Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 59: Huyền Trọng Thương (length: 11014)

Mộ Dung Tố Nguyệt chú ý thấy ánh mắt của Cố Ôn, có chút xấu hổ cười cười, giải thích nói: "Càn Long sơn trang nổi tiếng với việc chế tạo thần binh, vì vậy cần phải luyện tập thể chất, cũng không phải ta từ bé đã như vậy, khiến cho đạo hữu thấy không quen."
Cố Ôn lấy lại tinh thần, chắp tay đáp lễ nói: "Là bần đạo vô lễ, nghìn người nghìn vẻ, bất quá bề ngoài khác nhau thì có gì đáng nói."
Hà Hoan cũng đứng ra hòa giải, nói: "Hồng Trần huynh phản ứng như vậy cũng là bình thường, dù sao dung nhan của Mộ Dung đạo hữu vốn mỹ lệ."
Đây cũng là nguyên nhân Cố Ôn ngẩn người, hắn không phải chưa từng gặp mỹ nhân, việc hắn gặp Úc Hoa mà không có phản ứng khi đến Thiên Phượng lầu đều có thể thấy. Giới hạn về tiêu chuẩn đã kéo quá cao, đối với những người có nhan sắc bình thường hoàn toàn không có phản ứng.
Mộ Dung Tố Nguyệt nếu chỉ xét vẻ mặt thì kỳ thực rất mỹ lệ, nhưng vẫn chưa đến mức siêu phàm thoát tục, khi kết hợp với thân thể cao 2m3 sải bước cùng thân hình đồng kiêu thiết chú thì lại trở nên khác biệt.
Việc này chẳng khác nào so sánh việc một cành cây nhỏ treo một quả lớn càng gây chú ý.
Không khí đã hòa hoãn, Cố Ôn đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta cần một món binh khí dài cầm vừa tay, tốt nhất là thương, có thể thu nạp tự nhiên."
Mộ Dung Tố Nguyệt nói: "Phàm khí thì cần một viên thượng phẩm Long Hổ Đan, pháp khí thì chí ít năm viên thượng phẩm Long Hổ Đan trở lên. Linh khí khó có được, ta giờ đang mượn nhờ các loại tài nguyên thành tiên cũng mới luyện được ba thanh, cao nhất chỉ là trung phẩm."
Theo ghi chép trong ngự khí bảo giám mà Úc Hoa đã truyền cho, đồ vật được phân thành ba cấp bậc là phàm, pháp, linh, mỗi cấp bậc lại phân ra thượng, trung, hạ tam phẩm, tổng cộng là Cửu phẩm.
Phàm binh không phải là đồ sắt bình thường, mà là có thể rót pháp lực vào để gia tăng uy lực, thường được tu sĩ Luyện Khí sử dụng. Còn lại pháp khí và linh bảo có uy lực lớn hơn, điểm khác biệt duy nhất là không có linh tính.
Đồ vật cuối cùng vẫn chỉ là đồ vật, trọng điểm là dùng để làm gì và ai sử dụng.
Đương nhiên bất kỳ đạo nào cũng có đồ vật cực hạn, đồ vật cực hạn là đạo binh, Tiên Khí, chí bảo. Loại bảo vật này không còn nằm trong định nghĩa có thể đo lường về cấp bậc vật dụng, vì vậy chúng không có Thượng Trung Hạ Phẩm cấp.
"Về binh khí dài thì ta có mười món phàm binh, ba thanh pháp khí, và một bả linh bảo. Mà vũ khí có thể thu nạp vào cơ thể ít nhất phải là pháp khí, hơn nữa uy lực không đổi thì giá cả sẽ mắc hơn năm phần."
Mộ Dung Tố Nguyệt đưa tay vào túi bên hông, một vệt linh quang lóe lên, lấy ra vài món đồ nhỏ.
Một cái vòng tay bạc, một cái ngọc bội, rồi sau đó lại biến hóa thành một cây Ngân Thương và một cây đại kích.
Cố Ôn cầm lên xem thử, Mộ Dung Tố Nguyệt một bên giới thiệu công hiệu và giá cả, Ngân Thương là một kiện hạ phẩm pháp khí, cần sáu viên thượng phẩm Long Hổ Đan. Đại kích là một kiện thượng phẩm pháp khí, cần một viên Ngưng Đạo Đan.
Hắn đều rất hài lòng với cả hai loại vũ khí, nhưng khi lựa chọn thì vẫn luôn muốn chọn cái tốt nhất.
Cố Ôn hỏi: "Linh bảo có binh khí dài không?"
"Có." Mộ Dung Tố Nguyệt gật đầu nói: "Nhưng ta thấy đạo hữu chưa chắc đã mua nổi, và chắc cũng không dám mua đâu, bởi vì nó được chế tạo từ Huyền Trọng Thiết."
Nàng lại lấy từ trong túi bên hông một cây chày sắt dài bằng ngón tay, theo sau rót pháp lực vào huyễn hóa thành một cây 'Đại Thương' màu đen nhánh.
Nó có vẻ ngoài xù xì, thân thương có chút gồ ghề, chỉ có đầu thương mới khiến người khác thấy đó là một món binh khí.
Cố Ôn cầm lên thì thấy rất nặng, ước chừng khoảng 200 cân, gần bằng cân nặng của một người trưởng thành.
Binh khí nặng một cân thì tay phải dùng mười cân sức, với sức hiện giờ của Cố Ôn cũng có chút khó khăn khi cầm.
"Nặng quá."
"Đây là Huyền Trọng Thiết, ta tình cờ nhặt được, vốn nó có thể được thai nghén trong bảo địa để trở thành một kiện thượng phẩm linh bảo. Nhưng vì Địa Long lật mình nên quá trình thai nghén bị gián đoạn, nó liền trở thành một kiện hạ phẩm linh bảo."
Mặt Mộ Dung Tố Nguyệt lộ vẻ tiếc nuối, nàng thấy Cố Ôn có chút động lòng thì lại khuyên can: "Huyền Trọng Thiết vô cùng cứng rắn, ta chỉ có thể chế tạo sơ sài, nói là một cây thương thì đúng hơn là một khối sắt, cũng chẳng có thêm gia trì nào."
Cố Ôn nắm được mấu chốt hỏi: "Chỉ dựa vào độ cứng mà cũng có thể đạt đến linh bảo cấp bậc sao?"
"Huyền Trọng Thiết là một loại vật liệu làm trận cơ trận pháp rất tốt, nhưng ngươi có thấy ai cầm cửa thành để đánh người không?"
"Ta muốn nó, giá bao nhiêu?"
Hà Hoan bên cạnh định nói gì đó nhưng vì quy tắc nên đành im lặng. Hắn vốn chỉ là người trung gian, nên chỉ có thể giữ im lặng, việc giao dịch là do hai bên tự quyết định, nhìn lầm thì phải chịu thiệt mà thôi.
Mộ Dung Tố Nguyệt thấy đối phương kiên quyết như vậy thì không khỏi nhìn lại Huyền Trọng Thương vài lần, có lẽ nó có gì đó đặc biệt chăng.
Nhưng nàng cũng không định ngay tại chỗ tăng giá, việc không nhìn ra được thì xem như là không có duyên, nàng nói:
"Hai viên Ngưng Đạo Đan, nhưng vì ta muốn kết giao bạn bè với đạo huynh, nên chỉ cần một viên là được."
Một người là thiên kiêu có Pháp Tướng về binh đạo, Địa Bảng thứ năm, Nhân bảng thứ mười, rất đáng để nàng chủ động kết giao.
"Giao dịch."
Cố Ôn sảng khoái lấy ra một viên Ngưng Đạo Đan, loại đan dược cao cấp này với hắn không có tác dụng lớn, vốn dĩ nó chỉ là để chi dùng.
Vũ khí Huyền Trọng Thương đã có, trong tay hắn còn hai viên Ngưng Đạo Đan, mười viên thượng phẩm Long Hổ Đan, năm viên trung phẩm Long Hổ Đan.
Cố Ôn chọn Huyền Trọng Thương có một lý do rất đơn giản, không phải vì hắn nghĩ nó là loại vũ khí tuyệt thế gì mà là nó thích hợp với bản thân. Chiêu Liệt Thương rất hao tổn binh khí, lần trước dùng trường thương bình thường đã hỏng hoàn toàn, có thể nói là đến cuối Cố Ôn chỉ lo nó tan ra từng mảnh.
Độ cứng của Huyền Trọng Thương đủ để chịu được chiêu Liệt Thương pháp, độ nặng khi vung lên cũng tạo ra lực phá hoại rất lớn.
Vì linh tính của Huyền Trọng Thương rất yếu nên Cố Ôn chỉ vận chuyển pháp lực vài hơi thở đã có thể luyện hóa được nó, không nghi ngờ gì nữa, nó thuận mắt hơn so với viên Bích Nhãn Thủy Ba Châu phản chủ.
Cố Ôn thu hồi Huyền Trọng Thương, rồi lại nói: "Trong túi đạo hữu có còn dư gì không, tại hạ muốn dùng Ngưng Đạo Đan và Long Hổ Đan để đổi."
"Hồng Trần huynh còn có Ngưng Đạo Đan?"
Hà Hoan vốn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, sau khi xác định Cố Ôn lấy ra hai viên Ngưng Đạo Đan, hắn thầm lè lưỡi.
Chẳng lẽ hắn đột phá đệ tam trọng mà không cần đến Ngưng Đạo Đan?
Ánh mắt Mộ Dung Tố Nguyệt khẽ sáng lên khi thấy Ngưng Đạo Đan, nàng nói: "Trong túi càn khôn ta còn một cái, chỉ là vì ta cần những đồ để làm tư liệu nên dung lượng có lẽ sẽ hơi lớn. Nếu ngươi muốn mua thì cần ba viên Ngưng Đạo Đan, không biết đạo huynh có chấp nhận không?"
Thành tiên có hạn chế với mọi loại đạo pháp, với đồ vật liên quan đến không gian như túi càn khôn thì càng như thế. Vì vậy túi càn khôn của họ đều là đồ đặc chế, dung lượng như nhau thì mức tiêu hao phải gấp trăm lần so với bên ngoài.
Người bình thường sẽ không cân nhắc việc sử dụng túi càn khôn có dung lượng lớn.
"Được."
Cố Ôn cầm lấy một chiếc túi màu vàng nhạt to bằng bàn tay, Mộ Dung Tố Nguyệt nhận ba viên Ngưng Đạo Đan, hai bên đều rất hài lòng.
Cố Ôn một lần tiêu hao toàn bộ số Ngưng Đạo Đan thì cũng chẳng hề đau lòng, ngược lại hiện tại bản thân cũng không cần phải dựa vào việc uống thuốc để ngưng tụ Đạo Cơ. Cố Ôn cũng không lo đối phương sẽ ra giá thấp, vì giá thị trường là minh bạch, và thân phận của đối phương là một thiên kiêu Địa Bảng thứ năm.
Người đời sau cùng vẫn vô thức đánh giá một cường giả, mà coi nhẹ những khuyết điểm của họ.
Hắn vuốt vuốt túi càn khôn, có cảm giác giống như lần đầu tiên cầm được con chuột máy tính trong kiếp trước vậy. Thần niệm tìm tòi vào bên trong, thấy bên trong là một khoảng không gian lớn bằng một khối vuông hai mét, có thể so sánh với một cái bể cá lớn dài hai mét.
Cố Ôn thu hồi thần niệm, quay đầu nói với Hà Hoan: "Nếu lúc trước chúng ta có cái túi càn khôn thế này, thì đã không đến mức vất vả mang nhiều đồ như vậy rồi."
Hà Hoan giật giật khóe miệng nói: "Việc thành tiên có giới hạn, không phải ai cũng có cái túi càn khôn lớn như của Mộ Dung đạo hữu đâu. Ta cũng có một cái nhưng bình thường cũng chỉ chứa chút phù lục và đan dược thôi. Đáng tiếc là hiện giờ Thái Phủ Ti có một lão thái giám canh giữ một tấc không rời, nên không thể vào đó được."
Cố Ôn nhìn về hướng Thái Phủ Ti, sau ba ngày nữa hắn sẽ tiêu hóa xong dược quả, và pháp lực cũng đã mạnh gấp đôi trước kia.
"Đến lúc đó lão thái giám đó sẽ không phải là đối thủ của ta nữa, nhưng trước hết phải thăm dò thời gian đám cống phẩm tiếp theo sẽ được đưa tới."
Lúc này Hà Hoan bỗng nhiên nói: "Chuyện Cửu Tử Triệu gia các ngươi có nghe chưa? Vì ta và Hồng Trần huynh làm ra náo loạn ở Long Kiều, khiến cho tên đó bị ám sát, giờ thì lại được đạo quân hoàng đế cứu trở về rồi."
Cố Ôn giả vờ như không để tâm, tự nhiên hỏi: "Ám sát một người Trúc Đạo thì có ích lợi gì, ngươi có biết là ai làm không?"
"Không biết, nhưng có quá nhiều người muốn Triệu gia chết, trong bóng tối không biết có bao nhiêu tông môn đang nhúng tay vào." Hà Hoan lắc đầu nói: "Lý do rất đơn giản, Triệu Phong hiện tại là hoàng tử duy nhất còn sống."
Duy nhất?!
Ánh mắt Cố Ôn khẽ động, hắn nhớ kỹ là ngoại trừ thái tử chết rồi thì các hoàng tử còn lại đều đã đi phong phiên.
Chẳng lẽ bọn họ giờ đều bị giết rồi sao?
Dù việc toàn bộ phiên vương đều bị tiêu diệt là vô lý, nhưng nếu có phương ngoại tiên môn nhúng tay vào thì mọi thứ lại trở nên bình thường.
Mộ Dung Tố Nguyệt nói xen vào: "Ta nghe nói đạo quân hoàng đế đã dung hợp Pháp Tướng vào Long Mạch của vương triều, nên các tông môn lớn đều không thể lung lay được ông ta, hiện tại Đại Càn đang bị các đại tông môn ra sức phá giải."
"Chuyện này chỉ là sớm muộn thôi, bằng không các ngươi nghĩ vì sao đạo quân hoàng đế những năm gần đây cứ lo thu thập linh dược? Không phải vì muốn tranh thủ luyện ra cái gọi là Trường Sinh Đan trước khi bị các tông môn chia tách sao?"
"Nhưng đây không phải là trọng điểm, chuyện kia là của đám chân quân."
Hà Hoan ra vẻ thần bí dừng lại một chút, kéo đủ sự chờ mong của hai người.
"Triệu Phong gánh chịu một phần quốc vận, giúp đạo quân hoàng đế ngăn cản một phần phản phệ. Vì vậy đạo quân hoàng đế sẽ không để hắn bị phế, hắn e là sẽ tìm một kẻ xui xẻo cung cấp nuôi dưỡng cho Triệu Phong."
Một làn gió mát thổi nhẹ qua, hơi lay động sợi tóc của Cố Ôn, đôi mắt đen như mực dưới vành mũ rộng khẽ dậy sóng.
Nhưng cũng chỉ là một chút sóng lớn, lúc này không còn như trước kia, hắn lúc nào cũng có thể thong dong chứa đựng lực lượng.
Không nói đến việc hắn chẳng mấy chốc sẽ đột phá viên mãn Đạo Cơ, hiện tại đạo quân hoàng đế ở Biện Kinh không ra khỏi hoàng cung, lão thái giám không giết được chính mình, hắn hiện tại có thể dùng thân pháp vượt tường ra ngoài khắp nơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận