Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 99: Thành tiên cơ duyên (1) (length: 8870)

Cố Ôn cùng đám người đi vào Nhã Các, trong đó vị kiếm tiên tử lạnh lùng như băng sương thay đổi sắc mặt, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên, đứng dậy nhường chỗ cho ba người Cố Ôn, bưng trà rót nước, hết sức cung kính.
Nàng vốn không phải là dạng mỹ nhân băng sơn gì, chỉ là bị làm phiền quá nhiều, nên mới ngày thường tỏ ra vẻ ngoài lạnh lùng.
Trước mặt bậc trưởng bối, nàng mới bộc lộ bản tính, chỉ có kẻ đầu óc không bình thường mới tự cao tự đại, cơ bản cung kính là điều cần thiết.
Các bậc trưởng bối của nàng, người nào người nấy đều lợi hại hơn, có đạo hạnh mà cả đời nàng cũng không đuổi kịp.
"Sư thúc, ta đưa cho ngài giấy tờ đây."
"Ngươi có nhiều tiền như vậy?"
"Trong tông môn vẫn còn chút tích lũy, sư tôn hắn lão nhân gia cũng sẽ cho một ít."
Tạ Vũ Nam lấy túi càn khôn bên hông đặt lên bàn, qua miệng túi có thể thấy được linh thạch bên trong, xem chừng có ít nhất một vạn viên.
Nàng nói: "Ta đã nhắc với sư tôn về chuyện của ngài, đây là chút tấm lòng thành nhỏ, hẳn là đủ ngài tiêu xài một thời gian."
Một vạn viên linh thạch thượng phẩm này, đủ để mua đủ các loại đan dược cần thiết cho một tu sĩ Luyện Khí kỳ tu thành Chân Quân, thậm chí còn có dư.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có thiên phú, không cần dùng Thần Đan Diệu Dược cưỡng ép đột phá cảnh giới, nếu không, không có giới hạn trên.
Cố Ôn lắc đầu nói: "Ta có tài vật là để tiêu, chứ không coi tài vật như mạng."
Tạ Vũ Nam đã sớm đoán trước, bèn nói: "Số tiền này không phải lấy từ Chiết Kiếm Sơn, mà là bổng lộc của sư tôn mấy năm nay."
"Thực ra bần đạo rất thiếu tiền." Cố Ôn bỗng đổi giọng, vung tay áo cuốn hết linh thạch trong túi càn khôn đi.
Hắn chỉ không muốn mang ơn Chiết Kiếm Sơn, nếu là cá nhân Tiêu Vân Dật, thì hắn nhất định sẽ tiêu mạnh.
Học phí Kiếm Đạo Chân Giải năm đó còn chưa trả hết đâu.
Tạ Vũ Nam cất cẩn thận túi càn khôn có dấu ấn, cũng không cảm thấy xót của, ngược lại vui vẻ ra mặt nói: "Ngài nhận là tốt rồi."
Với một đại năng cấp bậc này, người khác đưa tiền còn không kịp ấy chứ. Việc có thể nhận lấy tiền, hoàn toàn là xem ở mặt mũi sư tôn nàng.
Nghĩ lại nếu không có sư tôn, có lẽ nàng cũng không lọt vào mắt đối phương.
Ít nhất cho đến bây giờ, Tạ Vũ Nam còn chưa thấy ai cùng thế hệ có thể nói chuyện với Cố Ôn, hình như có một người thì phải… Nàng mờ mịt nhớ đến Giang Ninh nhà họ Giang.
Tên công tử bột này sau lần chia tay trước thì biệt vô âm tín, nhờ ánh hào quang của Giang Phú Quý, hắn cũng có thể nói chuyện vài câu với Cố Ôn.
"Còn một chuyện nữa, sư tôn vẫn muốn gặp lại ngài."
"Chuyện này có gì khó, ăn uống xong xuôi thì đi thôi. Bây giờ có tiền rồi, lại đi ăn một bữa nhé?"
Cố Ôn quay đầu nhìn Nhị Nữ, tiểu ni cô và Xích Vũ Tử có chút không hòa khí vì tranh cãi ngày hôm qua.
"Ta muốn uống Thiên Tiên say."
"Tiểu tăng thấy thứ này hao tổn tinh thần, không nên uống nhiều."
Đạo hạnh không làm tăng EQ hay kinh nghiệm sống, trái lại càng mạnh càng cố chấp, rất ít đại năng như Cố Ôn trà trộn vào giới quan thương cáo già như Long Kiều.
Xích Vũ Tử và Ngọc Kiếm Phật trong phương diện quan hệ xã giao, ngược lại cũng giống người bình thường, thậm chí không được gọi là một người trưởng thành.
Không hiểu nhường nhịn nhau là bệnh chung của phần lớn kẻ mạnh, đối với người bình thường thì đó là Thần Uy Như Ngục, nhưng đối với Cố Ôn chỉ là tính khí trẻ con.
Vì các nàng đánh không lại hắn, điểm này rất quan trọng, nếu không Cố Ôn phải khách sáo tiếp đón.
Cố Ôn chẳng để ý đến ý kiến của hai người, nói: "Tối nay đi tiệm cơm Tam Thanh ăn Cửu Chuyển Kim Đan hầm móng heo, Vũ Nam muốn đi cùng không? Lần này sư thúc mời khách."
"Đa tạ sư thúc ban thưởng."
Tạ Vũ Nam cười ngọt ngào, hệt như một cô gái nhỏ thường thấy ở khắp mọi nơi, nếu người ngoài thấy chắc sẽ há hốc kinh ngạc.
Nàng theo ba người Cố Ôn đi ra Nhã Các của Thiên Phượng lầu, còn chưa rời đi thì ánh mắt của các thiên tài từ khắp các phố xá sầm uất đã dồn về. Có người tò mò lập tức chạy tới, những người không biết thì được những người xung quanh phổ cập kiến thức về tên tuổi Tạ Vũ Nam.
Nào là nghiêng nước nghiêng thành, thiên kiêu số một đương thời, tuyệt thế thiên tài.
Về phần ba người Cố Ôn, người khác cũng nhìn thấy, nhưng không nhìn rõ được vẻ mặt.
Xem xét thời thế cũng đoán ra được đó là các bậc trưởng bối của Tạ Vũ Nam, bậc trưởng bối của thiên kiêu kiểu này chắc chắn là đại năng cấp Chân Quân, người thường đâu dám ăn nói lung tung.
Tốt nhất là nên tránh.
Tạ Vũ Nam nghe được những lời đàm tiếu ồn ào xung quanh, chỉ coi như chó sủa.
Nàng không phải mỹ nhân tuyệt thế gì, so với Xích Vũ Tử và Ngọc Kiếm Phật còn kém một bậc, nhưng thường thì danh tiếng còn quan trọng hơn dung nhan.
Có dung mạo quá đẹp đôi khi còn mang đến tai họa, Tạ Vũ Nam từng thấy có vài người, cả nam lẫn nữ, mang một vẻ bề ngoài quá hoàn hảo. Ngoại trừ việc che mặt dịch dung thì không còn cách nào, nếu không rất có thể sẽ trở thành đồ chơi của kẻ có quyền thế.
Đệ nhất đương thời, truyền nhân của Chiết Kiếm Sơn, kiếm cuồng, đốc sư trẻ tuổi nhất của Chân Vũ cung vân vân.
Đây đều là quyền lực thật sự, hấp dẫn hơn nhiều so với dung nhan, và đủ sức uy hiếp người khác.
Tương tự, Cố Ôn có dung mạo đoan chính, hoàn toàn không thể gọi là tuấn mỹ, mà lại khiến thiên kiêu như Tạ Vũ Nam phải cúi đầu phục tùng.
'Như vậy liệu có làm phiền đến sư thúc không?' Tạ Vũ Nam có chút thiếu tự tin nhìn Cố Ôn, chỉ thấy vị trưởng bối này cũng đang nhìn mình, trên mặt mang nụ cười ấm áp.
"Hóa ra đây chính là cảm giác của thiên kiêu sao?"
Quả thật giống với Thiên Vương Cự Tinh ở kiếp trước, đi đến đâu cũng bị người ta vây xem.
Nàng bỗng có chút xấu hổ, xoa trán, nói: "Đều là lũ người rảnh rỗi, không lo tu hành mà cứ gọi biệt hiệu loạn lên, sư thúc lúc còn trẻ hẳn là còn được hoan nghênh hơn ta nhiều."
"Phụt..." Xích Vũ Tử bật cười khe khẽ, nói: "Cố sư thúc của ngươi khi còn trẻ còn từng phải cúi người mời rượu phàm nhân đấy."
Cố Ôn là người rất thù dai, mỗi khi say rượu nói chuyện cũ lại phải nhắc đến cẩu thảo Triệu gia, cũng như những người từng có hiềm khích. Hơn nữa còn là chuyện về ân oán sau khi tu hành, mà lại toàn nhớ đến những chuyện lúc còn phàm nhân.
Người khác thường là chuyện cũ như gió, không chấp nhặt chuyện được mất hồi trẻ, còn hắn thì vẫn một mực ghi nhớ.
Nàng thích nhất ở Cố Ôn chính là việc yêu ghét rõ ràng, không bao giờ đưa ra những lý do sáo rỗng.
Lẽ nào sau khi thành đại năng cường giả rồi, liền phải phong khinh vân đạm không so đo chuyện cũ sao?
"Cố sư thúc là bậc nhân vật thế này, sao lại phải cúi người mời rượu phàm nhân?"
Tạ Vũ Nam trừng lớn mắt, Xích Vũ Tử chỉ mỉm cười không đáp.
Bốn người mấy bước đã biến mất tại chỗ, đám đông lập tức giải tán.
Đêm đó, tiệm cơm Tam Thanh.
Không biết là tiệc của nhà ai, ai dự định linh thiện, bị từ chối tạm thời.
Món Cửu Chuyển Kim Đan hầm móng heo thường phải đặt trước từ rất lâu, ít thì nửa năm, nhiều thì mười năm, nhưng lần nào Cố Ôn muốn ăn thì đều có thể kịp thời ăn.
Cho dù không có ở địa phương này, cũng sẽ được đưa từ nơi khác đến trong vòng nửa ngày.
Cố Ôn cùng Xích Vũ Tử uống đến say bí tỉ, người trước nâng chén đã hăng hái nói: "Hôm nay có rượu thì cứ say, ngày mai có sầu thì ngày mai sầu."
Nửa đêm, Cố Ôn và Xích Vũ Tử trực tiếp gục đầu xuống ngủ.
Tạ Vũ Nam không uống giọt nào, ở một bên nhìn hai vị trưởng bối thất thố, ban đầu thì kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy Xích Vũ Tử và Cố Ôn thật tiêu dao tự tại.
Nàng sai người mang bút mực đến, ghi lại câu nói của Cố Ôn 'Hôm nay có rượu thì cứ say, ngày mai có sầu thì ngày mai sầu'.
Càng xem càng thích.
Ngọc Kiếm Phật ở bên cạnh thấy vậy, nói: "Con rất giống Úc Hoa, khó trách hắn lại ưu ái con nhiều đến vậy."
Đệ tử của cố nhân năm đó có rất nhiều, cả Lư Thiền và Lan Vĩnh Ninh, vậy mà chỉ có Tạ Vũ Nam là được Cố Ôn coi trọng.
Cũng giống như lời Cố Ôn nói ‘Người thời nay đều quá nuông chiều từ nhỏ, đặc biệt là đệ tử của các ngươi, có khác gì Triệu Phong đâu, chỉ có Tạ Vũ Nam là rất tốt’.
Năm đó, mỗi người bọn họ đều có những kiếp nạn của riêng mình, phải trải qua mới có được ngày hôm nay.
Tạ Vũ Nam liên tục lắc đầu nói: "Vãn bối bất tài, sao dám sánh với Thiên Nữ."
"Nàng ta cũng rất thích ghi chép những thi từ mà Cố Ôn nói ra, tiểu tăng còn có một cuốn bản sao do nàng ta tặng."
Ngọc Kiếm Phật lấy ra một quyển sách nhỏ, Tạ Vũ Nam lập tức sáng mắt, khẩn cầu: "Ngọc Phật tiền bối, có thể cho ta xem một chút được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận