Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 130: Vạn thế không lo (1)

Chương 130: Vạn thế không lo (1) Thái Hư.
Trong Không Vực đen kịt yên tĩnh, một Tiểu thiên địa ngoài vũ trụ treo cao như viên Minh Châu tỏa sáng rực rỡ.
Xuyên thấu qua ánh hào quang, xuyên qua giới bích, ở ngay trung tâm Tiểu thiên địa có ba mươi ba tầng Linh Phong.
Linh Phong đứng thẳng thấu tận mây xanh, khe suối quanh co thông đến Tiên Phủ.
Đạo nhân áo xanh cụt một tay múc một bình nước linh tuyền, đổ vào trên đồ nướng đặt trên bếp lửa, tưới cho trà thêm hương vị, mùi trà thơm ngát tràn ngập Tiên Phủ.
Bên cạnh, 'Nữ nhân tiên sinh' vẻ mặt tú lệ, mặc nhu bào, thần thái phi dương kể về kinh nghiệm gần đây xuống núi làm thầy giáo.
Mặc dù chức vụ này so với việc nàng từng ở trên Ngọc Hoàng Cung cao ngất, uy hiếp cả đất trời, mở sáu nẻo Đại Đồng mà nói thì không có ý nghĩa gì. Nhưng nàng so với trước đây lại càng vui vẻ, càng tự tại hơn.
"Ngươi rốt cuộc có nghe không đấy?"
Lý Vân Thường có chút bất mãn nhíu mày.
Cố Ôn có chút qua loa gật đầu nói: "Giáo dục dạy người mà thôi, ngài còn muốn ta nghe thế nào?"
"Giáo dục là quan trọng nhất, người không được giáo dục thì không đủ trưởng thành, đạo Đại Đồng hết thảy ở trong đó."
Lý Vân Thường khi nói chuyện đều ra vẻ nghiêm trọng, giống như một độc giả lớn tuổi bảo thủ.
Loại người này Cố Ôn trong hơn mười năm đã gặp không ít.
Sản vật ở Tiểu thiên địa quá phong phú, tài nguyên đầy đủ cho mấy trăm vạn người giàu có, thậm chí mấy ngàn vạn cũng không thành vấn đề.
Hiện giờ nhân khẩu mới vừa tròn năm mươi vạn, đủ để mỗi người có cơm áo đến tay, không lo nghĩ gì. Nhưng Cố Ôn không phải tới nuôi heo, hắn còn cần càng nhiều người tài giỏi để bù đắp những thiếu sót của tiểu thế giới.
Cứ thuận theo trời đất mà phát triển, cường giả sinh ra càng nhiều, nội tình của trời đất lại càng thêm sâu dày.
Kết quả là, người ở trong tiểu thiên địa đều khai mở trí tuệ.
Nhưng không phải ai cũng có thể tu hành, một số người liền đặt hết tinh lực vào các lĩnh vực khác.
Những người này có kiến thức uyên thâm rồi thì lại không biết mắc phải chứng bệnh gì, cứ thích tìm cách chứng minh mình. Hoặc là truyền bá rộng rãi các tư tưởng, hoặc là quỳ thẳng bên ngoài linh sơn, hoặc là thông qua đủ các loại quan hệ mang sách đến trước mặt mình.
Cố Ôn tương đối lười, thường là không để ý tới.
Hơn nữa, hắn chỉ là một vị Tiểu thiên địa Chi Chủ nhỏ bé, cũng không phải thần toàn tri toàn năng, chứng minh với hắn thì có tác dụng gì.
Người duy nhất có thể gây phiền phức cho mình, có lẽ chính là vị nữ nhân tiên sinh trước mặt này.
Nàng thường mang về những món đồ chơi mới lạ từ bên ngoài.
Bà lão mấy ngàn tuổi này còn có tâm tính trẻ hơn mình, một tên tiểu tử mới hơn một ngàn tuổi.
Cố Ôn một tay rót trà, pha trà, thản nhiên nói: "Lời tuy là như vậy, nhưng thuật nghiệp hữu chuyên công, sư phụ ngài cũng không thể muốn ta toàn tài chứ?"
"Ngươi chính là lười biếng."
"Như vậy không phải là làm nổi bật năng lực của ngài cao hơn một chút sao?"
Lý Vân Thường liếc xéo, nàng sớm đã quen với đứa nghịch đồ lười biếng này rồi.
Trừ lúc ban đầu xây dựng thiên địa có hơi bận rộn mấy năm, về sau cứ như vung tay chưởng quỹ, có thể để người khác làm thì tuyệt đối không tự mình động tay.
"Nếu ngươi không muốn trò chuyện chuyện thiên hạ, vậy chúng ta nói chuyện gia đình đi. Ức Hoa chắc sắp tỉnh rồi, ngươi nghĩ sao để giải thích với nàng đây?"
Vẻ mặt Cố Ôn cứng đờ, nói: "Đương nhiên là thẳng thắn."
Mấy chục năm qua Ức Hoa vẫn luôn ngủ say, đồng thời cũng nhờ tác dụng của Đạo Quả mà từng bước thành tiên.
Trong thời gian này, Cố Ôn đã từng nghĩ đến cách giải thích như thế nào, cuối cùng đáp án là cứ thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, hết thảy thuận theo tự nhiên. Loại chuyện này nếu nói lý thì nói không rõ, mà nếu dùng mưu mẹo hay tính kế thì lại hạ xuống tầm thường.
Không bằng cứ nói rõ sự tình.
Nhưng nói là nói như thế, có thể cái sự hoảng vẫn cứ hoảng.
Cố Ôn đối diện Nhị Thánh có thể lạnh nhạt tự nhiên, nhưng đối với Ức Hoa lại không thể thản nhiên thờ ơ.
Lý Vân Thường cười nói: "Nếu như Ức Hoa không tác thành cho ngươi cái phúc tề nhân kia thì sao? Chẳng lẽ ngươi lại thực sự định để Tiểu Vân Ly đi thủ tiết?"
Cố Ôn nghe xong liền nhức đầu, nói: "Đến lúc đó ta sẽ không chọn ai được chứ gì? Mọi người cũng không phải phàm nhân, không cần lập gia đình, ai cũng có thể tự sống tốt."
Tu sĩ thường so với phàm nhân tự do hơn nhiều, suy cho cùng vẫn là do cơ sở vật chất khác nhau. Phàm nhân rồi sẽ già đi một ngày, tu sĩ mãi đến khi chết cũng không mất đi năng lực tự lo liệu.
Một cái tư duy là vật chất quyết định.
"Nhưng nếu như Ức Hoa thực sự bắt ngươi phải chọn thì sao? Hai chọn một ngươi sẽ chọn ai?"
Lý Vân Thường mặt đầy vẻ hóng hớt.
Cố Ôn cười khổ nói: "Ngươi đừng trêu ta, nếu thật sự đến bước đó, ta sẽ không chọn ai cả."
"Tê! Lấy lùi làm tiến, không hổ là đệ tử của ta."
"..."
Cố Ôn nói sang chuyện khác: "Khai thiên tích địa đã được ba mươi năm, một thế hệ mới đã trưởng thành, khi mới cũ giao thời, xung đột là điều khó tránh. Ta nghe giờ đây ở ngoài xã hội, nhiều người không hài lòng với cuộc sống hiện tại."
Một khi liên quan đến bách tính, Lý Vân Thường lập tức tỉnh táo tinh thần, bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng thuật về tình hình xã hội hiện tại.
Bách tính ở Tiểu thiên địa có cuộc sống giàu có, nhà nào cũng có thịt ăn, mỗi người bốn mùa đều có hai bộ thường phục.
Thế hệ thứ nhất phi thường hài lòng, bởi vì cuộc sống này trước kia đến cả địa chủ nhỏ cũng không được hưởng. Phải là loại địa chủ lớn mới có thể mỗi bữa đều ăn thịt.
Nhưng thế hệ thứ hai sinh ra là như thế, thế là, lại có thêm những nhu cầu mới.
". . . Thế hệ mới lớn lên trong giàu sang có quá nhiều ý tưởng, bọn họ muốn cầm kỳ thi họa, muốn tự do cá nhân, lại càng muốn tu hành. Cũng như lời ngươi nói, nguyện vọng của bách tính về cuộc sống tốt đẹp là vô cùng vô tận."
Lý Vân Thường đã hiểu vì sao Cố Ôn chắc chắn Đại Đồng Hội sẽ xảy ra vấn đề.
Nàng cho rằng việc tu sĩ để bách tính có cơm ăn áo mặc rất đơn giản, có thể ăn no bụng rồi thì bách tính vẫn có thêm nhiều nhu cầu.
Cố Ôn cũng không bất ngờ, hỏi: "Sư phụ cảm thấy như vậy có đúng không?"
Lý Vân Thường mím môi, cười tươi nói: "Vi sư cảm thấy bách tính nên tiến thêm một thước, lùi một bước thì sẽ chỉ làm người xấu được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Như vậy là rất tốt rồi."
Cố Ôn cụt một tay vẫy nhẹ, trong hư không hình thành một cây bút, trên bàn cũng xuất hiện thêm một quyển ngọc lụa.
"Từ năm sau bắt đầu, trong đất sẽ mọc ra càng nhiều lương thực. Bất quá, cần người dân phải phối hợp bón phân cho ruộng, không thể chỉ dựa vào linh khí để làm việc. Vừa hay ngoài vũ trụ có rất nhiều vẫn thiết, một vài tinh tú nhỏ có loại đất đặc thù, có thể thích hợp bổ sung hao tổn."
"Lương thực đã được đảm bảo, thì cần phát triển ngành giải trí, để bọn họ thỏa thích cầm kỳ thi họa, hy vọng đến lúc đó ta cũng có thể hưởng thụ một chút."
Nói xong, bút mực dừng lại, pháp tắc đã thành.
Thiên địa hơi rung nhẹ, xuân kỳ năm sau sẽ là một năm đại thắng được mùa có một không hai từ trước đến nay.
Hai thầy trò ngồi đối diện nhau uống trà, bên ngoài Tiên Phủ là núi non sông nước chảy trôi, mây mù lượn lờ, tất cả đều mang vẻ yên bình lạ thường.
Lý Vân Thường mệt mỏi liền tùy ý nằm trên ghế mây, nhìn Cố Ôn bỗng nhiên lại mạc danh cười cười.
Cố Ôn hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, như ta thế này mà rồi có một ngày cũng có thể nuôi con dưỡng già."
Lý Vân Thường có chút lười biếng vươn vai, mắt khép hờ, mặt mày mang chút buồn ngủ.
"Bận rộn hơn nửa đời người, cuối cùng cũng có thể nhàn rỗi một đoạn thời gian. Không cần nghĩ ngợi gì cả, hiện tại ngươi đã có thể giúp vi sư gánh vác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận