Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 4: Úc Hoa đến thăm (length: 8064)

Ngày hôm sau, Cố Ôn bị cảm.
Đầu óc choáng váng, nước mũi chảy ròng ròng, đoán chừng là hôm qua uống rượu quá nhiều, lại thêm buổi tối tắm nước lạnh, gió lạnh thổi không ốm mới lạ.
May mà Cố Ôn giàu có nứt đố đổ vách, không thiếu tiền mời thầy thuốc xem bệnh. Hắn nằm trên giường, sai người trong nhà gọi đến một lang y nổi tiếng trong thành, nghe ông thầy thuốc trung niên râu tóc bạc phơ nói một hồi những thuật ngữ chuyên môn hắn nghe không hiểu, rồi rất cung kính rời khỏi phòng.
Ngoài phòng vọng lại tiếng nói chuyện của lang y cùng hạ nhân, đại khái là dặn dò những điều cần chú ý và cách sắc thuốc.
Những việc này không cần Cố Ôn để ý, nếu không nuôi đám hạ nhân này làm gì?
"Đây chính là giàu có a."
Cố Ôn khẽ cảm thán, trần nhà được bao phủ bởi những lớp lụa gấm tinh xảo, ngoài cửa sổ vẫn mưa phùn rả rích nghe rất buồn ngủ.
Không có gì cả thì không sợ, nhưng lại cũng rất gò bó.
Gia tài của hắn dù có chuyển đổi thành bạc thì cũng phải một vạn tám, gần hai vạn lượng. Trong khi thu nhập bình quân hàng năm của người dân Đại Càn chỉ có bảy lượng bạc, mười lượng đã là khá giả rồi. Địa chủ nhà quê cùng lắm chỉ tiêu vài trăm lượng, như vậy đã là một gia đình có người làm quan cử nhân.
Đa phần địa chủ vẫn cần phải làm ruộng, chỉ cần không cần làm nông đã bước chân vào tầng lớp Sĩ.
Hai vạn lượng có thể làm gì? Có thể giúp ngươi ăn chơi trác táng cả đời. Có thể giúp ngươi mỗi năm mua một thanh niên tuấn tú làm thiếp, mấy trăm lượng một người mua mấy chục năm cũng không hết một phần mười, đấy là giá ở Biện Kinh, ra ngoài sẽ còn rẻ hơn.
Nhưng cũng có thể biến thành tù nhân, tùy tiện một viên quan Bát phẩm cũng có thể ăn sạch ngươi không còn mảnh giáp.
Có thể nói mọi thứ đều tầm thường, chỉ có đọc sách lên cao, nắm được công danh mới coi như nửa người.
Là gì mà không phải là vậy?
Bởi vì dù có làm Công Hầu thì cũng chỉ là chó của nhà Triệu, hoàng thất tông thân mới là người nắm quyền thật sự của Đại Càn. Từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, thì cả đời cũng sẽ là như thế.
Thời xưa có biết bao nhiêu Trạng Nguyên, thà làm Phò Mã, biết bao nhiêu Thám Hoa, còn tốt hơn cả Trạng Nguyên.
Vậy thì chỉ có tu hành thành tiên!
Trong đầu Cố Ôn lóe lên một ý nghĩ nóng bỏng, dù cho bị cảm sốt toàn thân mềm nhũn nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm.
Hiện tại bày ra trước mắt hắn thật ra chỉ có một con đường, nếu như không muốn tương lai biến thành cá nằm trên thớt, hắn nhất định phải nắm bắt cơ duyên thành tiên này, nhất định phải nắm lấy tia kim quang trong đầu kia.
【Mệnh cách Hồng Trần Tiên】 【Thiên Tủy mười năm, Đế Tướng chưa có】 Nghe vị tiên gia, Triệu Phong, gần đây những gì nhìn thấy được ở Biện Kinh có lẽ đều liên quan, Đại Càn đang trong thời kỳ linh khí khôi phục tương tự.
Mệnh cách lại là cái gì?
Nếu nói tiên duyên là bảo vật người xưa để lại, vậy thì mệnh cách hẳn là giới hạn cao nhất mà ta tự mình đạt được. Mệnh cách của hắn truyền đạt thông tin rằng biết thiên mệnh mà thành tiên, nhưng điều kiện tiên quyết là cần hội tụ “Thiên Tủy vạn năm, Đế Tướng vạn năm”.
Đế Tướng chưa biết, nhưng Thiên Tủy chắc là loại linh đan mà tiên tử cấp cho, một viên có tác dụng mười năm, hắn cần một ngàn viên tương tự như vậy.
Nói cách khác chỉ nằm không thì không thể thành tiên.
Hiện tại hắn mới có nước cờ đầu, còn chỉ là một người bình thường, ít nhất không có đủ quyền lực để cướp lấy cơ duyên.
"Ta vẫn cần ở lại vương phủ, ở lại bên người Triệu Phong, ở lại bên người vị tiên gia kia. Ta vẫn cần phải khiến cho bọn họ vui vẻ, vẫn phải khiêm nhường nhỏ bé."
Cố Ôn mím môi, sau đó nhắm mắt lại, để vẻ ngạo nghễ mà cái mệnh cách thành tiên sắp tới mang đến lắng vào đáy lòng, đó là thứ duy nhất mà bốn năm nay hắn có được.
Hắn sẽ vì cái tầm cao có khả năng đạt tới của mình mà kiêu ngạo, nhưng cũng hiểu rõ mình còn chưa phải là tiên nhân, ít nhất hiện tại hắn vẫn chỉ là một tên nô bộc. Hắn không ngại tiếp tục khiêm nhường nhỏ bé, tiếp tục giả bộ làm một kẻ vô hại.
Chỉ cần sự khiêm nhường nhỏ bé này, tương lai có thể cho hắn một sự hồi báo xứng đáng, tất cả đều đáng giá.
Giờ phút này Cố Ôn có thể tự dỗ dành mình bằng câu "Trời sắp giao cho người trách nhiệm lớn thì trước hết phải làm cho ý chí của người đó đau khổ", hắn đọc thầm trong lòng mấy lần, đè xuống tâm tư xao động.
Hắn biết càng vào lúc này thì càng phải tỉnh táo, tuyệt đối không thể có bất cứ sai lầm nào.
Càng nghĩ Cố Ôn không khỏi bật cười: "Thật đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, ta cũng có thể làm được vài câu thơ từ và một chút kinh nghiệm quản lý thị trường, mấy kiến thức thiết yếu của người xuyên không thì lại không học được."
Hắn vốn là một sinh viên ban xã hội, nhưng từ lúc xuyên không tới nay chưa hề dựa vào thơ phú để tranh đoạt danh lợi, bởi vì sợ chút tài lẻ mèo quào của mình sẽ bị nhìn thấu mà rước lấy phiền phức. Văn chương cổ đại thâm sâu, không phải chỉ biết vài câu thơ là được. Hơn nữa người làm văn thì phải tranh, hôm nay hắn đưa ra một bài Thủy Điều Ca Đầu, ngày mai đã có người đến bắt hắn.
Ngươi mà là danh gia vọng tộc thì chính là kỳ tài kinh thiên vĩ địa, còn ngươi là tên nô tài hèn mọn thì chính là kẻ cắp trộm văn.
Cố Ôn có thể hiểu được, một người không hề có nền tảng văn chương, làm sao có thể đột ngột làm ra thơ từ kinh thiên động địa? Nhưng điều đó không có nghĩa là Cố Ôn sẽ từ bỏ những gì mình đã học ở kiếp trước, ít nhất cũng để cho bản thân mình được tự mãn.
Trên cầu Long, một đội quân sĩ mặc giáp mở đường tiến đến, phía sau là một chiếc xe ngựa được hai con bạch mã kéo, trên đó trang trí hoa văn long phượng, các phụ kiện kim loại bạc được khâu bằng chỉ tơ màu lam.
Trên đường đi không biết có bao nhiêu người chú mục, và người được chú ý nhất chắc chắn là cô gái đạo bào đang cưỡi lừa.
Úc Hoa tiên tử cau mày nhìn đoàn nghi trượng, nàng biết rõ giới đế vương ở nhân gian đã quen xa hoa lãng phí, nhưng lộ diện như thế không khỏi quá phô trương. Không những không hợp với sự thanh tịnh trong tâm nàng, mà còn có thể gây ra những phiền toái không đáng có.
"Úc Hoa tiên tử, phía trước là phủ đệ của Cố Ôn, rộng khoảng mười mẫu, người hầu hơn trăm, chi tiêu mỗi năm lên tới cả vạn lượng không ngớt, có thể nói là hưởng hết vinh hoa phú quý."
Triệu Phong từ trong xe ngựa ló đầu ra, một lần nữa nhấn mạnh sự giàu có của Cố Ôn, cũng nhấn mạnh rằng cơ duyên của hắn là chính thống.
Úc Hoa tiên tử không trả lời, nàng không muốn tiếp xúc nhiều với bè lũ nịnh bợ trong nội bộ tông môn. Đây không phải là việc nàng có thể quản, chân quân đã nói gì thì làm vậy, khó mà thay đổi.
Tự móc tiền trong túi đền bù cho gã thanh niên họ Cố kia đã là giới hạn mà nàng có thể làm.
Đi thêm ngàn bước, những tòa lầu cao hai bên cầu Long dần biến mất, thay vào đó là những dãy nhà dân san sát, ngay ngắn trật tự, người người náo nhiệt.
Mãi đến khi dừng trước một căn nhà lớn của vọng tộc, cổng lớn có hai con sư tử đá bị che phủ bằng vải bố, bởi vì Cố Ôn không có công danh quan vị nên bị che đi.
Cuộc tranh giành quyền lực ở Đại Càn rất ác liệt, trên triều đình ngày ngày đều là đao kiếm, quá nhiều những kẻ quyền quý chức cao ngày trước hoặc bị chết hoặc bị đày, nên để tránh có nhiều nhà quá lớn.
Úc Hoa tiên tử phóng tầm mắt nhìn lại, đúng là nhà đại phú hộ, nhưng trong không khí lại có chút trọc khí, tâm tư xao động.
Cộc cộc cộc.
Con lừa gõ móng trên nền đá men theo góc đường đi qua, dừng lại ở một con hẻm nhỏ bên cạnh phủ đệ, bên trong là một đống đồ đạc ngổn ngang, nơi hẻo lánh là một đám ăn mày đang run rẩy.
Bọn họ cố gắng dùng đồ đạc, quần áo để che đậy thân thể, xa xa còn có người chạy trốn vào ngõ nhỏ. Một con quay gỗ lăn đến trước mặt Úc Hoa tiên tử, đứa bé nơi hẻo lánh muốn đi nhặt lại bị mẹ kéo chặt, dưới lớp mặt bẩn thỉu là ánh mắt đang run rẩy.
Úc Hoa tiên tử nhìn thấy được sự giàu sang của hậu duệ họ Cố, nhưng dưới sự giàu sang đó là nỗi cùng khổ, tường cao giữa họ và dân đen.
Xung quanh cũng có không ít nhà giàu, nhưng chỉ duy nhất nơi này tụ tập vô số dân chúng cùng khổ, duy nhất nơi này không khí lại đục ngầu.
Thật kỳ lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận