Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 33: Lần thứ nhất đấu pháp (length: 11378)

Nửa đêm, một bóng đen lật qua tường cao.
Cố Ôn nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, giờ phút này hắn đã đổi lại toàn thân áo đen, che mặt, đầu đội mũ rộng vành.
Quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng bức tường cao ba mét, nhảy từ độ cao đó xuống cứ như bước xuống một bậc thang, thân pháp huyền diệu chỉ khi tự mình trải nghiệm mới thấu hiểu.
Pháp lực gia trì, pháp quyết vận chuyển, Lạc Nguyệt Bộ tầng thứ nhất người nhẹ như chim yến.
Theo ký ức, Cố Ôn trong ngõ hẻm đi vội, đêm ở Biện Kinh tĩnh mịch, mưa phùn rơi, nơi xa Long Kiều ca múa mừng cảnh thái bình, lấp lánh ánh vàng.
Lạc Nguyệt Bộ vô thanh vô tức, Cố Ôn không biết mệt mỏi phi nước đại, mỗi một phần thể lực tiêu hao đều nhờ vào Đạo Cơ kéo theo pháp lực vận chuyển triệt tiêu, về lý thuyết chỉ cần pháp lực sung túc, hắn có thể chạy mãi không thôi, thể lực gần như vô hạn.
Ước chừng nửa canh giờ, Cố Ôn đến thành nam, cách đổ phường chỉ còn một cây số đường thẳng.
Cần quanh co thêm chút nữa, lại mất thêm một nén nhang thời gian.
Bỗng nhiên ở phía trước góc rẽ xuất hiện một người, y phục rách rưới, sắc mặt vàng vọt, trốn ở một góc hẻo lánh tránh mưa, cũng không biết là tên ăn mày ở đâu ra.
Cố Ôn không để ý đến, hắn che mặt một mạch đi về phía trước, bộ pháp cực nhanh, người bình thường vừa nhìn có thể nhận ra sự khác thường.
Nhưng thì sao chứ, trên đường đi trong ngõ hẻm hắn gặp phải người ăn xin lưu dân không ít, bọn họ ngày thường trốn tránh quan binh còn không kịp, còn có thể báo quan hay sao?
Quan phủ những cái đám bụng phệ quan sai đó, cũng sẽ không quản một tên dân thường nói gì, nói không chừng lại bị vu cho tội mạo nhận.
Không thể dùng kinh nghiệm cuộc sống hiện đại của mình, để đối đãi với một xã hội cổ đại đang dần sụp đổ.
Đại Càn vốn sinh ra trong loạn thế, mỗi người lo việc của mình.
Cố Ôn cũng vậy, chỉ là hắn đi trên con đường đúng đắn hơn thôi.
Gần đổ phường, nhà Hồ Tam Nguyên rất dễ nhận biết, cửa ra vào đèn đuốc sáng trưng, hai con sư tử đá đứng uy nghi.
Rõ ràng là quy cách của quan lớn triều đình, vốn dĩ nên là phủ đệ của đại quan nào đó, đoán chừng đã thua trong cuộc đấu đá quyền lực, hoặc là đã chết, hoặc là bị lưu đày. Phủ đệ Cố Ôn cũng có được như vậy, mấy chục năm trước thương nhân không thể có nhà tốt thế này, mà hắn ngày đầu tiên vào ở đã phá hủy hoàn toàn những biểu tượng của quyền quý.
Không biết Hồ Tam Nguyên là không muốn sống, hay là ngốc, hoặc là trật tự đẳng cấp xã hội đã đến mức sụp đổ như vậy.
Cố Ôn chỉ có thể than một câu, Đại Càn sắp xong rồi.
Lật người vào viện, phía trước truyền đến tiếng bước chân, Bích Nhãn Thủy Ba Châu trong mưa hoặc nước được gia trì đặc biệt, nhờ nó cách vài chục mét Cố Ôn có thể đoán được có hai người, bộ pháp nặng nề, xác nhận là hộ viện.
Cố Ôn không tránh né, nhấc theo gậy gỗ một đường bước nhanh tới, tai mắt sáng rõ, Bích Nhãn Thủy Ba Châu tỏa hào quang, mưa phùn nhỏ lên gậy gỗ biến thành đầu thương, cương khí đỏ sậm bám vào.
Cách trăm bước, cách năm mươi bước, hai mươi… mười… một!
Ngay khúc cua giáp mặt, một thương xuyên qua cổ, da thịt và quần áo quấn vào nhau, máu nóng sục sôi, đèn lồng trên tay rơi xuống đất.
Đầu thương hất lên, xé rách da thịt và mạch máu, lại đâm vào ngực người còn lại, người này há hốc miệng, lại bị Cố Ôn nắm chặt, nói nhỏ: “Đừng hô hấp, phổi của ngươi đã vỡ nát, thở hổn hển sẽ chỉ chết nhanh hơn.” Viện hộ trợn to hai mắt, hoảng sợ ngập tràn, nhưng ngũ tạng lục phủ bị cương khí chấn động, trực tiếp chết tại chỗ, mắt còn mở trừng trừng.
Đèn lồng rơi trên đất cũng dần dần tắt trong mưa phùn, chỉ chưa đầy ba giây.
Hai gã đại hán khỏe mạnh, chết ngay tại chỗ, chủ nào tớ nấy, Hồ Tam Nguyên mở hiệu cầm đồ tư nhân cho vay nặng lãi, hiển nhiên là một tên xã hội đen, đàn em dưới trướng sao có thể là người hiền lành?
Năm tháng loạn lạc này, giết người là bình thường, bị giết cũng là thường tình.
Mà Cố Ôn một chút tâm tình xáo trộn cũng không có, có chăng chỉ là vui sướng, vui sướng vì nắm giữ sức mạnh.
Cứ tưởng rằng hắn không bao giờ có thể tưởng tượng việc trong ba giây giết chết hai người, thứ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết cao thủ giang hồ.
Cố Ôn đứng dậy giũ máu trên tay, nhìn thoáng qua đầu thương đã có chút biến dạng, thầm nghĩ: "Bích Nhãn Thủy Ba Châu khống chế thủy hóa hình có độ cứng giới hạn, được cái tiện mang theo, sau này vẫn nên tìm một kiện vũ khí vừa tay."
Công dụng chính của Bích Nhãn Thủy Ba Châu là ở những nơi có nguồn nước dồi dào, sẽ tăng cường cảm nhận và gia tốc tu hành.
Tiếp tục về phía trước, qua mấy gian nhà nhỏ, thẳng đến chính trạch.
Kiến trúc ở Biện Kinh rất kỳ quặc, nhưng phủ đệ của quan lại hiển quý phần lớn có bố cục giống nhau.
Đêm mưa, người tuần tra quả thực rất ít, Cố Ôn đi ngang qua phòng nhỏ của viện hộ còn có thể nghe thấy tiếng oẳn tù tì.
Nơi ở, nửa đêm ánh nến vẫn sáng rõ.
Cố Ôn đi đến trước cửa, thấy mưa rơi nặng hạt, tí tách càng thêm rõ rệt.
Như vậy cũng không cần che đậy nữa, hắn vốn dĩ không định làm như kẻ trộm. Có sức mạnh sao phải khép nép, nhưng cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ khả năng của chính mình.
Rầm!
Cửa phòng bị một cước đá văng, mưa lớn che đi âm thanh, ánh nến trong phòng bị gió thổi tắt, trong bóng tối hai đạo ánh mắt bắn thẳng tới.
Vút!
Một thanh phi đao từ trong bóng tối bay tới, Cố Ôn lúc bước vào đã ngưng tụ một lớp màn nước, phi đao trực tiếp bị lớp màng trơn trượt trên bề mặt làm lệch hướng, đâm vào xà nhà.
Màn nước bị rạch một đường, khả năng phòng ngự của lớp phòng hộ vẫn còn đáng kể.
Trong mắt Cố Ôn linh quang lóe lên, ánh mắt xuyên qua bóng tối, Hồ Tam Nguyên bị trói gô ngồi trên ghế, miệng bị nhét một miếng vải rách, quay lưng về phía giường.
Thấy ánh mắt của Cố Ôn, sự tuyệt vọng thoáng lộ ra chút vui sướng.
Còn trên giường, một nam một nữ đang vui vẻ, cảnh tượng cụ thể Cố Ôn không có hứng thú, hắn cảm thấy khí tức pháp lực từ gã đàn ông kia.
Một kẻ nhập thế.
Gã kia cũng chú ý tới Cố Ôn, nhưng không hề chọn cách hành động ngay mà đắp chăn kín cho nữ tử, giọng nói dịu dàng khác thường dỗ dành nữ nhân mê man, nói: “Nương tử đừng sợ, chỉ là một vị khách đến chơi thôi, ta chiêu đãi một lát là xong.” “Ân! ! !” Hồ Tam Nguyên phát ra tiếng rên rỉ, chỉ vì miệng bị bịt, hết sức gào thét cũng không thể át đi tiếng mưa rơi bên ngoài.
Kia là thê tử của ta!
“Kẻ này trời sinh tính ác độc, cũng chỉ trong loạn thế mới có được người vợ tốt, nhưng lại không biết trân trọng, ngày đêm đánh chửi không thôi. Mà tại hạ cùng nương tử nói chuyện hợp ý, tình cảm đưa qua cửa tới, bị hắn bắt gặp không thể làm gì khác đành phải trói lại. Đạo hữu nếu là muốn thay trời hành đạo, e là tìm nhầm nơi rồi…” Nam tử thần bí từ trên giường bước xuống, vừa dứt lời một điểm hàn quang đã tới trước mặt, đầu ngón tay kẹp phi đao ra sức bắn ra, lại bị Ngoại Cương chấn khai.
Hắn vốn có thể tránh được, lại quay người bảo vệ nữ tử sau lưng.
Đầu thương chọc thẳng vào mày, nhưng không thấy máu, mà là một vệt kim quang vỡ tan.
Cố Ôn lùi lại hai bước, trong lòng kinh nghi, hoài nghi đối phương có bảo vật gì đó.
Lại một thương quét tới, nam tử thần bí bị văng mạnh vào tường, hắn định chống đỡ, nhưng không ngờ lực lượng của Cố Ôn lại lớn đến kỳ lạ. Thương cương hắn đã gặp, cẩn thận một chút là được, nhưng sức lực thì không phải chỉ cẩn thận là có thể tránh.
Nam tử thần bí xoay người, tay vừa mở, một cây ngân thương đột nhiên xuất hiện, gạt thế công lần nữa của Cố Ôn.
Ầm!
Hai bên giao chiến, tia lửa lóe sáng trong chớp mắt.
Cố Ôn dùng Huyền Minh Thương Pháp đánh thẳng dốc sức, xem trọng sức nặng nghìn cân đè xuống, còn nam tử thần bí thì ngược lại, di chuyển rất linh hoạt, chiêu thức đa dạng, ngân thương lúc mềm lúc cứng, đâm ra rung rung như một con rắn bạc lao tới.
Đối phương cũng là cao thủ dùng thương, binh khí trong tay hẳn là một kiện linh bảo.
Nhưng so với ta vẫn còn kém xa.
Đạo Cơ nhất trọng!
Đạo Cơ nhị trọng!
Huyền Minh Ngoại Cương!
Pháp lực trong người Cố Ôn tuôn trào, thương cương đăng phong tạo cực rung động, đâm ra một thương cuốn theo sóng gió, nam tử thần bí vội vàng tránh né, một kích không thành, trường thương lại quét ngang tới.
Ầm!
Nam tử thần bí bay ra ngoài, cửa sổ mỏng như giấy vỡ tan, đúng lúc có một tiếng sấm vang.
Lăn ba vòng, như khỉ vọt lên ổn định thân hình, nam tử thần bí phun một ngụm máu, than: “Thương cương thật tốt, thương pháp thật hay, người bảng thứ mười Bạch Thánh Hà Hoan, không biết đạo hữu cao danh?” Lúc này Cố Ôn đội mũ rộng vành che mặt, tay cầm một thanh trường thương bao phủ ngoại cương đỏ sẫm, chậm rãi bước vào màn mưa.
Hắn dùng pháp lực đè giọng xuống, trầm thấp mà khàn khàn, sấm sét vang rền, mưa lớn không ngớt.
"Thiên địa nhân tam bảng, ta không đăng bảng."
Người sống một đời, chính là vì danh, vương hầu tướng lĩnh, anh hùng ngàn năm, đại đa số người cao nhất theo đuổi đại khái là được lưu danh sử sách.
Ngươi bao giờ thì được đứng đầu tài tử bảng, địa bảng?
Bên tai vang lên tiếng thì thầm, giống như vị tiên nữ hạ phàm trên cầu Long Kiều ngày ấy, hắn mơ ước vẻ siêu nhiên thoát tục của nàng, mơ ước cái quyền lực bao trùm cả hoàng quyền, sức mạnh của nàng, vị thế của nàng.
Thiên địa nhân tam bảng, là thứ tốt.
Trường sinh bên ngoài chính là dùng để quyết định cao thấp của vạn vật trong trời đất.
Cố Ôn không phải không thích danh tiếng, hắn cũng là một kẻ tục nhân. Chỉ là hoảng sợ, sợ đức không xứng vị, sợ thân phận gia nô yếu đuối, tất cả như xiềng xích trói buộc khiến hắn không thở nổi.
Hắn vốn cho rằng mình không thèm để ý, nhưng nhìn thấy kẻ giống như không bằng mình cũng có thể leo lên Nhân bảng thứ mười, hắn liền không thể ngăn được ý niệm trong lòng.
Nhân bảng thứ nhất, Địa Bảng tuyệt đỉnh.
Nắm chặt trường thương trong tay, tựa như cảm nhận được chủ nhân đang yên lặng dâng trào tâm khí, cán thương màu đỏ sẫm như lửa bùng cháy, hắn vượt xa Huyền Minh thương tứ trọng thương cương vốn có đang dao động, khí Hải Ngọc kiếm cũng cộng hưởng theo.
Hắn hiểu được kiếm ý, tự nhiên có thể hiểu được thương ý.
Học một hiểu vạn, Huyền Minh thương ngũ trọng, Huyền Minh thương ý, nước chảy thành sông!
"Vậy đạo hữu xưng hô thế nào?"
Hà Hoan cầm thương đứng thẳng, hắn cảm nhận được chiến ý cuồn cuộn như biển động, tuy không biết đối phương hứng thú cao như vậy là vì cái gì, phảng phất một con mãnh thú hồng hoang vừa thoát khỏi khốn cảnh, chắc là một kẻ võ si.
Nhưng hắn biết rõ nhất định phải toàn lực ứng phó, vừa là tôn trọng cường giả, cũng là tôn trọng tính mạng mình.
"Ta từ Hồng Trần đến, đến đây tìm kiếm Trường Sinh, bần đạo Hồng Trần."
"Sư thừa Âm Dương nhị khí môn, đương thời truyền nhân, đạo hiệu Bạch Thánh, xin chỉ giáo."
Ầm ầm!
Hai thân ảnh cùng lôi quang tranh tốc, chợt lóe lên, sát vai cũng quá mệnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận