Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 247: Sắc phong Thái Âm tinh quân (Đại chương) (length: 14288)

Hồ ly tinh Thanh Khâu.
Cố Ôn nhớ lại chuyện hắn từng giết con cháu của những kẻ này, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng theo thói thường của đám tiên nhân thì chắc sẽ không để ý một hậu nhân thế nào đâu.
Theo một góc độ nào đó, tiên nhân mới là những kẻ vượt lên trên sự trói buộc của huyết mạch.
Điều mà bọn họ thật sự để ý không phải là anh chị em ruột thịt cùng huyết thống, mà chính là bản thân họ. Hoặc là tuổi thọ, hoặc là sở thích, tất cả đều là những người theo chủ nghĩa cá nhân cực đoan.
Thật ra Cố Ôn cảm thấy mình cũng chẳng khác là bao, sau khi thành tiên, nhận thức về thời gian của hắn đã khác biệt. Về cơ bản hắn không còn là thương nhân Long Kiều trước đây, cũng không còn khát khao trở thành đệ nhất thiên hạ trong chốn hồng trần nữa.
Hắn chỉ là Cố Ôn, những thứ còn lại dường như chẳng còn quan trọng.
Đệ nhất thiên hạ hay bảo vật thiên tài địa bảo, thậm chí cả thuốc trường sinh, giờ đây Cố Ôn cũng có thể trồng ra nhờ vào bảo vật gia truyền Động Thiên.
Cố Ôn hỏi: "Ngươi là bạn của sư phụ ta?"
"Lúc chưa thành tiên thì gặp gỡ, kết bạn, sau đó nhân yêu phân tranh cắt đứt đoạn chính nghĩa." Khuôn mặt xinh đẹp vô song của Đồ Sơn Diệu nở nụ cười, nàng vui sướng không còn che giấu, thoáng chốc ánh dương cũng vì thế mà trở nên ảm đạm.
"Giờ coi như là nối lại duyên xưa, nhưng mà tên kia vẫn khó ở như trước."
"Nếu là bạn thân của sư phụ, vậy thì ta phải gọi một tiếng sư thúc."
Lời nói của Cố Ôn khiến hai mắt Đồ Sơn Diệu sáng lên, mối quan hệ này có thể lớn quá, một vị sư thúc là thánh nhân.
Ngay sau đó, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Hai chữ sư thúc không dám nhận, nếu ngươi không chê thì gọi ngang hàng thôi là đã khiến thiếp thân cảm thấy quá vinh hạnh."
Kình Thương làm sư phụ hắn là vì từ ban đầu đã là như thế, còn bản thân nàng chỉ là người xuất hiện giữa đường, để một thánh nhân gọi mình là sư thúc thì ít nhiều cũng có chút không phải phép.
"Vậy thì cứ xưng hô ngang hàng, hai chữ Thánh Tôn nghe không quen."
Cố Ôn gật đầu đồng ý, hắn thuần túy nể mặt sư phụ mình, gọi một tiếng sư thúc cũng chẳng sao, nhưng để bạn của sư phụ tôn xưng mình thì có hơi rắc rối.
Mà chuyện này chỉ có thể do hắn lên tiếng, vì kẻ yếu không có tư cách yêu cầu kẻ mạnh, cứ xem đó như ranh giới mà kẻ mạnh cần lưu ý đối với người yếu.
"Vậy thì thiếp thân cứ tạm chiếm chút tiện nghi vậy."
Nụ cười của Đồ Sơn Diệu tươi như hoa mùa xuân, khiến những người ở đây đều sững sờ, Tạ Vũ Nam đã bị mê hoặc rồi.
"Ai nha, thất lễ thất lễ, có khi thiếp thân không kiểm soát được khí tức."
Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của hồ tiên thay đổi, biến thành một gã đàn ông vạm vỡ mặt đen.
Dù cử chỉ vẫn rất quyến rũ nhưng chí ít sẽ không khiến người khác nhìn thành kẻ ngốc nữa.
"Hôm nay thiếp thân đến đây để xử lý chuyện của Thiên Phượng tông, Huyền Cẩn Thiên Tôn đâu?"
Gã đàn ông mặt đen vừa vung tay áo hoa vừa lôi ra một xấp văn thư, có đến hai phần ba là nội dung về 'Cách nào để đưa Cố Ôn về đạo tông, cũng không phải là ý của tiên nhân Kình Thương'.
Đồng thời hắn vung tay áo, hai người bị đuôi hồ ly trói chặt xuất hiện.
Đó là Âm Tuất và Xa Tĩnh Thu, miệng của cả hai bị trói buộc, chỉ có thể kinh hãi nhìn xung quanh.
Người sau khi thấy Cố Ôn thì lập tức lộ vẻ vui mừng, không ngừng liếc mắt cầu xin.
Lư Thiền từ trong lương đình đi ra, chắp tay nói: "Huyền Cẩn bái kiến đặc sứ."
"Huyền Cẩn Thiên Tôn, quản giáo không tốt, trẻ mồ côi của Ngưng Hoa tông bị người hãm hại, do đó tạm thời miễn đi vị trí Thiên Tôn, giao cho Ngọc Hoàng Cung xử lý."
"Tuân mệnh."
"Ngươi không định cãi lại một chút sao? Theo quy tắc thì ngươi có thể biện hộ, dựa vào tình hình thẩm tra mà ta có được, có thể tranh thủ được sự khoan hồng."
Đồ Sơn Diệu nhắc nhở: "Một khi đến Ngọc Hoàng Cung thì sẽ thật sự giải quyết theo luật lệ."
Dù sao thì người bị khởi tố chính đều đã bị bắt rồi, bây giờ thì chỉ có tình trạng dân không nổi dậy, quan không sửa sai thôi. Đổi lại là Lưu Trình bình thường thì Huyền Cẩn Thiên Tôn đã liên lạc với các vị Thiên Tôn khác, dùng một chút quan hệ cá nhân, hoặc chịu tốn chút tiền thì đã qua chuyện rồi.
Tam Thanh Đạo Tông hằng ngày hô hào sự thanh liêm, cũng là bởi vì không được thanh liêm, mà Kình Thương cũng biết tình hình nên nhắm một mắt cho qua.
Lư Thiền bình tĩnh nói: "Chỉ miễn trừ chức danh Thiên Tôn cũng đã là một hình phạt rất nhẹ rồi, Huyền Cẩn không dám đòi hỏi gì hơn."
"Vậy thì tốt, giờ chúng ta liền để Ngọc Thanh Thiên Tôn tạm thời đưa ra một quyết định."
Sau đó trong ánh mắt quái lạ của mọi người, Đồ Sơn Diệu xé một trang văn thư đưa cho Cố Ôn, chỉ một thoáng Xa Tĩnh Thu, một tu sĩ nhỏ bé cũng đã hiểu hàm ý bên trong.
Cố Ôn liếc qua, hết thảy ngọn nguồn đều sáng tỏ, nói: "Có cần thiết phải làm theo hình thức như vậy không?"
Đồ Sơn Diệu nói: "Sư phụ ngươi từng nói nếu không làm theo hình thức thì chúng ta khác gì tám trăm năm trước? Đến việc phán quyết những chuyện này, các Tam Thanh Thiên Tôn cũng chỉ có thể xem xét mức hình phạt dựa trên kết quả điều tra, cái quan trọng là đạo nghĩa trong Lưu Trình."
"Ngươi xem, cái quy định hoang đường làm sao."
Cố Ôn không nói gì, hắn cảm thấy có lẽ do chính mình mà ra.
Khi Đại Hạ mới thành lập, hắn và sư phụ cùng nhau nghiên cứu Ngũ Linh Cốc, thư tín, giấy tờ các loại trong suốt mấy chục năm để cải thiện đời sống dân sinh.
Trong đó không tránh khỏi việc bàn luận về chế độ, sư phụ là người theo chủ nghĩa lý tưởng thuần túy, còn Cố Ôn là người nắm trong tay lý luận của vô số vĩ nhân để bàn luận cùng ông.
Lý luận kiếp trước không thích hợp với xã hội siêu phàm, chế độ hóa còn mạnh hơn giới tu hành gấp trăm lần.
Một lần khiến Kình Thương có cảm giác 'kẻ này cùng một loại với ta', đến người thân cũng không hợp ý nhau đến vậy.
Mà giờ xem ra, sư phụ của mình rõ ràng là một người hành động, chính mình cũng có nhân quả ở trong đó, Cố Ôn đành phải nuốt xuống.
Mất một khắc, Cố Ôn vừa xem xét những chuẩn mực của Đạo Tông, vừa thẩm duyệt lại quá trình điều tra.
Hắn giơ tay giải khai trói buộc cho Xa Tĩnh Thu, tùy ý nói:
"Xa Tĩnh Thu vô tội, nhưng hành vi lừa gạt có làm trái quy tắc công bằng và thuần phong mỹ tục, phải do phủ thành chủ địa phương phán xét."
"Âm Tuất cấu kết với Yêu tộc, buôn bán đan dược phi pháp, xử tử."
"Huyền Cẩn Thiên Tôn tạm thời bị miễn chức Thiên Tôn trong năm mươi năm, nếu có tình huống đột xuất thì có thể phục hồi chức vị."
Phán quyết này khiến tất cả mọi người bất ngờ, Cố Ôn thật sự là công minh chính trực khi chấp pháp.
"Tiểu nữ không phục!"
Xa Tĩnh Thu đột nhiên lên tiếng, nàng tiến lên hai bước quỳ xuống, khóc nấc nói: "Tiểu nữ bị Thiên Phượng tông giam cầm ngược đãi mấy tháng, còn phải trốn chạy rất lâu. Mà kẻ cầm đầu thì lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, trách nhiệm nhẹ như vậy thì làm sao xứng với những người đồng môn đã chết ở Thiên Chi Linh?"
Sao lại có người ngốc vậy?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ có Đồ Sơn Diệu là cười nhạt, xem như đang xem kịch vui.
Qua ngần ấy năm, điều khiến Kình Thương đau đầu nhất không phải là yêu tà, mà là những kẻ ngu ngốc không biết điều. Một chút công bằng dành cho bọn họ xem như là đặc quyền rồi, vậy mà bọn họ không hề xem xét mình nặng bao nhiêu cân.
Cố Ôn hỏi: "Ngươi nghi ngờ phán quyết của ta?"
"Tiểu nữ không dám." Xa Tĩnh Thu lau nước mắt nói: "Chỉ là Huyền Cẩn Thiên Tôn vẫn còn, nếu ta bị qua tay cho phủ thành chủ thì chỉ sợ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Huống chi ta có tội gì, chắc chắn là do Thiên Phượng tông vu khống."
Lư Thiền nói: "Bản tôn bảo đảm sự an toàn và tự do của ngươi ở Hoa Gian châu."
Xa Tĩnh Thu không để ý tới, tiếp tục khóc: "Xin Ngọc Thanh Thiên Tôn tuyên bố tiểu nữ vô tội, và sắp xếp một nơi cho tiểu nữ tiếp tục con đường tu luyện."
Cố Ôn đã nghe rõ, nàng ta cho rằng bản thân không có bất cứ lỗi lầm gì, lại còn muốn làm ầm lên để kiếm thêm lợi lộc.
Xét về lý, nàng quả thật vô tội, nhưng việc lừa gạt là chuyện khác, theo luật thì vẫn phải có hình phạt.
Đồ Sơn Diệu nhắc nhở: "Nếu ngươi giết nàng, thì sẽ phải quay về chỗ sư phụ ngươi nhận tội đó."
Nghe vậy, mắt Xa Tĩnh Thu ánh lên vẻ vui mừng, nàng không biết gì về Thiên Tôn, lại càng không biết thánh nhân là gì.
"Vậy thì vô tội đi, ta muốn được là người vô tội."
Cố Ôn đặt văn thư xuống, giơ tay chỉ một cái, một tia thanh quang bay vào người Xa Tĩnh Thu, đâm vào tam hồn thất phách của nàng, biến thành một trời sao.
Hàng ức tia sáng phiêu đãng trong thung lũng, hồn phi phách tán cũng không thể nào dứt khoát đến vậy.
Mọi người chỉ ngơ người một lát, rồi ai cũng không thấy có vấn đề gì.
Đồ Sơn Diệu thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nói: "Ngươi quay về Đạo Tông trước đi đến chỗ Kình Thương chịu phạt, còn lúc nào thì không quan trọng."
Vừa dứt lời, thân thể của Xa Tĩnh Thu giống như biến thành một vòng xoáy, thu lại toàn bộ hạt vụn của tam hồn thất phách.
Trong mắt dần dần xuất hiện linh tính, có phần mơ hồ, như đứa trẻ sơ sinh.
Cố Ôn nói: "Xa Tĩnh Thu, lùi về phía sau, ngươi tiếp tục ở lại Thiên Phượng tông, hối cải làm người mới."
Đến cả tam hồn thất phách đều đã dựng lại, há chẳng phải là làm người mới sao?
Xa Tĩnh Thu hơi nghiêng đầu, trên mặt tràn ngập vẻ mông lung.
Xung quanh lâm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Cho dù là hai vị tiên nhân Huyền Nguyệt và Đồ Sơn Diệu, hay là những Thiên Tôn như Xích Vũ Tử, Lư Thiền, thậm chí là Tạ Vũ Nam đều có thể ý thức được cảnh vừa xảy ra đến tột cùng là không thể tin nổi đến nhường nào.
Trên đời có vô vàn thủ đoạn khiến người hồn phi phách tán, nhưng có thể phân hóa rồi quy nhất lại thì quả là chuyện chưa từng nghe thấy.
Hồn phi phách tán rồi hợp lại thì có còn là người cũ không?
Sau vài lần dò xét, Đồ Sơn Diệu không thấy có gì bất thường, một cảm giác kính sợ và kinh hoàng khó tả tự nhiên sinh ra.
Mối quan hệ của Kình Thương này khiến nàng không còn cách nào giữ được vẻ bình thản trước mặt Cố Ôn, đây là một vị 'Thánh Tôn' hàng thật giá thật, giống như Kiến Mộc vậy.
"Cố Ôn, ngươi đã làm gì?"
Xích Vũ Tử dường như không hiểu bầu không khí, nàng bình tĩnh nhất, cũng là người duy nhất không hề có chút kính nể nào.
Cố Ôn đáp: "Ta để nàng làm lại người, tương lai Chân Quân có hy vọng."
"Vậy ngươi thật là một đại thiện nhân." Xích Vũ Tử khen: "Ta thì không giống, ta đánh chết quá nhiều lũ ngốc kiểu đó, thường xuyên vì vậy mà bị giam lại."
Hai người nói vài câu, phá tan bầu không khí quỷ dị.
Sự tồn tại của Xích Vũ Tử giống như một chiếc mặt nạ của Cố Ôn, luôn khiến người ta vô ý không chú ý đến uy quang của thánh nhân.
Chuyện đã giải quyết, Đồ Sơn Diệu cũng không tìm ra được lý do gì để Cố Ôn lập tức trở về Đạo Tông, nàng cất Âm Tuất vào tay áo, chắp tay cáo từ.
Cố Ôn ở lại thêm nửa ngày, cũng định rời đi, Lư Thiền lên tiếng giữ lại.
"Đạo huynh không cần nóng vội rời đi, có muốn ở lại Thiên Phượng tông ta mấy ngày không?"
"Ta phải về Đạo Tông trước một chuyến."
"Vậy thì thật đáng tiếc, vốn định mời đạo huynh xem qua ca múa và rượu thịt của Thiên Phượng tông ta. Không dám nói là nhất thiên hạ, nhưng cũng là đứng đầu nhân tộc."
Nghe có ăn ngon uống sướng chơi vui, Cố Ôn và Xích Vũ Tử liếc nhau, anh hùng thấy chuyện đều có ý giống nhau.
Cố Ôn tuy nói sống tám trăm năm, nhưng phần lớn thời gian đều tu hành, hắn đối với quá nhiều thứ mới lạ vẫn chưa chán ghét, đối với chuyện ăn uống vẫn còn có mong cầu. Mà Xích Vũ Tử cũng như thế, tám trăm năm trước nàng mất đi ngũ giác, giờ đây nhất định phải sống phóng túng thống khoái.
Xích Vũ Tử hắng giọng hai tiếng, nói: "Cố Ôn, cố nhân trùng phùng cuối cùng phải ôn lại chuyện xưa tăng thêm tình cảm, hay là ở lại hai ngày?"
"Vậy cũng tốt."
Cố Ôn hài lòng xoa đầu Xích Vũ Tử, ở phương diện này, người này rất hợp ý của bần đạo.
Xích Thiên tôn ghét nhất bị xoa đầu, nhe răng múa vuốt muốn đánh Cố Ôn.
Ngày hôm sau, đệ tử Thiên Phượng tông trở lại sơn môn, Cố Ôn và Xích Vũ Tử có thêm nhiều hoạt động vui chơi.
Đệ tử Thiên Phượng tông tương đương với những người kinh doanh quán rượu có kinh nghiệm nhất trên đời này, vừa có những đầu bếp tài giỏi, cũng có những đại sư đạt đến đỉnh cao về đàn, cờ, thư, họa. Cùng với đủ loại đồ chơi tinh xảo nhỏ, Cố Ôn và Xích Vũ Tử hoang đường hết mười ngày, quyến luyến không muốn rời Thiên Phượng tông, cùng nhau quyết định sau này dạo Hoa Lâu chỉ đến lầu Thiên Phượng.
Ngày ly biệt, trong một thung lũng, Huyền Cẩn Thiên Tôn biểu diễn múa cho bọn họ xem.
Trăng sáng như đèn, bóng đối bóng thành đôi, Thiên Tôn múa giữa những bông đào nở rộ.
Cố Ôn từng ngụm từng ngụm uống linh tửu, rượu của giới tu hành giống như đồ uống. Độ nặng không được xem là chủ đạo, mà chủ yếu là có nhiều loại vị ngọt và hương vị, rất hợp khẩu vị của hắn.
Uống ngọt lịm, không dùng pháp lực luyện hóa, những vị ngon vẫn nổ tung trên đầu lưỡi.
Xích Vũ Tử uống mười vò rượu đã say mèm, tửu phẩm của nàng không tốt, vừa say liền ôm Cố Ôn nói: "Đạo huynh hắc hắc hắc, cái tiểu yêu nữ Hồng Trần đạo huynh kia làm sao có thể so sánh với ta, nàng còn thấp hơn ta nửa thước."
Giọng nàng đột nhiên cao lên, đầy mùi rượu nói: "Hai chữ đạo huynh này, chỉ có cô nãi nãi ta mới được gọi!"
Nửa đêm, Cố Ôn uống đến có chút say, thần niệm bắt đầu lan tràn không bờ bến, đại đạo trời đất vào lòng, 【 Kim Đan 】 chín thước là cực hạn.
Trên bầu trời, ánh trăng buông xuống một tia kỳ quang xuống đỉnh đầu Cố Ôn.
Từng sợi từng sợi đạo vận nổi lên, giống như Thiên Ý pháp chỉ.
【 Cố Ôn, sắc phong vị trí Cửu Diệu Thái Âm tinh quân, thống lĩnh Nữ Tiên Quan 】. Cố Ôn vốn có chút men say ngửi thấy đạo vận này, tức khắc giận tím mặt, vung tay bắt lấy Thiên Địa Nguyệt Hoa, bỏ vào bầu rượu.
"Ai đang trêu đùa Đạo gia?"
Chỉ trong chớp mắt, trời đất tối sầm, trăng sáng u ám.
Cố Ôn một hơi uống cạn bầu rượu Nguyệt Hoa, khuấy nát Đạo Quả, ợ một tiếng cũng mang theo ánh trăng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận