Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 49: Năm mươi cân dược quả! (length: 7849)

Đi vào bên trong, còn có một tên quan lại khác đang ngủ say, Cố Ôn không hề che giấu tiến đến túm lấy cổ áo, khi đối phương cơn buồn ngủ đã tan biến, liền tát mạnh một cái.
Quan lại trong nháy mắt tỉnh táo, thấy hai người đeo mặt nạ thần bí, cùng với thi thể ở đằng xa dưới đất.
Kinh hãi khiến hắn vô thức muốn hét lên, nhưng chưa kịp phát ra tiếng đã bị tát thêm một cái.
Người này lập tức im bặt.
Cố Ôn buông đối phương ra, nói: "Bần đạo mưu tài không giết người, ngươi tuổi này trên có già dưới có trẻ, triều đình trả cho ngươi mấy đồng tiền để liều mạng? Yên tĩnh một chút, tìm cho ta sổ sách kho."
Chỉ cần có trật tự, cất vào kho là một kỹ năng nhất định phải có. Thái Phủ ti giàu có những thứ kỳ trân dị bảo trên thiên hạ, kho hàng của hắn có diện tích vượt quá năm vạn mét vuông, tương đương sáu sân bóng, qua bao nhiêu năm vẫn luôn được mở rộng.
Nếu tự mình đi tìm, vận may có tốt đến mấy thì đến hừng đông cũng không tìm thấy kho tương ứng.
Quan lại che miệng, liên tục gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng, một lát liền đem một chồng sổ sách lật ra.
Cố Ôn nhìn cũng không nhìn, lại ra lệnh: "Ta cần sổ sách liên quan đến việc luyện đan của Cẩu Hoàng Đế."
Quan lại run rẩy nói: "Lão gia, ngài tha cho ta một mạng, đây là tội mất đầu đấy."
"Ta bây giờ liền có thể giết ngươi."
Con ngươi quan lại đảo một vòng, lộ ra một chút xảo quyệt, ra vẻ kiên cường nói: "Lão gia, ngài giết ta đi, như vậy còn có thể bảo vệ cả nhà già trẻ của ta..."
Lời còn chưa dứt, liền nghe răng rắc một tiếng, Cố Ôn vặn gãy cánh tay hắn, tiếng kêu thảm thiết đau đớn bị bàn tay to lớn che lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng quan lại.
"Lão gia, ta tìm, ta tìm."
Cố Ôn nắn lại cánh tay cho đối phương, đứng ở một bên rút thương ra dí vào sau lưng, quan lại càng nhanh tay hơn tìm sổ sách. Hơi nhói một chút, đối phương đã lựa ra những quyển lẫn vào bên trong.
Hắn quá hiểu những người này, hiểu rõ hơn quy tắc sinh tồn ở thế đạo này.
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi.
Hắn một câu mưu tài không giết người đã khiến quan lại dám cò kè mặc cả, ngươi tự coi mình là anh hùng hảo hán, người khác chỉ coi ngươi là cối xay gỗ.
Mà có thể làm việc tại cái nơi vắt cổ chày ra nước như Thái Phủ ti này, chắc chắn cần một lượng lớn quan hệ và tiền tài để mua đường, bản thân cũng chẳng trong sạch. Ngày thường, không thiếu việc giúp Cẩu Hoàng Đế bòn rút mồ hôi nước mắt của dân, việc Thái Phủ ti quan lại ở Biện Kinh phá dỡ nhà cửa xua đuổi dân thường là một thế lực chủ yếu.
Việc hắn có bị mất đầu hay không không nằm trong phạm vi cân nhắc của Cố Ôn.
Rất nhanh, một danh sách được chọn ra.
【 Dược sách 】 Cố Ôn lật ra, chi chít dược vật ghi chép, quá nhiều tên thuốc hắn không nhớ hết, cũng không chắc loại nào có Thiên Tủy, vì vậy lướt nhanh, rất nhanh tìm thấy ghi chép về dược quả.
【 Tháng ba, nhập kho dược quả Lâm Xuyên hơn ba trăm hai mươi cân.....】 【 Phủ nội Hoàng Cung lấy đi ba trăm cân...】 【 Tháng tư, nhập kho dược quả Lâm Xuyên hơn bốn trăm cân.....】 【 Phủ nội Hoàng Cung lấy đi bốn trăm cân...】 【 Tháng năm, nhập kho dược quả Lâm Xuyên hai trăm cân.....】 【 Phủ nội Hoàng Cung lấy đi 160 cân...】 Cố Ôn thở mạnh, hắn biết Thái Phủ ti có rất nhiều dược quả, nhưng không ngờ lại tính bằng cân.
Theo ghi chép, hoàng cung lấy đi phần lớn, dù sao dược quả cũng sẽ hỏng, bình thường sẽ được đưa hết đến trong tháng. Số lượng dược quả tháng này giảm đi rất nhiều, chắc là do đánh trận, cũng khó trách phía trước bản thân tìm không thấy.
Nhưng Thái Phủ ti còn thừa lại bốn mươi cân!
Một quả dược chỉ to bằng quả cà chua nhỏ, một trăm quả nhiều lắm cũng chỉ nặng ba cân, bốn mươi cân được bao nhiêu quả?
Ít nhất hơn một nghìn ba trăm quả, cũng có nghĩa là khoảng hai mươi lăm năm Thiên Tủy!
Đạo gia phát tài!
Cố Ôn khó kìm được kích động, một bên Hà Hoan nói: "Hồng Trần huynh, người này không thể để sống."
"Ta biết."
Phụt!
Trường thương đâm xuyên lồng ngực, thương cương lại một lần nữa hút lấy khí huyết.
Hà Hoan thầm lè lưỡi, binh khí có thể hút khí huyết mạnh lên hắn gặp qua không ít, nhưng có thể hấp thụ khí huyết để Pháp Tướng mạnh lên quả thực chưa từng nghe thấy.
Binh khí có giới hạn trên của riêng mình, con người cũng vậy. Nhưng một người có Pháp Tướng, giới hạn thấp nhất là đệ tam cảnh đỉnh phong, rất có khả năng có thể vươn tới đệ tứ cảnh.
Nếu hắn nhập ma đạo, vậy chẳng phải sẽ giết chóc khiến thiên hạ lầm than?
"Đi thôi."
Cố Ôn đi trước, Hà Hoan theo sát sau, dựa theo vị trí đã cấp của kho phòng, bọn họ nhanh chóng tìm thấy nơi cất giữ dược quả.
Trong kho phòng, một bức tường có ngăn kéo, trông giống như các nhà thuốc Đông y, chỉ là ngăn kéo ở đây lớn hơn gấp năm sáu lần.
Dược Quả Lâm Xuyên nằm ở hàng thứ nhất thứ ba, giấy đỏ chữ đen viết tên.
Cố Ôn đưa cho Hà Hoan, đối phương hẳn là có chút hiểu biết về dược lý, biết loại nào là linh dược, cũng không đến mức làm lộ bản chất "mù tu" của mình.
Cúi người kéo ngăn kéo, cảm giác rất nặng, dưới ánh lửa yếu ớt từng quả màu đỏ thẫm hiện lên ánh sáng.
Đẹp! Quá đẹp!
Cố Ôn một tay cầm xẻng gỗ nhỏ trong kho, một tay cầm bao bố không ngừng đưa dược quả vào, khóe miệng không thể kiềm được nụ cười, cảm giác này như chuột sa chĩnh gạo, kẻ ăn mày vào kho vàng.
Từ bao giờ bản thân mua vài quả dược cũng phải bôn ba khắp nơi, mua một viên Long Hổ Đan cũng phải xếp hàng, giờ đây mấy chục cân dược quả cứ vậy được nhét vào bao.
Rất nhanh, bao bố lớn nhất đựng đầy dược quả, dùng cân trong kho cân thử, trọng lượng không đúng so với số ghi trên sổ, không phải là ít đi, mà nhiều hơn mười cân.
Cố Ôn lộ vẻ suy tư, sau đó nghĩ đến việc trước đây có thể mua được dược quả từ chợ đen, lập tức hiểu ra.
Nơi này không phải kho lúa, dược quả mỗi tháng đều phải đưa vào cung, không thể xảy ra chuyện kê khai số lượng thông thường, nộp lên cho hoàng đế thì bị bớt xén nguyên vật liệu. Chắc là khai tăng hao hụt, rồi tuồn một số quả loại thường lẫn với quả ngon ra ngoài bán.
Vừa hay tiện cho ta, bây giờ đã thành năm mươi cân dược quả, nghĩa là khoảng một nghìn sáu trăm quả dược quả, khoảng ba mươi ba năm Thiên Tủy.
Dùng mười ba năm Thiên Tủy để tăng thực lực, cướp được ba mươi ba năm Thiên Tủy.
Miệng Cố Ôn sắp ngoác tới mang tai, đúng là số trời run rủi.
Bên kia Hà Hoan lục tung, liên tục nhét các loại linh dược vào túi, dần dần từ vẻ lo lắng khi ăn cắp của đạo quân chuyển thành mặt tươi cười.
"Hồng Trần huynh mau đến giúp, mang không hết, căn bản mang không hết!"
Cố Ôn cũng gia nhập hàng ngũ lục tung.
Linh dược mười năm, Nhân Sâm trăm năm, Linh Chi, thủ ô trăm hai mươi năm, Phục Linh sáu mươi năm, Thạch Hộc nặng một cân....
Ước chừng nửa canh giờ sau, hai người thực sự không thể mang hết, mỗi người khiêng một bao lớn hơn cả thân người rời đi.
Đi qua ngân khố, nhìn những rương đầy bạc trắng và vàng, đồng tiền như núi nhỏ chồng chất lên.
Cố Ôn đã hoàn toàn bất lực, hắn hiện tại hận bản thân không có thêm mười đôi tay, càng hận không thể xông vào cung giết chết Cẩu Hoàng Đế, cướp lấy cái vị trí chết tiệt kia!
Hai người rời khỏi Thái Phủ ti, nơi phòng bị lỏng lẻo, phía xa Long Kiều vẫn sáng rực ánh lửa, việc điều tra vụ án ở Long Kiều của Cấm Quân vẫn chưa kết thúc.
Đại Nội Tổng Quản Phùng Bách Chu đang nói chuyện với Lư Thiền, bỗng nhiên thấy tâm thần bất an...
Bạn cần đăng nhập để bình luận