp mạnh mẽ nhất chính là hủy diệt nhục thể.
Tiểu thái giám nói: "Ôn Hầu, ta mang nhiệm vụ đến, điện hạ cần ngài đưa năm vạn lượng vào vương phủ."
Muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?
Cố Ôn đầu tiên là đáp ứng, sau đó phái người ra ngoài điều tra, thông qua mạng lưới tình báo hai tầng trên dưới của giới thương nhân Long Kiều và thủy phu phòng tắm, rất nhanh đã có một vài manh mối.
Thứ nhất là vương phủ bị tập kích vào vài ngày trước, cũng có người nói là pháo hoa làm nổ phòng.
Thứ hai, gần đây ngân hàng tư nhân dưới trướng vương phủ mang đi số lượng lớn bạc, chưởng quỹ ngân hàng tư nhân gần đây thường xuyên ra vào Thiên Phượng lầu, tức nơi bán Long Hổ Đan.
Thứ ba, một tin bát quái, nghe nói vợ của Hồ Tam Nguyên ngoại tình, vì nhà mẹ đẻ có thế lực nên làm lớn chuyện đến nha môn.
Cuối tháng, Cố Ôn cầm giấy tờ phòng tắm vào vương phủ gặp Triệu Phong, vừa mới tiến vào đã bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
"Ôi, đây không phải là Ôn Hầu sao?"
Người đến lưng hùm vai gấu, má phải có một vết sẹo do đao, mặc một bộ lụa lớn màu tím, tay phải mang theo một chiếc nhẫn, là thứ móc dây cung dùng để kéo cung, ít người cứ giữ khư khư.
Hồ Tam Nguyên, tay sai vương phủ, kinh doanh ngân hàng tư nhân và hiệu cầm đồ, tuy nói là cầm cố, nhưng làm toàn chuyện ép mua ép bán, cùng đổ phường hùn vốn cho vay nặng lãi kiểu Thiên Môn.
Cho vay tiền, cổ đại danh gia vọng tộc thường dùng thủ đoạn thôn tính Thổ Địa, ngay cả hoàng tử cao quý Triệu Phong cũng không ngoại lệ.
"Hồ lão bản hôm nay cũng có việc tới vương phủ?"
Cố Ôn lãnh đạm gật đầu đáp lại.
Hai người tuy cùng làm việc dưới trướng vương phủ, nhưng ấn tượng của hắn đối với Hồ Tam Nguyên không tốt lắm. Cố Ôn không có năng lực và tư cách cứu giúp người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là muốn kết giao với loại người hút máu này.
Mà Hồ Tam Nguyên cũng không thích Cố Ôn cho lắm, luôn coi Cố Ôn là người cạnh tranh ngôi vị thứ nhất, luôn có địch ý với người này.
"Gần đây đang giúp Cửu điện hạ tìm chút thuốc bổ, gần đây có một vài manh mối."
Lời của Hồ Tam Nguyên khiến ánh mắt Cố Ôn khẽ nhúc nhích, hỏi lại: "Cố mỗ hôm nay tới đưa bạc, không biết có liên quan gì đến chuyện này không?"
Nhưng từ khi biết tu hành, biết rõ tiền có thể mua được các loại linh dược, Cố Ôn quá mẫn cảm với dòng tiền mặt của vương phủ.
Hồ Tam Nguyên bỗng cười ha hả, hỏi như đang khoe khoang: "Ôn Hầu không biết sao?"
"Không biết."
"Vậy ta không tiện báo cho Ôn Hầu."
"Nếu không thuận tiện, thì không cần."
Cố Ôn vung tay áo xoay người tiếp tục đi về phía trước, trong lòng bắt đầu tính toán, phải sai người đi điều tra gần đây đối phương gặp ai.
Thiên hạ không có bức tường nào kín gió, mà Biện Kinh thì lại càng thủng trăm ngàn lỗ. Tỉ như Long Kiều, mỗi khi gặp nhân vật lớn vào cửa hàng, đều có tiểu nhị hô to tên tuổi, quả thực là ra vẻ vô cùng.
Mà hơn một ngàn thủy phu của phòng tắm Cố Ôn phân bố khắp Biện Kinh, một mực có sự chú ý đến Hồ Tam Nguyên.
Hai người im lặng không nói đi đến thư phòng của vương phủ, đình viện yên tĩnh, hòn non bộ san sát, cửa sổ thư phòng vừa vặn đóng khung một rừng cây xanh, giúp cho tâm tình được thả lỏng.
Bọn họ đều ngây người khi nhìn thấy Triệu Phong, chỉ thấy vị hoàng tử nho nhã phong độ trước đây sắc mặt ảm đạm, trời nắng to lại khoác trên mình bộ áo lông, toàn thân bệnh tật ốm yếu, thỉnh thoảng lại ho khan.
Mấy ngày không gặp đã thành ra như thế này rồi?
Triệu Phong đang viết chữ, cũng không thèm để ý đến hai người vào cửa. Còn họ chỉ có thể chờ đợi, đây là tình trạng bình thường, mỗi lần họ gặp Triệu Phong đều phải chờ đợi, tựa như mỗi lần Triệu Phong đều có hứng thú muốn làm chuyện gì đó.
Từ khi tu hành, ngũ quan của Cố Ôn tăng cường, nhận thấy Triệu Phong cầm bút không ổn, động tác không hề thần thái cũng chẳng phải hết sức chuyên chú.
Điều này không giống như vẻ người thích thư pháp.
'Cảm tình, hóa ra bao lâu nay chúng ta chờ đợi, đều chỉ là để y nhân cơ hội ra oai sao?' Hắn giật giật khóe miệng, tuy cảm thấy quá đáng, nhưng chuyện này lại rất hợp lý khi xảy ra trên một tên súc sinh xuất thân Đế Vương gia.
Bọn hắn từ bé đã dùng người khác để mà chà đạp rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận