Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 118: Cái gì gọi là kiếm đạo đỉnh phong (2) (length: 9922)

Cố Ôn không có ý định lại nhúng tay vào chuyện bao đồng, đối với việc Tiêu Vân Dật không thể tiếp lại tay phải xem như không thấy.
Hắn hỏi thăm núi Thiên Tuyền còn bao lâu đóng lại, nhận được đáp án một tháng, trong khoảng thời gian này bọn họ có thể tùy ý sử dụng Kiếm Trì, luyện hóa linh kiếm, tìm kiếm kiếm linh.
Núi Thiên Tuyền có ba cơ duyên lớn, Kiếm Trì, kiếm, kiếm linh.
Hai cái trước rất dễ hiểu, mà cái sau kiếm linh là thuộc về một loại tồn tại tương đối đặc thù. Bình thường mà nói kiếm đều là trước có hình thể mới có linh tính, còn kiếm linh thì hoàn toàn ngược lại.
Chúng trời sinh đã là kiếm mà thành, có thể cực lớn tăng phẩm cấp kiếm.
Tỷ như một thanh hạ phẩm linh kiếm, nếu mà có được kiếm linh có thể trực tiếp bước lên thượng phẩm linh kiếm.
Cố Ôn đang rất cần một thanh binh khí tiện tay, vấn đề này theo Biện Kinh kéo dài đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được một kiện binh khí tốt.
Nguyên nhân là yêu cầu của hắn quá cao, trên cơ bản chỉ có đạo binh mới có thể thỏa mãn Cố Ôn. Như Chiêu Liệt Thương, hạ phẩm linh bảo Huyền Trọng Thương dùng lâu cũng sẽ hư, ít nhất phải là thượng phẩm linh bảo mới có thể chịu được.
Lại như Xích Vũ Tử đấu pháp một lần làm nát mấy chục thanh linh kiếm là chuyện rất bình thường.
Linh bảo quý giá là đối với người khác, đối với những truyền nhân tông môn này mà nói chỉ là đồ tiêu hao.
Cố Ôn tìm tới Xích Vũ Tử, nghe hắn muốn tìm một thanh kiếm cấp bậc đạo binh, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không phải có tiên kiếm sao?"
Hắn mờ mịt nói: "Tiên kiếm vô hình, ta cần một thanh có hình dạng kiếm phụ tá."
Việc có lấy được tiên kiếm hay không là việc riêng của hắn, vô luận là công pháp, hay là thực lực, Cố Ôn đều thích giấu nghề.
Hơn nữa đây cũng là một sự uy hiếp, việc hắn nắm giữ tiên kiếm có thể làm một bộ phận người từ bỏ ý đồ. Đạo Cơ tứ trọng mà cầm tiên kiếm chẳng khác nào trẻ con ôm vàng thỏi đi ngoài đường, mà là ôm đạn hạt nhân.
Tiên kiếm không phải vật chết, là tiên hàng thật giá thật.
Rất nhiều chuyện Cố Ôn đều biết đi 1 bước tính 3 bước, hắn không cần một biện pháp thập toàn thập mỹ, chỉ cần lợi ích tối đa.
Giống như lúc đầu chuyện Úc Hoa có hay không ẩn tàng thiên phú, giờ đây quay đầu nhìn lại nếu không có Úc Hoa giúp đỡ, Cố Ôn có thể đã không bệnh mà chết vào một ngày nào đó.
Triệu gia từ trước đến nay không có ý định để cho mình sống sót, tất cả chỉ là đối phó Tam Thanh Đạo Tông trên danh nghĩa, xem hắn như đường tắt hướng đến Tam Thanh Đạo Tông mà thôi.
Tiên kiếm cũng tương tự như vậy, nắm giữ tiên kiếm sẽ dẫn tới thăm dò, cũng sẽ hấp dẫn người đầu tư.
Huống chi giờ đây hắn khiêm tốn người khác sẽ không tìm phiền phức sao?
Xích Vũ Tử không truy hỏi đến cùng, nàng nửa nằm tại Kiếm Trì bên trong, ôm vỏ kiếm tiên kiếm tự nhiên nói ra: "Kiếm Trì bên trong đúng là có rất nhiều bảo bối, cũng là một nơi luyện kiếm tốt. Ta có thể giúp ngươi luyện chế một thanh... ."
"Ngươi còn biết luyện khí?"
"Cô nãi nãi luyện khí đương thời đệ nhất, ngươi cho rằng tất cả mọi người giống như ngươi chỉ biết chém chém giết giết sao?"
Ngao Thang luyện đan, Xích Vũ Tử luyện khí, diệu diệu diệu.
Thái độ Cố Ôn thay đổi, chắp tay nói: "Xin đạo hữu giúp ta."
Xích Vũ Tử không nói nhiều, đưa ra ba phương án luyện khí thượng, trung, hạ, Cố Ôn trực tiếp bỏ qua hai loại trung hạ.
Luyện chế một thanh Đạo Kiếm tốt nhất, cần một phôi kiếm Đạo Kiếm, ba đến bốn kiếm linh, trăm thanh linh kiếm.
Kiếm núi Thiên Tuyền tự nhiên thành, về bàn ý cảnh hơn hẳn tất cả các loại kiếm do con người tạo ra. Nhưng sinh hoạt không thể dựa vào ý cảnh, đấu pháp mới là thứ phổ biến của tu sĩ.
Xem trọng bốn chữ, pháp, đạo, lực, kiên định.
Pháp lực cao cường, đạo pháp phong phú, sức mạnh lớn, phòng ngự kiên cố.
Binh khí quan trọng nhất là sự kiên cố, linh kiếm núi Thiên Tuyền quá không kiên cố, cho nên cần phải rèn lại.
Xích Vũ Tử là Luyện Khí Sư đứng đầu nhất thế hệ trẻ, ngay cả bản thân mình nàng cũng có thể luyện, nên muốn không đỉnh cấp cũng khó. Mà sau lưng nàng kiếm hộp thực ra là một pháp bảo rèn binh di động, chỉ riêng hộp kiếm thôi đã có thể luyện kiếm.
Hạn mức cao nhất là trung phẩm linh bảo, nhưng do núi Thiên Tuyền và đặc tính tự nhiên của kiếm phôi. Nàng chỉ gia công, nên không bị nhiều hạn chế như vậy.
Lần này Kiếm Trì không có dư thừa linh kiếm, Cố Ôn chỉ có thể quay đầu tiếp tục đi tầng thứ bảy.
"Cố Ôn."
Tiếng nói dịu dàng của Úc Hoa từ trên cao truyền đến, giờ phút này nàng đứng ở nơi tiên kiếm tầng chín từng tồn tại, hướng hắn vẫy vẫy tay, truyền âm nói:
"Làm xong phía sau lên đây một chuyến."
"Được."
--------- Cố Ôn đi xuống thang lầu thông đến tầng bảy, thang lầu ở giữa rộng mười trượng, cao hai mươi trượng, không có trang trí dư thừa, chỉ là những đường nét chặt chém tựa kiếm tràn đầy góc cạnh.
Lần này tới núi Thiên Tuyền tổng cộng hai mươi mấy người, phần lớn đều ở lại tầng sáu, tầng bảy.
Tầng thứ bảy kể cả Lan Vĩnh Ninh, tổng cộng năm người, mỗi người trong số họ đều tìm kiếm cơ duyên của mình, cũng có người đang vất vả đối kháng với linh kiếm.
Lan Vĩnh Ninh để mắt tới thanh Đạo Kiếm mạnh nhất, hắn dùng bút mực làm lồng giam, giam giữ Đạo kiếm hóa long. Nhưng kiếm linh lại ngạo khí ngút trời, căn bản không chịu khuất phục hắn, thà chết chứ không chịu thỏa hiệp.
Đây chính là chỗ khó nhất của việc luyện hóa bảo vật, không phải là đánh không lại bảo vật. Mà là quá nhiều khí linh đều là một đám cơ bắp, không nhận chính là không nhận.
Bỗng tiếng bước chân từ trên cao truyền đến, Lan Vĩnh Ninh biết không thể phân tâm, nhưng hắn vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên xem.
Những người còn lại cũng vậy, họ đều tò mò muốn biết ai là người kiếm đạo mạnh nhất thế hệ trẻ, ai đã lấy được cơ duyên tầng tám thậm chí tầng chín.
Một bộ đồ trắng đen, quần áo đơn giản, tóc đen U Đồng.
Cố Ôn trên bậc thang kiếm đạo trống trải dị thường dễ thấy, không gian quanh quẩn tiếng bước chân.
Lan Vĩnh Ninh phân tâm phía dưới, Đạo Kiếm hóa rồng tránh thoát mà ra, vốn dĩ phải chém về phía hắn, lại không biết vì sao lại quỷ dị quay đầu về phía Cố Ôn mà đi.
"Cẩn thận!"
Coong!
Chân mày Cố Ôn khẽ nhướng, ánh mắt ẩn chứa hàng vạn kiếm quang, một tiếng kiếm minh vang vọng khắp nơi, trong chốc lát linh kiếm tầng bảy như mưa rơi xuống, những linh kiếm vốn đang tự do bay lượn trong động thiên không hề ngoại lệ loảng xoảng rơi xuống đất, có chút run rẩy.
Đạo kiếm bay về phía Cố Ôn cũng không ngoại lệ, mọi ngạo khí trong khoảnh khắc hóa thành sự run rẩy đến không chịu nổi.
Linh kiếm tự nhiên, kiếm nhận càng thuần khiết, áp chế càng mạnh.
Cố Ôn cúi xuống cầm lấy Đạo Kiếm, đám người bên dưới bộ dáng như gặp quỷ, bọn họ đều cùng nhận sự áp chế, chỉ là không mạnh mẽ như linh kiếm.
Rốt cuộc là kiếm ý gì?
Còn chưa chờ bọn họ nghĩ thông, Cố Ôn đã bước vào tầng thứ bảy, tới trước mặt Lan Vĩnh Ninh đưa trả Đạo Kiếm.
Núi Thiên Tuyền có rất nhiều linh kiếm, hắn không thiếu thanh này, cũng không để vào mắt.
"Lan huynh, kiếm của ngươi."
Lan Vĩnh Ninh hồi hồn được phân nửa, hỏi: "Hồng Trần huynh, đây là Kiếm Đạo Chân Giải?"
Chỉ có Kiếm Đạo Chân Giải mới có thể giải thích cảnh tượng vừa rồi, ngoài điều đó ra hắn không nghĩ ra được bất kỳ khả năng nào. Đáy lòng theo đó nổi lên từng sợi minh ngộ, hắn hiểu được vì sao Cố Ôn có thể lên được tầng tám.
Hắn nhất định đã luyện thành Kiếm Đạo Chân Giải, nhất định là vậy!
"Không sai."
Cố Ôn không hề giấu giếm và trốn tránh, thoải mái lại lần nữa triển khai một sợi khí tức Kiếm Đạo Chân Giải.
Xung quanh một mảnh xôn xao, những người khác tụ tập tới, ánh mắt mang theo nóng rực cùng khao khát.
Những người được xem là thiên kiêu trong mắt người ngoài, giờ phút này đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ thậm chí khát vọng nhìn Cố Ôn, trưởng bối của họ thật ra cũng không hơn gì là mấy.
Kiếm Đạo Chân Giải, công nhận kiếm đạo đệ nhất thiên địa, ai là kiếm khách lại không muốn luyện thành?
"Cái này. . . . Cái này. . . Ngươi luyện thành rồi, ngươi luyện thành? Ngươi vậy mà luyện thành! Ha ha ha ha ha Kiếm Đạo Chân Giải thật sự tồn tại."
Lan Vĩnh Ninh có chút lúng túng, không chỉ là hâm mộ, mà hơn hết là một loại vui mừng.
Điều này đại biểu cho kiếm đạo thật sự tồn tại một con đường lớn thông thiên, danh xưng kiếm pháp có thể chém nhật nguyệt tinh thần thật sự tồn tại.
Cao, hắn có thể không luyện được, nhưng ít nhất để hắn ngưỡng vọng đỉnh núi, biết rõ đỉnh núi có bao nhiêu xa xôi.
Lan Vĩnh Ninh chắp tay khom lưng nói: "Tại hạ xin hỏi, Kiếm Đạo Chân Giải có phong thái như thế nào?"
Tiếp theo đó một đám thiên kiêu kiếm đạo cũng lần lượt chắp tay xoay người cùng nhau bái hướng Cố Ôn, người trước đây từng xin bọn họ học kiếm pháp.
"Kiếm Đạo Chân Giải có phong thái như thế nào? Đỉnh phong của kiếm đạo lại là người nào?"
Cố Ôn suy nghĩ rất lâu, không phải là hắn keo kiệt không chịu nói, mà là nghĩ không ra phải hình dung Kiếm Đạo Chân Giải như thế nào.
Tất cả mọi người biết rõ nó là kiếm đạo chí cao, kiếm đạo Bản Nguyên, vạn kiếm đứng đầu, nhưng cái họ muốn biết lại không phải như vậy.
Mà là cảm giác, là việc Kiếm Đạo Chân Giải xem vạn kiếm như gỗ mục, áp đảo thế gian tất cả thế lực kiếm pháp.
"Các ngươi luyện kiếm hẳn biết Phật Đạo Ma ba kiếm rộng lớn, các ngươi mà luyện Phật Đạo Ma ba kiếm thì sẽ biết Kiếm Đạo Chân Giải khó như lên trời. Các ngươi nếu luyện thành Kiếm Đạo Chân Giải cho dù chỉ là nửa bước, liền sẽ thấy ta như thanh thiên bạch nhật."
Tiếng Cố Ôn nhẹ nhàng, tựa như mặt nước Kiếm Trì không gợn sóng.
Hắn cũng không cố ý bịa đặt, mà là hồi tưởng lại vị lão giả tóc trắng kia, ứng với là Kiếm Tôn trong truyền thuyết, giờ đây có lẽ phải gọi là Kiếm Tiên.
"Mà người như ta đây, so với đỉnh phong kiếm đạo cũng chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận