Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 115: Uc Hoa lời nhắn (1)

Chương 115: Úc Hoa lời nhắn (1)
Xích Vũ Tử cùng Hà Hoan dự thính, cũng nghe được nửa hiểu nửa không. Trong đó lộ ra đủ loại sự tình đều không hề tầm thường, bởi vì lượng thông tin thực tế quá ít, có thể nhận ra những nút thắt nhân quả bên trong rất cẩn trọng nhưng lại không cách nào móc nối chúng lại được. Mà người quan trọng nhất là Úc Hoa, dường như đang ở giữa tâm bão.
"Mấy con ngưu quỷ xà thần này vừa nhìn đã biết không có ý tốt rồi, cái tên Địa Tạng Vương kia mà lại để con trùng dâm ô này đi tiếp xúc Úc Hoa tỷ tỷ, tâm nó đáng tru!"
Xích Vũ Tử nắm chặt nắm đấm, tức giận đến sắc mặt cũng hồng hào lên mấy phần.
"Con lừa trọc! Sao dám to gan làm nhục chúng ta! Ta muốn hạ chiếu đến các nơi Chân Vũ cung, tụ tập thiên hạ đạo binh, tiêu diệt đạo thống phật môn!"
Long tính vốn dâm, Long Tộc háo sắc vốn không phân loại, không phân biệt giống đực hay giống cái. Cố Ôn rơi vào trầm mặc, đáng lẽ người đứng đầu phải xuất hiện cảm xúc, hắn ngược lại im lặng, khiến bầu không khí trở nên quỷ dị và băng lãnh. Hà Hoan khẽ nhếch miệng, lời khuyên nhủ treo ở trên miệng nhưng làm sao cũng không thể thốt ra. Rõ ràng đây là một cái bẫy, nhưng đối diện với loại tình huống này hắn cũng không biết nên nói gì.
Ngao Hằng sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Ta tuyệt đối không có cách nào, trước kia không có, bây giờ cũng không có. Long Tộc ta tuy thông hiểu chuyện âm dương giao hợp, nhưng lại biết rõ tránh dữ tìm lành. Thiên Nữ là nhân vật bậc nào, lại là người nắm giữ Kình Thương lực thời trước, ta nào dám có ý nghĩ."
Lời này là lời từ đáy lòng, trước đây hắn từng có ý với Tam Thanh Đạo tử, nhưng duy chỉ có với Úc Hoa thì không dám. Bởi vì đối phương thực sự có năng lực đánh chết hắn, hơn nữa không ai cản được. Hắn có thể ba hoa với bất kỳ ai, chỉ duy nhất không dám chọc giận Úc Hoa. Bản năng sinh tồn còn cao hơn cả bản tính.
Xích Vũ Tử hừ lạnh một tiếng: "Ngươi gấp gáp như vậy, vừa nhìn là biết trong lòng có quỷ."
Ngao Hằng trong lòng nhịn không được mà hô to: "Thành kiến của nhân tâm đúng là một ngọn núi lớn!" Hắn chỉ có thể lại lần nữa tiết lộ thêm tin tức: "Địa Tạng Vương lúc giảng đạo từng nói, thiên địa như âm dương, ngươi có ta, ta có ngươi. Xưa nay tranh đấu giữa thiên địa chưa từng dừng lại, chỉ bởi vì Kiến Mộc xuất hiện mới khiến thiên địa cân bằng."
"Lại nói sang chuyện khác!" Xích Vũ Tử giận dữ, Cố Ôn vẫn giữ im lặng để mặc nàng tùy ý.
Ngao Hằng tốc độ nói nhanh hơn: "Có liên quan, nhất định có liên quan! Cố đạo hữu... Ngọc Thanh thiên Tôn, không biết ngài còn nhớ rõ ở Thành Tiên Địa, năm cuối cùng ta tới cửa bái phỏng không?"
Hắn sợ Xích Vũ Tử thẳng thắn cho mình một phát, đã không còn quanh co câu chữ. Ngược lại tổ tông lại ném bỏ mình, bây giờ cũng không có ý ra tay cứu người, vậy thì Ngao Hằng ngầm chấp nhận việc gì cũng có thể nói, chuyện gì cũng có thể làm, chỉ cần có thể giữ được mạng nhỏ.
Cố Ôn gật đầu, năm đó vị khách không mời mà đến khiến hắn ngạc nhiên chính là Ngao Hằng.
"Là lão tổ tông bảo ta tới, nguyên nhân cụ thể cũng không nói. Nhưng sau đó trong đại chiến nhân yêu, tộc ta phần lớn thời gian ra công không bỏ sức, điểm này hai vị là thiên Tôn hẳn là có thể cảm nhận được."
Xích Vũ Tử và Hà Hoan không thể phủ nhận. Long Tộc giết rất nhiều người, cũng tương tự vẫn lạc không ít Chân Long. Nhưng so sánh mà nói, mức độ rung chuyển của tộc này lại không khớp với danh tiếng đệ nhất yêu tộc, Tổ Long từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Còn về bí mật của Tổ Long và tiên nhân có đạt thành hiệp nghị hay không, thì không ai rõ.
Thấy hai người không phản bác, Ngao Hằng hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Những năm gần đây, bầu không khí của mỗi đại động thiên của Kiến Mộc đều quá quỷ dị, các tộc đều bận rộn gây giống con cháu, quá nhiều con cháu thần thú không cần biết tôn ti chỉ vì sinh thêm cho nhiều. Thậm chí đến cả Yêu Hoàng, những nhân vật chủ động thiên cũng ra mặt đi gây giống. Long tộc chúng ta long chủng cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với tám trăm năm trước. Động thiên sinh linh càng cường thịnh, động thiên lại càng cường đại, rồi từ đó tác động đến Kiến Mộc."
"Thánh tổ đang tích lũy sức mạnh, chỉ sợ là muốn bắt đầu cuộc đại chiến nhân yêu lần thứ ba."
Một hơi niệm xong, tim Ngao Hằng đập thình thịch. Hắn đã nói hết những gì có thể nói, vô luận có liên quan hay không liên quan, chỉ cần có ích hắn đều nói hết. Cũng hy vọng có thể chuyển hướng sự chú ý, đừng xoắn xuýt hắn có mưu đồ làm loạn gì với Thiên Nữ không, chuyện này vô luận thế nào đều chỉ có hại không có lợi.
Ánh mắt lạnh lẽo trong mắt Cố Ôn biến mất, không phải vì Ngao Hằng, mà là vì cái tên Địa Tạng Vương này, thủ đoạn quá thấp kém. Xích Vũ Tử lúc này đang lo lắng, chính là điều đối phương muốn tạo ra cho mình. Lấy sự thuần khiết của Úc Hoa làm mồi nhử, khiến bản thân mình tự loạn trận cước, rồi từ đó không màng đến sự nguy hiểm của bản thân.
Nhưng không thể phủ nhận rằng cách này rất có tác dụng, ít nhất Cố Ôn đã động sát tâm. Cho dù tên Địa Tạng Vương này có mang tâm tư gì đi nữa, dùng thủ đoạn này tính kế hắn, thì khi đến lúc truy cứu nhân quả đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt.
Hà Hoan truyền âm vào tai: "Cố huynh, vụ này có lẽ là một cái bẫy dành cho ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng không ngăn được, nhưng ta mong huynh trước khi hành động nên bàn bạc với Kình Thương tiên nhân."
Cố Ôn gật đầu đáp lại, đè Xích Vũ Tử đang nổi trận lôi đình xuống, không hề che giấu nói ra: "Được, không cần đóng giả làm mặt đen nữa."
"Gì mà mặt đen, ta đang thật sự rất nóng nảy đây. Trời biết lũ ngưu quỷ xà thần kia đang phát điên đến mức nào, Úc Hoa tỷ tỷ một mình ở âm phủ đơn thân độc mã, nhà ngươi còn không biết lo lắng." Xích Vũ Tử lại bắt đầu oán trách Cố Ôn.
Cố Ôn bất đắc dĩ nói: "Nếu đến cả ta còn luống cuống, ngươi chỉ có càng thêm hoảng thôi."
Hắn nhìn về phía Ngao Hằng, người sau thần sắc khẩn trương, lòng vẫn treo ngược lên.
"Ngươi có thể giúp ta mang một bức thư cho nàng không?"
Ngao Hằng ngẩn người, lập tức ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, có chút không xác định hỏi: "Ngươi muốn thả ta về?"
"Xem như trao đổi, giúp ta gửi một bức thư."
Cố Ôn không phủ nhận, Ngao Hằng đương nhiên sẽ không từ chối, liên tục gật đầu nói: "Ta có thể đưa, nhưng không bảo đảm không bị mấy Đại Thần ở địa phủ biết. Theo ta được biết, trong địa phủ có Địa Tạng, Phong Đô, Đông Nhạc đều là tiên nhân."
"Không quan trọng." Cố Ôn mang bút mực tới, cầm bút viết, lưu loát viết lên gần trăm chữ.
Xích Vũ Tử tính hiếu kỳ rất nặng, lại được sủng mà kiêu ngạo đưa đầu ra nhìn lén, ngay lập tức lộ ra chút thần sắc thất vọng. Thư tín chỉ toàn là những lời nói vu vơ, mà là báo cáo tình hình gần đây. Ví dụ như "Đến Hoa Gian châu, thưởng thức Thanh Hoa Cao, vị nhạt nhẽo không thích lắm. Có lẽ năm tháng đã hiểu ta, người buôn hoa trong veo đã không còn." Rồi lại như "Gặp lại Xích Vũ Tử, vẫn giống như tám trăm năm trước, làm ầm ĩ hết mức..."
"Uy uy uy, ngươi có thể viết gì đó cho cô nãi nãi chút được không?"
Xích Vũ Tử bất mãn nói: "Ta đã hứa với Úc Hoa tỷ tỷ phải chiếu cố ngươi, ngươi thế này ta mất hết mặt."
Một khắc đồng hồ sau, Ngao Hằng bước ra khỏi phòng, một mạch thuận lợi rời khỏi Âm Dương Tông. Hắn đứng ở một nơi không nổi tiếng bên đầm nước, nhìn cá bơi dưới đầm, cảm giác trở về từ cõi chết mới bắt đầu xuất hiện.
'Đưa tin cho địch, liệu trở về có bị bắt lại vào mười tám tầng địa ngục?' Ngao Hằng giật giật khóe miệng, hắn nhớ tới vài ngày trước trong lúc vô tình đi vào địa hạ Vô Vọng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận