Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 233: Cố Ôn, Ngọc Thanh Thiên tôn (1) (length: 8743)

Nếu đây là tiền bối của Đạo Tông, vậy Cố Ôn là ai?
Trong nháy mắt, Tạ Vũ Nam tỉnh rượu.
Nàng vội vàng muốn mở hạc giấy ra, lại bị cấm chế phía trên ngăn cản, một tia hồng quang hiện lên, hạc giấy lập tức cứng rắn như tinh thiết.
"Đúng rồi, sư phụ có dạy ta mật lệnh của Đạo Tông!"
Tạ Vũ Nam đầu óc xoay chuyển, tay bấm pháp quyết, miệng ngậm chân ngôn, lẩm bẩm không thành tiếng một lát, hướng vào hạc giấy chỉ tay.
Ông!
Một tia thanh quang rót vào trong đó, hạc giấy nhẹ nhàng run rẩy, ngay sau đó tự mở ra, biến thành một phong thư.
Tạ Vũ Nam cầm lấy thư đọc, con ngươi nhanh chóng đảo qua, liên tục xác nhận ba lần, quả thật là thư của Đạo Tông gửi đến.
Mà tên vị tiền bối Đạo Tông này không phải Cố Ôn, mà là Xích Vũ Tử! Vị kia luôn giữ hình tượng kim nhân cao chín trượng, người từng một mình trấn giữ tám ngàn dặm chiến tuyến, đánh đến Yêu Tộc khiếp sợ Xích Thiên Tôn.
Cũng là một trong những tu sĩ mà Tạ Vũ Nam sùng kính nhất.
Đấu pháp rất mệt mỏi đối với hắn, một hồi chém giết sinh tử có thể kéo dài hơn mấy tháng, thậm chí mấy năm để tĩnh dưỡng. Nhưng Xích Thiên Tôn lại luôn duy trì thần thông, danh xưng Kim Nhân chín trượng là đệ nhất thiên hạ về Đấu Chiến thần thông.
Trong tình huống đánh nhau giết người, không ai có thể thắng nổi Kim Quang Chú.
Nếu như một tháng trước, Tạ Vũ Nam biết rằng vị tiền bối Đạo Tông hợp tác với mình là Xích Vũ Tử, nàng sẽ vô cùng cao hứng.
Hiện tại thì lại vô cùng hoảng sợ.
"Xong rồi, xong rồi, hỏng việc rồi..."
Mặt Tạ Vũ Nam có chút tái nhợt.
Thân phận và kế hoạch của nàng không thể nghi ngờ đã bị bại lộ, như vậy đám tà tu kia sẽ ẩn mình kỹ càng hơn. Các tông môn đều đã đề phòng, cho dù có vấn đề thật sự cũng không thể điều tra ra.
Mà muốn định tội cho người của mình, nhất định phải có chứng cứ chắc chắn. Nếu không, cho dù là Kình Thương Tiên Nhân cũng không thể tùy ý giết người.
Không phải là năng lực không bằng, mà là do nhân tâm nghi ngờ vô cớ.
Huống chi nàng cũng không phải là Kình Thương Tiên Nhân!
Sau một nén nhang, Tạ Vũ Nam ngồi trên ghế, dần dần tỉnh táo lại.
Nàng quyết định liên hệ Chiết Kiếm Sơn, thông báo tình hình thực tế cho sư tôn. Giờ sự tình đã hỏng rồi, không thể để xảy ra tổn thất vì thông tin đã bị tiết lộ.
Biết rõ nguy hại mà lại giấu giếm không báo là hành động ngu ngốc. Hành động có thể vì thế mà thất bại, nhưng chí ít trước mắt bọn họ không có tổn thất, nếu để tà tu phản công tiếp mới thực sự là phiền phức.
Lấy ra một khối Kiếm Lệnh đặt xuống đất, coi nó là trọng tâm, dùng linh kiếm vẽ một trận pháp sơ sài trên mặt đất.
Theo từng khối thượng phẩm linh thạch bị bóp nát, Kiếm Lệnh bay lên không trung, phát ra ánh sáng chói lọi, sau đó ánh sáng mở rộng không gian.
Tạ Vũ Nam chờ một lát, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Có chuyện gì?"
"Sư tôn, đồ nhi làm hỏng chuyện rồi, tất cả trách nhiệm là tại đồ nhi."
Tạ Vũ Nam quỳ hai đầu gối xuống, không hề biện bạch cho mình.
"Thất trách đáng phạt, nhưng ngươi vừa kết thúc Thiên Tuyền đại hội, Xích Vũ Tử đáng lý vẫn chưa tới Thái Nhất thành, sao lại thất bại?"
Tiêu Vân Dật ở nơi xa vạn dặm rất nghi hoặc, hành động lần này được hắn che giấu rất kỹ, ngoài Tạ Vũ Nam ra, số người biết chuyện không quá một bàn tay. Chính là sư đồ hai người ở Chiết Kiếm Sơn, hai vị Thiên Tôn Thượng Thanh Thái Thanh của Đạo Tông, và một mình Xích Vũ Tử.
Theo lý thì không thể bị người ngoài phát giác, cho dù có phép bói toán thiên cơ, cũng khó có thể nhìn thấy một sự việc đang được giám sát.
Tạ Vũ Nam đáp: "Đệ tử gặp được một tiền bối Đạo Tông hư hư thực thực tại lúc dịch chuyển không gian ở Lưỡng Giới Thành. Sau khi đến Thái Nhất thành, người này đã ra tay giải quyết bạo loạn tà tu."
Nàng kể rõ toàn bộ sự tình, bao gồm việc Cố Ôn có thể giải được cấm chế Tiêu Vân Dật đã đặt, thông qua được lệnh bài và thư tín xác nhận thân phận.
Sau đó Cố Ôn vượt qua được hết thảy thử thách, còn thể hiện sức mạnh vô song, nên Tạ Vũ Nam mới bắt đầu nói ra thân phận và ý định của mình.
Tiêu Vân Dật trấn an nói: "Người này e là có thực lực cấp Bán Tiên, thậm chí Chân Tiên, con không cần tự trách. Bất quá đã không gây tổn thương cho con, có lẽ chỉ là nhất thời nổi hứng, đợi Xích Thiên Tôn đến rồi bàn bạc kỹ hơn."
"Tuân mệnh sư phụ."
"À, mà người đó tên là gì?"
"Đạo hiệu Hồng Trần, họ Cố tên Ôn." Tạ Vũ Nam không cần suy nghĩ đáp, ngay sau đó bên kia bỗng im lặng, hồi lâu không trả lời.
Nàng thản nhiên lẩm bẩm: "Tính tình của hắn rất kỳ lạ, đối với nhiều chuyện không biết gì, ngồi trên tiên thuyền mà cứ kêu oai oái. Đi trên đường thì cái gì cũng muốn ngó một chút, còn rất khéo ăn nói, có thể trò chuyện với bất kỳ ai. Ân, vị tiền bối này rất bình dị gần gũi, chắc không phải là người xấu."
"Cố Ôn."
Giọng nói lạnh lùng thêm vài phần khô khốc, không còn vẻ điềm tĩnh như trước.
"Đồ nhi, hắn có dáng vẻ như thế nào?"
"Đoan chính, không quá đẹp, nhưng rất tự nhiên thuận mắt, khiến người ta không nhịn được phải nhìn thêm vài lần."
Tạ Vũ Nam nhớ lại thời gian tiếp xúc với Cố Ôn, phát hiện dù đã ý thức được đối phương không phải tiền bối Đạo Tông, vậy mà nàng cũng không thấy hoảng sợ.
Chỉ có một khuôn mặt đoan chính, bình thường không có gì đặc biệt, lúc nào cũng mỉm cười, khiến người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân.
Hắn không giống bất kỳ đại năng nào mà nàng từng gặp.
"Bây giờ người hắn ở đâu, con có thể tìm được không?"
"Hôm qua đã không tìm được rồi, có lẽ còn ở Thái Nhất thành."
"Đi tìm, mau chóng đi tìm! Không, không cần cố ý đi tìm, đợi các ngươi Xích Thiên Tôn đến rồi nói. Đúng rồi, chuyện này trước không được nói cho nàng biết, nếu là giả trang chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn."
Xích Thiên Tôn cũng có liên quan đến vị tiền bối kia sao?
Tạ Vũ Nam càng thêm tò mò, hỏi: "Xích Thiên Tôn và nàng có quan hệ rất mật thiết sao?"
"Nàng vốn là truyền nhân của Ngự Kiếm Môn, giờ lại lưu lại ở Ngọc Thanh Phái."
"Tê...chẳng lẽ..."
Tiêu Vân Dật nghe ra ẩn ý của đệ tử, cười nói: "Nha đầu này cũng biết mơ mộng sao? Ngự Kiếm Môn là cấm dục, tâm không tạp niệm, Tâm Kiếm thông thánh. Nếu thực sự có ý nghĩ này thì cũng không thể đi được đến ngày hôm nay."
Tạ Vũ Nam gãi đầu nói: "Đệ tử ít kinh nghiệm, đương nhiên nghĩ đến chuyện tình ái..."
"Dục vọng tình ái đều mục nát, nếu không thăng hoa cũng chỉ dẫn đến người lạ. Vi sư không cấm con yêu đương, nhưng con cần biết người có thể đồng hành với con hàng vạn năm, không nên căn cứ vào thân phận nam nữ để quyết định."
"Đệ tử một lòng tu kiếm, chưa từng sinh tình cảm, cho dù có cũng chẳng qua là Tâm Ma sinh ra, chắc chắn sẽ chém bỏ."
Tạ Vũ Nam kiên quyết trả lời, sau đó lại hiếu kỳ hỏi: "Vậy rốt cuộc Xích Thiên Tôn có quan hệ như thế nào với vị tiền bối kia, sao lại không được nói cho nàng biết?"
"Có thể phó thác sinh tử, có thể trao đại đạo, nhưng lẽ ra hắn đã chết cách đây tám trăm năm rồi. Nàng đã tám trăm năm không còn lộ chân dung, nếu tâm cảnh một lần nữa nổi sóng thì có thể sẽ tan nát."
Giọng Tiêu Vân Dật thêm một phần thê lương, những Chí Hữu Quân Diễn từng cùng nhau bị ngàn vạn phân hồn rơi vào kiếp nạn Cổ Ma, bạn thân Xích Vũ Tử chỉ còn một hồn, tâm thần hướng tới người bị cầm tù ở đáy giếng tuyệt thế.
Bọn họ từng là những thiên chi kiêu tử được thế nhân kính ngưỡng, hiện tại là những Thiên Tôn đại năng chấp chưởng thiên hạ, nhưng ai biết được những gian khổ trên con đường họ đã đi qua.
Tu hành là tu tâm tu tính, một bước sai là vạn kiếp bất phục. Như người uống nước, nóng lạnh tự biết.
"Kim Thân chí cương chí cường thiên hạ, chỉ là một trái tim Lưu Ly."
Nói xong, truyền tin bị ngắt, Tạ Vũ Nam đôi lông mày thanh tú cau chặt, suy nghĩ một hồi cũng không hiểu ra nguyên do.
Nàng nghe ra có rất nhiều câu chuyện, nhưng sư phụ rõ ràng không muốn hồi ức, cũng không muốn nói với nàng.
Tạ Vũ Nam có thể hiểu được, rất nhiều chuyện không cần thiết phải nói. Ví dụ như không thể cho Xích Thiên Tôn biết tên của Cố Ôn, sợ làm cho tâm cảnh đối phương bất ổn, loại chuyện này sư phụ đã nói rõ rất quan trọng.
Nhưng nàng vẫn tò mò!
Đấu Chiến Thiên Tôn tung hoành tám ngàn dặm, rốt cuộc có quan hệ gì với vị tiền bối kia, và cả giữa hắn và sư phụ mình đã có những chuyện gì.
Đây là lần đầu nàng thấy sư phụ mình vội vàng đến thế.
Tạ Vũ Nam bước ra khỏi phòng, bắt đầu tìm Cố Ôn, sau nhiều lần nghe ngóng ở Thái Nhất Thành, vẫn không thấy bóng dáng Cố Ôn đâu.
——..
Bạn cần đăng nhập để bình luận