Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 36: Biến cố (length: 10581)

Cố Ôn mang theo chín viên thượng phẩm Long Hổ Đan biến mất trong màn mưa, hắn không rời đi, mà rẽ vào đại viện nơi đám côn đồ của Hồ Tam Nguyên tụ tập. Đại sảnh vốn dùng để tiếp đãi khách giờ đã biến thành sòng bạc tư nhân.
Đám tay chân côn đồ tập trung vàng bạc trên chiếu bạc, mặt đỏ bừng, gào thét ầm ĩ. Bọn chúng đối xử với những lá bài cược, chẳng khác nào cách chúng đối đãi đám bách tính đang quỳ lạy van xin tha thứ vì nợ nần.
Tiếng gầm rú giận dữ, lòng tham vô đáy, sự hung ác hiện rõ.
Trong màn mưa, cổng đại viện đóng chặt. Một bóng đen mặc áo choàng mũ rộng vành chậm rãi bước tới, tiện tay nhặt lấy một cây côn bên cửa.
Đằng nào cũng giết hết, không ngại giết thêm vài mạng nữa.
Thuận theo bản tâm, làm như vậy thật tiện lợi.
Những tên ác đồ nhìn về phía hắn, nghi hoặc không hiểu tại sao lại có kẻ lạ mặt xông vào, nhưng điều đó chẳng hề khiến vẻ mặt dữ tợn của chúng biến đổi.
Ầm ầm!
Một đạo lôi quang lóe lên, trong đại viện, xung quanh Cố Ôn toàn là thi thể, có kẻ chết ngay tức khắc, có kẻ gục ngã trên đường chạy trốn. Mấy chục tên lại không phải đối thủ của một mình hắn.
Xác phàm trần dễ nát, du côn đầu đường lại càng không có chút khí huyết, chỉ giết được bảy tám tên là chúng bắt đầu sợ hãi.
Vài tên trèo tường bỏ chạy, nhưng cũng chẳng đáng kể.
Cố Ôn dùng một mảnh vải cuộn hết tiền bạc lại, vác trên lưng, nghênh ngang bước ra phủ đệ. Bên ngoài cửa có mấy xác chết, Hà Hoan và vợ của Hồ Tam Nguyên đang ngồi trên một con ngựa.
"Hồng Trần đạo hữu thật hăng hái, vác nhiều đồ như vậy cũng chỉ được vài trăm lượng, đáng không?"
Một túi to toàn là bạc cũng chỉ được vài trăm lượng, đi cướp tiền đúng là chẳng bõ.
"Ngươi không cần, có rất nhiều người muốn."
Cố Ôn bước ra đại môn, lúc này mưa lớn đã tạnh, trăng sáng dần hiện.
Hắn ung dung bước đi trong ngõ nhỏ, nắm lấy một vốc tiền tung ra mặt đất, những người dân nghèo khổ trốn trong cống ngầm hẻm nhỏ giật mình tỉnh giấc vì tiếng động.
Vô số người bò ra, quỳ rạp trên đất nhặt tiền, họ mừng rỡ khôn xiết, khóc ròng ròng, sau đó lại hướng về bóng lưng của Cố Ôn mà dập đầu, cứ như cầm được một chút tiền bạc là có thể thoát khỏi bể khổ.
Cố Ôn biết rõ phần lớn bọn họ cuối cùng vẫn sẽ chết trong loạn thế, nhưng họ sẽ nhớ tới số bạc mà hắn đã ném ra, nhớ tới chút no đủ nhỏ bé mà hắn đã cho họ.
Ta ném xuống đây là một mảnh ánh trăng, là một chút hy vọng, là liều thuốc giải cho tai ương.
Cố Ôn ném hết vốc bạc cuối cùng, sải bước rời đi, chỉ để lại tiếng cười sảng khoái vang vọng.
"Bần đạo hôm nay trừ ác năm mươi, mà cứu người quá nghìn. Ngày khác nếu có Lăng Vân lúc, giết đến vạn vạn người, cứu người cũng cứu thế."
Tâm niệm sáng tỏ, Tâm Kiếm rung động, từ cỡ ngón tay lớn lên gấp đôi.
Ngày hôm sau, tại phủ của Hồ Tam Nguyên.
Hơn trăm nha dịch bao vây phủ đệ, vô số dân chúng đứng bên ngoài chỉ trỏ, từng cỗ thi thể được đưa ra, trong đám người không ngớt lời khen ngợi.
Bách tính phấn khích còn hơn cả khi xem chém đầu ngoài chợ, đủ để thấy những kẻ cho vay nặng lãi như Hồ Tam Nguyên đáng bị căm ghét tới mức nào. Cũng vì vậy, những gia tộc lớn thường không bao giờ dùng danh tiếng gia tộc để mở ngân hàng tư nhân cho vay, họ sợ một ngày nào đó dân chúng nổi loạn kéo đến nhà.
Phía nam thành, Sương Công Sự, tương tự khu vực sở công an của thủ phủ. Quan sở trưởng tóc gáy dựng đứng, vội vàng báo cáo sự việc lên trên.
Hay tin người gây ra chuyện là người của cửu hoàng tử, liền cho người báo cho Triệu Phong.
Vì thế sáng sớm, Triệu Phong vừa rửa mặt xong đã nổi trận lôi đình, tức giận quát lớn: "Cuồng đồ phương nào lớn mật như vậy, đây là chốn Thần Đô Biện Kinh mà dám giết người diệt cả nhà! Còn nữa Sương Công Sự (công an) quân tuần cửa hàng (Võ Cảnh), phu canh của ta ăn hại cái gì vậy, chẳng lẽ chúng không phát giác ra một chút động tĩnh nào sao?"
Hắn không thể tưởng tượng được, hơn năm mươi tráng niên bị giết mà không một chút tiếng động.
Tiểu thái giám Phùng Bảo Minh, người vừa tiếp nhận vị trí của lão thái giám Phùng Tường, cúi đầu run rẩy trả lời: "Đêm qua có phu canh phát hiện chuyện bất thường, sau đó đến Sương Công Sự gần đó để báo."
"Vậy nha dịch xuất động mà không thấy hung thủ sao?"
"Nha dịch cảm thấy hung hiểm nên lại quay về tìm cửa hàng binh của quân tuần cửa hàng."
"Cửa hàng binh mặc giáp cầm mâu, còn giết không được hung thủ?"
"Cửa hàng binh say rượu, áo giáp cũng không mặc nổi, vì vậy họ đợi đến khi tỉnh rượu rồi mới đi."
"... ... ."
Triệu Phong hoàn toàn câm nín, sau đó sắc mặt tái nhợt dần chuyển sang hồng hào, cả vương phủ tràn ngập tiếng quát tháo giận dữ của hắn, nô tài và thị vệ đều không dám ngẩng đầu.
Tiếng động vọng đến tiểu viện, Úc Hoa cúi đầu đọc sách, làm ngơ không nghe.
Mao Lư biết tin, cười ha hả bước vào viện nói: "Biện Kinh bắt đầu náo nhiệt rồi đây, không biết hậu bối nhà ai gan dạ lớn mật vậy, giờ đã bắt đầu giết người ngay dưới chân thiên tử."
"Chỉ là một lão già trông coi lò đan thôi mà." Úc Hoa không ngẩng đầu nói, "Thiên hạ sắp diệt vong, đám chân quân trong tông môn cũng không biết có phải già quá rồi không mà hồ đồ cả rồi."
Lừa già giật giật môi, từ sau chuyện lần trước, Thiên Nữ của Tam Thanh Đạo Tông đã thật sự biến thành Thiên Nữ. Đã từng còn là tiền bối, tiền bối xưng hô với bọn họ rất lễ phép, giờ thì hở chút lại chỉ vào mặt mà mắng lão đạo.
"Bệnh liệt nửa người có thể xảy ra, nhưng diệt vong thì chưa đến mức, ít nhất mười năm nữa không thể có chuyện đó. Với cả ngươi cũng đừng coi thường Triệu gia, ở biên cương còn có một vị chân quân tọa trấn, Trấn Quốc Thượng tướng quân Văn Nhân Võ."
Úc Hoa từ tốn nói: "Ta cũng có thể đánh chết hắn."
Lừa già tức khắc không nói gì, dù Úc Hoa dùng Tiên Mệnh sẽ tổn hại căn cơ, nhưng cô ấy thật sự có thể đánh chết bất cứ ai, hơn nữa không phải đối thủ ngang tài ngang sức.
Nếu Úc Hoa có thể phát huy toàn bộ đạo hạnh của Kình Thương sư tổ, thì dù bọn chúng bảy tám chân quân cùng xuống tay, cô ta trong lúc còn chưa cạn kiệt thọ mệnh, vẫn chưa chắc đã bị bọn họ đánh bại được.
Đây là kết luận của rất nhiều chân quân trong Tam Thanh Đạo Tông đưa ra, sau khi xác nhận Kình Thương lực trên người của Úc Hoa.
Đương nhiên, mâu thuẫn giữa họ không thể đến mức đó được. Ngược lại, Tam Thanh Đạo Tông đã thừa nhận Úc Hoa là người có quyền lên tiếng trong Đại Càn, thậm chí còn hơn cả chưởng giáo Thiên Tôn của Đạo Tông.
Tiểu tổ tông, thực sự đã thành tổ tông.
Lừa già thở dài, hắn không còn dám nhận chỗ tốt của Triệu gia nữa, vì Úc Hoa thật sự sẽ đánh hắn.
Triệu Phong cũng không dám gây chuyện, vì Úc Hoa thật sự có thể đánh hắn liệt nửa người.
Ngay cả vị đạo quân hoàng đế kia cũng không còn ám chỉ hay giật dây Triệu Phong nữa, vì Úc Hoa có thể vác luôn cả lò đan của ông ta lên trời.
Những thay đổi này, tất cả chân quân đều chấp nhận được, chỉ có tiểu tử nhà Triệu gia còn đang mơ hồ không hiểu chuyện, có lẽ trình độ của hắn còn chưa đủ để hiểu Pháp Tướng thông thiên triệt địa hôm đó kinh khủng đến cỡ nào, bởi vì hắn không được nhìn thấy. Hắn chỉ đang ký thác hy vọng vào việc Trúc Đạo, cùng với khối tín vật đó.
"Triệu Phong đang chuẩn bị Trúc Đạo, việc luyện hóa ngọc bội ước chừng trong vòng một năm nữa."
"Liên quan gì đến ta?"
"Cái này… Tiểu tổ tông, dù gì hắn cũng là người hộ đạo của cô mà."
"Hắn không xứng."
Giọng Úc Hoa lạnh lùng, hơi nhíu mày nhìn lừa già, như một âm thanh vọng ra từ hư không.
"Ta đã là người đứng đầu Thiên Bảng, người hộ đạo của ta cũng phải là người giỏi nhất thiên hạ, nếu không thì không cần, cứ để hắn ôm cái ngọc bội đó mà dương dương tự đắc đi."
Cố Ôn không cần, vậy thì nàng cũng không cần phụ thuộc vào.
Phủ của Cố.
Cố Ôn tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, tinh thần sảng khoái, năm năm qua đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn, cứ như chút khí uất ức bao năm qua trong lồng ngực đã được giải phóng.
Và đây không phải là một lần giải tỏa duy nhất, mà sẽ là một quá trình liên tục không ngừng, là một đại thế không thể đảo ngược.
Kiểm kê chiến lợi phẩm tối qua, chín viên thượng phẩm Long Hổ Đan, đối với hắn thì không có tác dụng lớn, nhưng có thể dùng để giao dịch đổi lại gấp hai mươi lăm lần, có giá trị ngang một kiện linh bảo.
Tiền tiết kiệm là 4500 lượng, cộng thêm chín viên thượng phẩm Long Hổ Đan, xem ra cũng đã giàu có.
Cốc cốc cốc!
"Ôn gia tỉnh rồi!"
Cửa phòng đột ngột bị gõ vang, Cố Ôn trí nhớ rất tốt, nghe ra đây là giọng của tiểu thái giám Phùng Bảo Minh vừa mới đến vương phủ.
Nghe nói Tổng quản Đại Nội họ Phùng, cho nên tất cả thái giám trong Đại Càn đều mang họ Phùng.
Mở cửa phòng quả nhiên đúng là người đó. Tiểu thái giám lo lắng nói: "Ôn gia, Cửu điện hạ triệu kiến ngài, ngài nhanh chóng thu dọn một chút rồi cùng ta đến vương phủ."
Lần này lại là chuyện gì nữa đây?
Cố Ôn không hề hoảng hốt, thời cổ đại lại không có camera, hắn từ trước đến giờ bên ngoài đều chỉ đóng vai một thương nhân.
Ước chừng một canh giờ sau, xe ngựa dừng trước vương phủ.
Trong lúc Cố Ôn trên đường, hắn đã thấy một gương mặt quen, Bạch Thánh Hà Hoan ăn mặc phóng khoáng đang bị một nữ tử xinh đẹp níu kéo áo ngoài trên đường Long Kiều. Sau khi nghe ngóng, mới biết cô gái này là con gái của Thượng Thư Bộ Binh đương triều, sau đó hắn lên xe ngựa theo sau đội hình dẹp đường hồi phủ.
Cố Ôn chỉ có thể cảm thán, có được ngoại hình ưa nhìn quả nhiên là một lợi thế.
Tiếp đó, Cố Ôn lại thấy một gã hòa thượng say khướt ăn chùa không trả tiền, còn cãi là không cho tiền kẻ ác, sau đó đánh nhau với tiểu nhị quán ăn. Một chọi mười mấy người vẫn không hề bị yếu thế, náo loạn đến nỗi cửa hàng binh phải đến can thiệp.
Nhưng hóa ra đám cửa hàng binh cũng không đánh lại được tên Tửu Nhục Hòa Thượng này. Cố Ôn đoán đây cũng là một kẻ nhập thế tu hành, nhưng hắn không để tâm đến.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Không có lợi, vậy không cần thiết phải tự tìm phiền phức.
Cố Ôn xuống xe, đi thẳng vào thư phòng, thấy Triệu Phong vẫn như lần trước, sắc mặt xanh xao bệnh tật.
Triệu Phong nhìn thấy Cố Ôn thì đứng dậy nắm chặt tay hắn nói: "Cố khanh, bên cạnh bản vương bây giờ chỉ còn ngươi là dùng được, có một chuyện cần ngươi xử lý."
"Điện hạ cứ nói, thuộc hạ nhất định xông pha lửa dữ không từ."
Cố Ôn vừa nói mấy lời khách sáo mà mắt không hề chớp lấy một cái.
"
"Gần đây ta cùng lầu Long Kiều Thiên Phượng đặt hàng một ít đan dược, vốn là giao cho Hồ Tam Nguyên làm. Không ngờ rằng tên nô tài chó này làm thì ít mà hỏng thì nhiều, đêm qua bị người giết, còn vứt cả đan dược."
Triệu Phong mày nhíu chặt lại, sau đó giọng nói chuyển hướng, nói:
"Cố khanh, ta cần ngươi tiếp nhận việc này, đi Thiên Phượng lầu mua đan dược."
Cố Ôn trừng mắt, lại còn có chuyện tốt tự tìm đến cửa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận