Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 95: Quyền đả kiếm tôn (1) (length: 8067)

Người đều có tham, sân, si, trên đời không ai có thể thật sự thanh tâm quả dục, các bậc đại năng nhìn thanh cao, cũng chẳng qua là bởi vì chưa chạm đến lợi ích của mình.
Chỉ có vật chết, mới có thể đạt đến chân chính vô dục vô cầu.
Sư phụ mình không tránh khỏi tục, Tiêu Vân Dật tự nhiên cũng vậy.
Mà Tiêu Vân Dật so với sư phụ mình còn nặng hơn, bốn người kia nếu đã có thưởng thức với mình, cũng có quở trách với bản thân.
Vì sao hắn không thể làm tốt hơn, lại vì sao không để cho mình, cái kẻ 'Mục đích chung' đứng thứ nhất tam bảng đến.
Hắn tự trách có vẻ hơi quá vĩ đại, khiến Cố Ôn cũng cảm thấy tự ti.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, mình sẽ vì một việc không thể thập toàn thập mỹ mà cảm thấy xấu hổ sao?
Đáp án là chắc chắn không, Cố Ôn cùng Tiêu Vân Dật, cái tuyệt thế thiên kiêu của Kiếm Tông không giống nhau, hắn xuất thân không có cao như đối phương, cũng không phải ngay từ đầu đã là tuyệt thế thiên tài.
Tiêu Vân Dật quá đề cao bản thân.
Cố Ôn ngay từ đầu là một thương nhân, về sau là một tu sĩ, giờ mới là Cố Ôn.
Tức là kiếp trước phẩm đức xã hội văn minh và cách làm người, lại thêm tám trăm năm kinh nghiệm, mới là Cố Ôn bây giờ.
Hắn điểm tương đồng duy nhất với Tiêu Vân Dật, đại khái là quá nghiêm khắc với năng lực của bản thân.
Cố Ôn vẫn thường nghĩ, nếu như thực lực mình mạnh hơn sư phụ, vậy nhất định phải trả thù, đánh ít nhất hai quyền. Hắn không phải tu sĩ lớn lên ở nơi này, tuy tôn sư trọng đạo, nhưng cũng sẽ không đặt cái này nặng hơn cả tính mạng.
Tiêu Vân Dật cố chấp lắc đầu nói: "Nếu ngươi đến, làm được còn tốt hơn cả ta."
"Ta hiện tại đã đến rồi, tu hành giới có biến chuyển không?" Cố Ôn tự hỏi tự trả lời, "Không có, vẫn y như trước đây, xưa nay không tồn tại vấn đề mà chỉ có ta mới có thể giải quyết."
"Năm đó ngươi đã cứu Kình Thương tiên nhân."
"Đó là lựa chọn của ta, mà không phải vấn đề. Nếu ta không cứu, Kiến Mộc chết rồi, thì sẽ không còn có lần thứ hai nhân yêu đại chiến."
"Nếu không có Kình Thương tiên nhân, thiên hạ cũng không thái bình như vậy nhiều năm."
"Thái bình của sư phụ chỉ là tông môn giữa không có chinh phạt quy mô lớn, giữa người và người vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn."
"Ngươi có lời giải không?"
Nghe vậy, Cố Ôn nhíu mày, mơ hồ đoán được ý định của đối phương.
Đây là muốn mình làm chính đạo, như sư phụ, những người này lúc nào cũng có kỳ vọng không thực tế vào mình.
Hắn lắc đầu phủ nhận: "Không có, ít nhất ta không thể đoán được một thứ chưa từng thấy."
"Nhưng ta tin thiên hạ này sẽ ngày càng tốt đẹp trong tay sư phụ cùng những đại năng như các ngươi, những thế hệ tu sĩ mới trưởng thành vì công vì dân cũng sẽ trở thành động lực thúc đẩy thiên hạ Đại Đồng."
Nói bóng gió, đừng gây chuyện cho ta.
Thế nhưng Cố Ôn thật sự không biết nên làm gì, hắn có thể đưa ra một vài ý kiến về hệ thống quản lý thô sơ hiện tại, mà không thể thay đổi mâu thuẫn giữa tu sĩ và phàm nhân.
Ngay cả những tranh chấp lý luận khác biệt giữa các hệ phái, hắn cũng không có cách nào giải quyết.
"Ngươi là thánh nhân cao quý, chẳng lẽ lại không có việc gì chỉ ngươi mới làm được sao? Không dám có ý tưởng vì thiên hạ sao?"
Tiêu Vân Dật khẽ nhíu mày, hắn hoàn toàn không để tâm đến câu 'Ngươi thắng rồi' của Cố Ôn, ngược lại cảm thấy Cố Ôn đang từ chối.
Vào lần thiên hạ Đại Đồng thứ ba, bởi vì tình thế quá nghiêm trọng, Đạo Tông mở tu hành đường ra vẻ 'nhất định phải thống nhất tông môn', Tiêu Vân Dật mang theo Tiên Kiếm đến gặp Kình Thương tiên nhân.
Hắn đã đấu với Kình Thương tiên nhân ba chiêu (chịu đòn) và thương thế hiện tại chính là khi đó mà có.
Người ngoài cho là do bệnh nan y mà Yêu Tổ để lại tái phát, nên thấy mình không sống được bao lâu. Thực tế là vết thương khi đối phó với Kình Thương mà ra, nên mới không quan tâm đến những 'bệnh nan y' kia.
Khi đó, Kình Thương tiên nhân đã nói với hắn thế nào là 'Thiên hạ Đại Đồng', đó cũng là những gì Cố Ôn nói đến.
Sau khi nghe xong, Tiêu Vân Dật chỉ thấy mười phần hoang đường, để người người ăn no mặc ấm đã vốn không dễ, huống chi là người người bình đẳng?
Thiên phú tu hành vốn dĩ đã không bình đẳng, thì làm sao có chuyện người người bình đẳng?
Tiêu Vân Dật tán đồng nỗ lực của Kình Thương tiên nhân ở hai lần trước, nhưng chỉ không đồng tình với cách làm của tu hành đường sau đó, hắn thấy bình đẳng là sự hỗn loạn.
Hắn không phải đệ tử thân truyền của Kình Thương, Kình Thương tiên nhân cũng không còn chiều ý hắn, mấy ba chiêu hai thức đã đá hắn về Chiết Kiếm Sơn.
Nhưng Tiêu Vân Dật tin tưởng, nếu là Cố Ôn nhất định sẽ ngăn được Kình Thương tiên nhân.
"Có một việc chỉ mình ta mới làm được."
Cố Ôn gật đầu, ánh mắt Tiêu Vân Dật sáng lên, tiến lên hai bước hỏi: "Cố huynh định làm gì?"
"Xông vào Địa Phủ, thay đổi sinh tử, chỉ có ta dám mạo hiểm, và có năng lực."
Sư phụ không làm được, cho dù nàng đã đồng ý với mình.
Bởi vì Lý Vân Thường có quá nhiều điều lo lắng và trách nhiệm, nàng không thể mạo hiểm, Cố Ôn cũng không muốn sư phụ mình phải chọn một trong hai.
Cứu thiên hạ khỏi lầm than không đến lượt mình, cải thiện dân sinh tự sẽ có người đức độ lo liệu, thiên hạ Đại Đồng cần vô số người nỗ lực.
Mà Úc Hoa chỉ có mình hắn có thể cứu, và cũng chỉ có mình hắn có thể đi cứu.
Có lẽ nàng cũng nghĩ như vậy, nên mới khắp nơi tìm người, muốn gây khó dễ cho mình.
Chỉ tiếc Cố Ôn bây giờ không còn như tám trăm năm trước.
"..."
Tiêu Vân Dật khe khẽ than, Tiên Kiếm trong tay đang buông xuống bỗng nhiên nâng lên, một tia kiếm ý lại một lần nữa lan ra khắp Kiếm Ao.
Hắn nói: "Tâm của Cố huynh, sao lúc nào cũng nghĩ đến nhi nữ tình trường?"
"Cứu người thân, sao lại phải so đo?"
Cố Ôn nghe vậy ánh mắt hơi lạnh, trong lòng có chút khó chịu.
Việc mình theo đuổi, một không hại người, hai không làm ô danh, sao cho phép người khác chỉ trỏ? Nhất định phải luận bàn cái đạo đại trượng phu lo gì không có vợ, giành lấy thiên hạ mới là hay?
Tất cả mọi người đều thấy mình có bệnh, đều sợ chấp niệm Tâm Ma như hổ dữ, động lòng người nào mà không điên?
Sư phụ mình vì cứu thiên hạ, chẳng lẽ không coi là điên sao?
Tiêu Vân Dật nói: "Người đã mất rồi, dưới gầm trời này còn rất nhiều việc cần Cố huynh trải nghiệm, cớ gì phải thế?"
Cố Ôn không khách khí nói: "Liên quan gì đến ngươi?"
Nếu là kiểu người thuận buồm xuôi gió như Lan Vĩnh Ninh, đã sớm ngậm miệng rồi, đáng tiếc người đối diện Cố Ôn là Tiêu Vân Dật.
Một kiếm khách thuần túy, luôn luôn thẳng thắn.
Tiêu Vân Dật nói: "Tự nhiên liên quan đến ta, ta coi Cố huynh là bạn tri kỷ, không muốn nhìn ngươi biến chất trầm luân. Với lại Úc Hoa đạo hữu đã dặn dò, nếu ngày nào đó thấy ngươi ở Thành Tiên Địa thì phải đánh thức ngươi."
Nghe được hai chữ Úc Hoa, lãnh ý trong mắt Cố Ôn tan đi hơn phân nửa, hắn im lặng nghe.
"Úc Hoa đạo hữu rất hiểu ngươi, nói ngươi và Kình Thương tiên nhân không khác gì nhau, cố chấp vô cùng, đều là những kẻ ngốc, lúc nào cũng biết không thể mà vẫn cứ làm."
"Nên nàng đến tìm ta, muốn ta đến thức tỉnh ngươi."
Cố Ôn bình tĩnh nói: "Nàng cũng vậy, lúc nào cũng không biết thuận theo."
"Úc Hoa đạo hữu đúng là ngạo mạn, luôn luôn như vậy."
Tiêu Vân Dật gật đầu đồng ý, tay không ngừng, bước lên một bước, người đã ở bên cạnh.
Tiên Kiếm giương cao, một kiếm chém xuống.
Mây phía trước bị chẻ làm hai, trảm hà trong tay Cố Ôn khẽ run rẩy, tùy thời có thể đứt gãy.
Cố Ôn hỏi: "Đây là luận kiếm sao?"
"Đương nhiên không phải."
Tiêu Vân Dật nói thẳng: "Tại hạ chỉ muốn thức tỉnh Cố huynh, coi như là trả công đạo cho Úc Hoa đạo hữu. Từ giờ trở đi, ngươi phải ở lại Chiết Kiếm Sơn, cho đến khi đánh bại ta thì thôi."
"Sư tổ, cũng nghĩ như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận