Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 111: Thiên Tuyền núi Kiếm Trì mở ra (2) (length: 7985)

Nửa đêm, Cố Ôn nhập định tu hành.
Tiêu Vân Dật không biết là thực sự ngốc, hay là vì quá đam mê kiếm đạo, hắn đối với những gì Cố Ôn thỉnh giáo chưa hề có nửa điểm giấu giếm. Nhìn vào mức độ Thiên Tủy giảm bớt do lĩnh hội kiếm pháp mà có thể thấy, nếu có ý giữ lại thì không thể giảm đi nhiều như vậy được.
Bởi vì trước đây Cố Ôn đi “xén lông” người khác, đa phần chỉ có thể xén được chút ít trong vòng một năm, hỏi thêm bọn họ tất sẽ ấp úng qua loa cho xong.
Ngược lại là Tiêu Vân Dật, Lan Vĩnh Ninh, Xích Vũ Tử, Quân Diễn những thiên kiêu đỉnh cấp không hề giấu diếm chút nào, vì bọn hắn tin tưởng bản thân mình, không sợ bị người khác học rồi vượt mặt. Nếu chỉ dễ dàng vậy mà đã bị vượt qua, thì bọn họ đã không được xưng tụng là người mạnh nhất đương thời rồi.
Tỷ như Xích Vũ Tử dùng ngự kiếm pháp, Lan Vĩnh Ninh dùng bút mực hóa kiếm, Quân Diễn kiếm khí hóa ngàn vạn.
Cố Ôn học hỏi đều chỉ là suy diễn, chưa bao giờ nghĩ tới việc đánh cắp phương pháp của đối phương. Hắn thỉnh giáo chỉ là thỉnh giáo, chỉ là tham khảo học tập ưu điểm của người khác, cuối cùng đi trên con đường vô địch của riêng mình.
Nội thị Phật Đạo Ma ba kiếm, cùng với Thiên Tủy.
【Thiên Tủy chín mươi năm】 Phật Kiếm cần hai mươi lăm năm, Ma Kiếm cần mười năm, mà Ngọc Kiếm pháp tướng cần bốn mươi năm.
Tổng cộng lại sẽ đầy đủ để luyện thành Kiếm Đạo Chân Giải tầng thứ ba cùng Ngọc Kiếm pháp tướng, hơn nữa có lẽ còn dư lại mấy chục năm Thiên Tủy, tháng sau Cố Ôn lại gom thêm chút phí bằng hữu thần thụ là có thể luyện được Nguyên Thần.
Tứ trọng viên mãn, Kiếm Đạo Chân Giải, đánh một kẻ ở Nhân Bảng thứ năm cũng không có vấn đề.
Nếu cao hơn nữa Cố Ôn cảm thấy phải đến Lục trọng Đạo Cơ, Xích Vũ Tử những người này đều không tầm thường, một số phương diện mạnh hơn hắn rất nhiều, bản thân họ cũng có tu luyện thành tiên pháp.
"Kiếm Đạo Chân Giải, ba ngày nữa sẽ thử kiếm minh."
Đầu tiên là Ma Kiếm, ngưng tụ kiếm đến cực hạn, kiên định kiếm đạo.
Mười năm Thiên Tủy trút xuống, Ma Kiếm u ám lớn mạnh lên nhanh chóng bằng mắt thường, Ma Kiếm kiếm ý dần hiện.
Hai mươi lăm năm Thiên Tủy trút xuống, Phật quang tỏa sáng, Phật Kiếm kiếm ý hiện ra, xen lẫn trong đó là tiếng niệm kinh nhỏ xíu.
【Ma Kiếm tam trọng, kiếm ý sơ hiện】 【Phật Kiếm tam trọng, kiếm ý sơ hiện】 Phật Đạo Ma ba kiếm lại lần nữa hội tụ, đẩy Kiếm Đạo Chân Giải lên một tầng cao hơn.
Vù!
Kiếm khí u ám từng bước lan ra, thanh kiếm vô hình vô tướng dần trở nên lớn mạnh.
Từng sợi từng sợi tin tức ùa vào, Cố Ôn tựa như thấy được ngàn vạn kiếm pháp của Thiên Địa, giờ phút này hắn tùy ý muốn có thể tạo ra một chiêu kiếm pháp sánh được với Huyền Minh Thương, chỉ cần trong một ý niệm là có thể khai sáng công pháp cực hạn Trúc Cơ.
Cảm ngộ lên thì đến Kim Đan, Nguyên Anh cũng chỉ tốn chút thời gian.
Nhưng những thứ này chỉ là từ Kiếm Đạo Chân Giải cắt xén ra đây những thứ phế liệu, chia tách kiếm pháp vốn đã hoàn mỹ. Lẽ thường mà nói công pháp do mình khai sáng ra khẳng định tốt hơn của người khác, nhưng tại Kiếm Đạo Chân Giải thì mọi kiếm pháp đều là tàn khuyết.
【Kiếm Đạo Chân Giải tam trọng】 Vẫn như trước, Kiếm Đạo Chân Giải vẫn không có biến hóa cụ thể, lại càng không có chiêu thức cụ thể nào.
Chỉ là sức mạnh tự nhiên tăng lên mười lăm lần, mà tiêu hao thì gấp mười lần thời kỳ ban đầu, nói cách khác pháp lực hiện tại của hắn chỉ đủ để vung ra hai kiếm.
Nhìn thì giống như tiêu hao của tầng trên bị triệt tiêu, nhưng Cố Ôn cảm thấy đây chắc chắn là một sự kiếm lời. Bởi vì chưa từng có pháp môn nào mà có thể thực hiện một phép nhân đơn giản như vậy về chỉ số.
Cho dù là Ngọc Thanh kiếm quyết Tâm Kiếm, kiếm ý, Kiếm Thần vân vân, đều chỉ là làm cho thủ đoạn công kích thay đổi, làm cho kiếm khí ngưng tụ hơn, làm cho kiếm pháp có thần vận. Nhưng từ đầu đến cuối đều không nói rõ uy lực bao nhiêu, cuối cùng đều phải xem vào tu vi của người sử dụng.
Luyện Khí kỳ có được nhất kiếm pháp tướng, so ra vẫn không bằng một kiếm khí tùy tay vung ra của Kim Đan kỳ. Kiếm Đạo Chân Giải cũng cần nhìn nội tình, nhưng một kiếm của Kiếm Đạo Chân Giải của luyện khí kỳ có thể giết Kim Đan.
Mà đấu pháp thực tế thì không có quá lớn khác biệt như vậy, khi cùng một giai thì người sở hữu Kiếm Đạo Chân Giải là bất khả chiến bại. Ngươi có vạn kiếm pháp cũng không bù được kiếm đạo bản nguyên.
Đây đối với những người khổ luyện kiếm pháp mà nói là tuyệt vọng, cũng là vì sao mà Chiết Kiếm Sơn có vô số người vì nó mà điên đảo.
Ánh mắt Cố Ôn rời khỏi Kiếm Đạo Chân Giải, chuyển đến Ngọc Thanh kiếm quyết.
【Ngọc Kiếm pháp tướng, nhận Kiếm Đạo Chân Giải dẫn dắt, giảm ba mươi năm Thiên Tủy, cần mười năm Thiên Tủy】 Khoảng thời gian này nhẫn nhục đi xin người chỉ điểm, chỉ là vì cái kiếm đạo pháp tướng này, có lẽ tác dụng ở thời điểm hiện tại đã không còn lớn. Nhưng có nhiều thứ ý nghĩa lớn hơn tác dụng, không phải mỗi hành động đều cần nhắm tới hiệu quả và lợi ích.
Cố Ôn tuy xuất thân là thương nhân, làm ăn giỏi, háo sắc, nhưng hắn lại chưa bao giờ lấy hiệu quả và lợi ích làm thước đo. Khi dấn chân vào Long Kiều xa hoa trụy lạc, hắn không sa đà vào đó, gặp nhiều cảnh lừa gạt nhau, hắn cũng không cho rằng cả thiên hạ đều xấu xa.
Bởi vậy hắn sẽ đi theo đuổi một chút vật phi thường, sĩ chết vì tri kỷ mà thôi.
Giang Phú Quý tin hắn nên có thể an cư Nam Thủy, tương lai Cố Ôn nhất định sẽ cho phép hắn cả đời vinh hoa phú quý.
Úc Hoa tin hắn cho nên Cố Ôn rời Biện Kinh, đi tranh một cái danh hiệu Nhân Kiệt đệ nhất, Địa Tài tuyệt đỉnh.
Hôm nay Đạo Tông tin hắn, Cố Ôn sẽ đối đãi những tiên mới đến theo như những gì họ đòi hỏi.
"Chỉ là vạn kiếm tề minh, kiếm đạo pháp tướng."
Cố Ôn trầm tâm tĩnh khí, cả người hoàn toàn chìm vào Ngọc Kiếm.
Cũng không phải hết thảy công pháp đều cần nhờ vào Thiên Tủy, Kiếm Đạo Chân Giải tuyệt không chỉ có tác dụng tăng uy lực.
Sát phạt chỉ là vẻ bề ngoài, đạo lý và kiếm đạo mới là thứ quan trọng.
Trước kia hắn nhìn Ngọc Thanh kiếm quyết như nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ, một phàm phu tục tử mà có được kiếm quyết của Tiên gia vui mừng khôn xiết.
Giờ đây Ngọc Kiếm pháp tướng gặp ta, giống như con sâu Khung Vũ nhìn thấy mặt trời.
Trong một hơi thở, pháp tướng xuất hiện.
Một trắng một đen bao trùm Lạc Đô, pháp tướng ngưng tụ.
Cứ thế hai ngày hai đêm trôi qua, đám thiên kiêu trong thành đã lên đường đi đến Chiết Kiếm Sơn, Úc Hoa vẫn nhàn nhã lật xem thoại bản, lão già lừa thì có chút nóng nảy, thỉnh thoảng ngó ra ngoài.
Hắn cứ như phụ mẫu tiễn con lên kinh đi thi, lúc nào cũng lo lắng không yên.
Giờ đã đến thời gian hẹn tập hợp, ngày mai mặt trời lên thì Thiên Tuyền Sơn sẽ mở ra. Lúc này mà Cố Ôn vẫn chưa kết thúc tu luyện, làm sao mà không khiến người ta lo cho được?
Mãi đến đêm khuya, phòng bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, Ngao Thang có chút mất bình tĩnh, nói: "Không đi xem tình hình một chút sao?"
"Không cần."
"Nhưng còn ba khắc nữa là Thần Kiếm Trì mở ra."
"Ừm."
Ừm cái gì chứ hả! Nếu Bất Tử Dược bị người lấy trước thì sao?
Ngao Thang rất gấp, nhưng hiện tại hắn đã không có quyền quyết định, mọi hành động đều phải nghe theo tiểu tổ tông này.
Cộc cộc cộc!
Cửa phòng bị gõ vang, sau đó Cố Ôn đẩy cửa bước vào, Úc Hoa cũng vừa lúc bỏ cuốn sách xuống.
"Xong rồi."
"Đi thôi."
Bầu trời đổ mưa phùn, trên đường đã có một vài người dậy sớm dọn dẹp cửa hàng chuẩn bị mưu sinh.
Cố Ôn và Úc Hoa hai người đi trên đường, nước mưa tự động tránh họ ra, mắt thường không thể thấy pháp tướng Ngọc Kiếm kình thiên mà đứng.
Ngoài trăm dặm, Tiêu Vân Dật cầm đầu, một đám thiên kiêu không hẹn mà cùng ngẩng đầu, hầu như tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Có người nghi ngờ nói: "Đạo môn khi nào lại có một thanh Đạo Kiếm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận