Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 52: Đạo Cơ nhị trọng? (length: 9660)

Cố Ôn xuống xe ngựa, chỉ thấy vương phủ bị từng lớp Cấm Quân mặc giáp nặng bao vây, giáo mác đao thuẫn đều đủ cả.
Giáp của quân Đại Càn loại bình thường cũng nặng bốn mươi cân, mà Cấm Quân thường là giáp miếng sắt, toàn bộ nặng có thể lên tới năm mươi cân, trong tình huống bình thường không thể nào mặc hàng ngày. Cấm Quân ở Biện Kinh thường ngày mặc bố giáp và tỏa tử giáp, có thể thường ngày mặc giáp miếng sắt tất nhiên là tinh nhuệ trong cấm quân, cũng là trung thần binh lính hàng đầu của hoàng đế.
Cấm Quân là ba quân thị vệ Nhất Điện.
Cố Ôn vừa tới gần, từng ánh mắt lạnh băng lập tức chiếu đến, đã có Cấm Quân kéo căng nỏ. So với quân đóng ở bên ngoài Biện Kinh, cùng trung quân đóng giữ trong thành, khí thế của những điện tiền thị vệ này rõ ràng cao hơn gấp mấy lần, trong ngoài đều lộ ra khí chất của cường quân.
Như vậy cũng thuộc bình thường, Cẩu Hoàng Đế dù ngu ngốc cũng không đến mức không coi trọng an toàn tính mạng của mình, huống chi đạo quân hoàng đế chỉ là hôn mê, nhưng tuyệt đối không phải bình thường.
Nếu như Trường Sinh không phải là vọng tưởng, như vậy hắn vì luyện đan mà trong ba năm liên tiếp tạo ra chuyện hoang đường như nạn đói, thì đạo quân hoàng đế chỉ là một kẻ độc tài chuyên chế thuần túy mà thôi.
"Hạ vũ khí xuống, không được vô lễ với Ôn Hầu."
Một giọng nói hùng hậu truyền đến, ngay sau đó một tướng quân mặc kim giáp, đội mũ Xích Vũ, dáng vẻ uy nghiêm đi tới.
Cố Ôn nhận ra người này, là Kiêu Kỵ Vệ thống lĩnh Kim Lương, một trong những điện tiền thị vệ, xuất thân từ gia tộc tướng môn, tổ tiên là công thần khai quốc, hai năm trước vẫn còn là một tên công tử ăn chơi. Thích đến thanh lâu, theo đuổi hoa khôi Dương Thiện Ngọc của Thiên Phượng lầu khi đó.
Có lẽ vì xấu hổ với gia tộc, Kim Lương bị người nhà giam lại, giữa đường trốn ra không có tiền vào Thiên Phượng lầu, Cố Ôn vừa hay gặp được nên đã mời đi ăn một bữa cơm.
Kim Lương tiến lên phía trước chắp tay, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Ôn Hầu, đã lâu không gặp, ta rất nhớ."
Cố Ôn cũng thân mật đáp lời: "Cố mỗ cũng đã lâu không gặp tướng quân, ngày khác không biết có thể nể mặt ăn bữa cơm rau dưa?"
"Ôn Hầu mời, sao dám cự tuyệt."
Hai người nói chuyện vui vẻ, như là bạn cũ lâu ngày không gặp.
Họ thật sự đã hai năm không gặp, nhưng trên thực tế giao tình cũng không bằng bạn bè. Kim Lương xuất thân tướng môn, lại làm thống lĩnh điện tiền thị vệ, cũng coi như là một thiếu niên tướng quân.
Bối cảnh và thân phận như vậy vốn là không coi Cố Ôn là một thương nhân ra gì, giờ đây có thể bắt chuyện với hắn đại khái là vì tước vị còn chưa chính thức xuống và những thân vệ bên cạnh hắn.
Mấy tên huân quý ở Biện Kinh này đều là tinh ranh, am hiểu nhất là gió chiều nào theo chiều nấy.
Cố Ôn không thèm tước vị, nhưng đám Mễ Trùng (ăn rồi chờ chết) sống nhờ vào tước vị cha ông truyền lại lại không nghĩ vậy. Dù Cố Ôn vốn là dân quê, chỉ cần có tước vị bọn họ liền biết tiếp nhận, thậm chí nịnh bợ. Đây cũng là cách duy trì lợi ích của bọn họ, xác định một phạm vi người ngoài không được xâm phạm.
Thương nhân Long Kiều là một vòng, Hà Hoan Lư Thiền Triệu Phong những người này lại là một vòng, cái thế giới này chính là những vòng lớn bao lấy vòng tròn nhỏ.
"Nghe nói Ôn Hầu muốn phong hầu?"
"Cũng không phải Cố mỗ phong hầu, mà là hoàng ân hạo đãng."
"Nhà tại hạ có một tiểu muội chưa gả, không biết Ôn Hầu có hứng thú không?"
Câu trả lời của Cố Ôn khiến thần sắc Kim Lương càng thêm nồng nhiệt, còn bắt đầu mai mối cho hắn. Thông gia là thủ đoạn thường thấy của các thế gia đại tộc, đối phương coi trọng tước Hầu của hắn, mà hắn lại chẳng quan tâm đến con gái thế gia.
"Kim gia quý nữ tiếng tăm lừng lẫy, nếu có cơ hội Cố mỗ nhất định đến cửa bái kiến." Cố Ôn nói lời xã giao, sau đó hắn hỏi: "Nhưng hiện tại Cố mỗ lo lắng hơn đến an nguy của điện hạ, không biết tướng quân có thể tiết lộ chút gì không?"
Kim Lương nhìn quanh, thấy xung quanh không có người ngoài, lại nghĩ Cố Ôn là người thân tín của cửu hoàng tử, liền nhỏ giọng nói: "Chuyện này vốn không tiện nói, nhưng đã Ôn gia hỏi, ta chỉ có thể mạo hiểm trả lời."
Cố Ôn hiểu ý, nói: "Gần đây Cố mỗ vừa thu được một bình trà diệp giá năm trăm lượng bạc, ngày mai sẽ mang đến phủ tướng quân."
Tặng quà biếu không tính là hối lộ, đây là quy tắc trên quan trường. Mặc dù bên trong phần lớn là bạc dưới mác trà, nhưng cũng coi như là quà tặng. Hơn nữa đây không phải muốn tặng là tặng, nếu không có quan hệ thì cho người ta còn rước thêm nghi kỵ.
"Vậy thì đa tạ Ôn gia."
Kim Lương mừng rỡ, sau đó tiếp tục thấp giọng nói: "Vào giờ Ngọ hôm qua, thư phòng của Cửu điện hạ đột nhiên truyền ra tiếng động lạ, thân vệ vào xem phát hiện thích khách đang giao chiến với người, động tĩnh thu hút thêm nhiều thân vệ, có hạ nhân vương phủ cưỡi ngựa ra ngoài báo quan. Nhưng lúc đó toàn bộ Cấm Quân gần đó đã đến Long Kiều, vì thế hắn lại chạy ra ngoài hoàng cung la hét, lúc ta dẫn quân đến thì chỉ còn một thi thể."
"Cửu điện hạ thế nào?"
Cố Ôn vẻ mặt lo lắng hỏi.
Không biết chết hay chưa?
"Khi ta đến Cửu điện hạ máu me đầy người, nhưng vẫn còn thở, hiện giờ đã được đưa vào Thái Y Viện trong hoàng cung, cũng không biết ra sao." Kim Lương thở dài, "Bây giờ thời buổi rối loạn, Ôn Hầu ra ngoài phải chú ý một chút."
Vậy là vẫn chưa chết?
Cố Ôn trong lòng lo lắng, nhưng ngoài mặt không hề thể hiện, nói: "Cố mỗ mang ơn Cửu điện hạ, nếu tướng quân có tin tức gì nhất định phải thông báo cho Cố mỗ, đến lúc đó Cố mỗ nhất định sẽ có hậu lễ."
"Dễ nói, dễ nói."
Kim Lương sảng khoái đồng ý, Cố Ôn thân là người thân tín trong vương phủ, nghe ngóng an nguy của cửu hoàng tử là chuyện bình thường.
Tuy không hợp quy định, nhưng cũng không có chuyện gì.
Xe ngựa của Cố Ôn rời khỏi vương phủ, giữa đường ghé vào phòng tắm lấy thuốc quả, sau đó trở về nhà.
Chuyến đi này đã đến đêm khuya.
Trên xe ngựa, hắn bỗng nhớ đến một chuyện, Úc Hoa đang ở trong vương phủ. Vì tránh bị nghi ngờ, hắn không đi tìm nàng, nhưng Úc Hoa ở phủ, chắc hẳn sẽ biết Triệu Phong chết hay chưa.
Đáng tiếc ta không có cách liên lạc với nàng, từ trước đến giờ đều là đối phương chủ động đến tìm.
Cố Ôn xách theo dược quả trở về phòng, mở cửa phòng ra thì thấy Úc Hoa mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sách, đọc sách dưới ánh nến và ánh trăng, thỉnh thoảng dùng bút mực thêm vào vài nét.
Nàng nhìn thấy Cố Ôn, mỉm cười nói: "Ngươi về rồi? Xem ra hôm nay thu hoạch cũng khá đấy."
Cố Ôn vô thức giấu bao vải ra sau lưng, mặt không đỏ tim không đập nói: "Ta nhặt được ở ven đường."
"Vậy thì vận may của ngươi cũng tốt thật, dược quả này là chủ dược luyện đan khó kiếm, mỗi quả để bên ngoài đều vô giá. Dược tính của nó rất mạnh, lúc ngươi dùng đừng nên tham nhiều."
Úc Hoa vẫn như cũ không truy hỏi, lại cúi đầu viết thêm vài nét.
Cố Ôn để dược quả xuống, đến bên cạnh nhìn nàng chép thơ của lão tổ tông, chữ đẹp thanh tú, nét bút lưu loát, so với chữ gà bới của hắn thì tốt hơn nhiều, chỉ nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt.
Hắn nói: "Triệu Phong bị ám sát, giờ đang được đưa vào cung trị liệu không rõ sống chết."
Tay Úc Hoa vẫn viết không ngừng, thần sắc không hề biến đổi, nói: "Mấy ngày gần đây ta đều không ở trong vương phủ, cũng vừa mới trở về Biện Kinh, không biết chuyện này."
Sau khi xác định Lư Thiền không có ý định ra tay với Cố Ôn, Úc Hoa đã đi thuyền ra ngoài tìm kiếm thủy mạch. Về phần sinh tử của Triệu Phong, nàng không thèm quan tâm, Triệu Phong không cần thiết trong kế hoạch tìm kiếm Bất Tử Dược của nàng.
Mà từ trước đến nay hắn cũng không nói ra được điều gì thực sự có tác dụng, chỉ như một con ruồi ong ong bên tai.
"Đưa tay đây, ta lại truyền cho ngươi một môn công pháp."
Chẳng lẽ nàng nhìn ra ta đã luyện hết các công pháp đến đỉnh rồi?
Cố Ôn có chút lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nắm lấy tay Úc Hoa, vẫn lạnh lẽo tinh tế như cũ.
Úc Hoa hơi nhíu mày, cảm nhận được thân thể đầy thương tích dưới lớp áo của Cố Ôn, nói: "Ta giúp ngươi chữa thương trước."
"Chỉ là một chút vết thương nhỏ..."
"Tĩnh tọa, nhập định."
Úc Hoa hiếm khi nghiêm khắc, Cố Ôn đành ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt nhập định, sau đó bị nhét cho một viên thuốc, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng.
"Thương tích không gây hại đến gốc rễ, chỉ là khí huyết bị hư tổn, nhưng ngàn dặm đê điều bại ở tổ kiến, một tu sĩ đủ tư cách nên mọi lúc mọi nơi không để mình ở thế yếu. Bất luận ngươi lấy được bảo vật gì, cũng nên ưu tiên chữa thương hồi phục thực lực trước."
"Ta không luyện hồi phục càng pháp."
"Chờ chút nữa ta sẽ truyền cho ngươi. Với lại đây không phải là lý do, kinh mạch của ngươi đã khô kiệt, cho thấy ngươi không hề dừng lại để khôi phục pháp lực, dù chỉ một chút."
Bỗng Úc Hoa dừng lại, nàng cũng không dò xét Cố Ôn có tu vi bao nhiêu, nhưng khi dẫn dược tính thông qua kinh mạch đến toàn thân, nàng rõ ràng cảm thấy không giống Đạo Cơ nhất trọng như vẻ ngoài.
Đây là Đạo Cơ nhị trọng?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận