Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 107: Hà Hoan là một cái nữ tử xinh đẹp (2)

"Các ngươi xuống dưới trước đi, có chuyện gì thì cứ thông qua Chân Vũ cung báo cáo cho ta, ta sẽ không keo kiệt mà ban thưởng."
"Được làm việc cho thiên Tôn là vinh hạnh của thuộc hạ."
Quỷ Mưu lập tức mở miệng nịnh nọt, thiên Cơ cũng khéo léo biểu hiện ra một lòng trung thành.
Chỉ có Nhàn Vân Dã Hạc quen làm rồi, thái độ không nịnh nọt như vậy, không trên không dưới có chút ngượng ngùng đứng đó. May mà Cố Ôn cũng không quá để ý chuyện này, ít nói lại càng không gây khó chịu.
Hai người cung kính hành lễ, rồi lui ra khỏi viện.
Xung quanh chỉ còn lại ba người Cố Ôn, bọn họ im lặng hồi lâu.
Xích Vũ tử nhíu chặt mày, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngọc Kiếm Phật, người sau vẻ mặt có chút mất tự nhiên, đôi lông mày lộ vẻ lo lắng.
Xích Vũ tử hỏi: "Xích Linh muốn biến thành một trong Tứ Ngự, ta còn có thể báo thù sao?"
Cố Ôn hỏi ngược lại: "Vì sao lại không thể?"
Xích Vũ tử trầm giọng trả lời: "Thiên Thánh chẳng phải muốn phong ngươi làm Ngọc Hoàng sao? Các ngươi còn nể mặt nhau, nếu giết Xích Linh chẳng phải là làm cho ngươi thêm phiền phức? Vẫn là nên lấy đại cục làm trọng, trước ổn định thiên Thánh, không thể cùng lúc gây hấn với cả hai bên."
Cố Ôn vì thế mà ngây người, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, ngay cả Ngọc Kiếm Phật cũng vậy.
Trong chuyện khó giữ tỉnh táo nhất, Xích Vũ tử lại bất ngờ tỉnh táo.
"Các ngươi đang nhìn cái gì thế?"
Xích Vũ tử có chút bực mình mắng khẽ một tiếng, giải thích: "Cô nãi nãi ta đâu phải không có đầu óc, cũng không đến mức vì báo thù mà mất hết lý trí. So với báo thù, ta càng muốn bảo toàn người thân, sống sót mới là quan trọng nhất."
"Ngươi đã trưởng thành rồi."
Cố Ôn có chút vui mừng xoa đầu Xích Vũ tử, sau một khắc lập tức bị nàng đẩy ra.
So với việc từ bỏ báo thù, thái độ này của Cố Ôn càng làm nàng dựng hết lông lên.
"Ta đã chín trăm tuổi rồi, tính ra còn lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, chớ có sờ đầu cô nãi nãi!"
"Tiểu Vân Ly đã là trẻ lớn rồi."
"Không được gọi ta bằng tên tục!"
Sau một hồi đùa giỡn ầm ĩ, không khí rõ ràng đã hòa hoãn trở lại, chỉ có Xích Vũ tử tức giận quay người sang chỗ khác không để ý đến Cố Ôn.
Trở lại chuyện chính, Cố Ôn nói: "Thiên Thánh muốn phong cho Xích Linh đạo quả gì cũng không quan trọng, cho dù là Tam Thanh ta cũng muốn giết nàng."
Xích Vũ tử lo lắng hỏi: "Ngươi đã đắc tội với Địa Thánh, đối đầu với cả thiên Thánh thật sự không sao chứ?"
"Không sao, quan hệ giữa ta với thiên Thánh tốt lắm, không có chuyện gì là không thể nói, đến lúc đó mời rượu tạ lỗi là được."
Cố Ôn cười ha hả đáp lời, Xích Vũ tử có chút tức giận, vội la lên: "Ta đang nói chuyện chính sự với ngươi đó, đừng có luôn lừa gạt ta, rốt cuộc là có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"
"Nếu vấn đề lớn lắm, cùng lắm thì chúng ta không báo thù nữa, sống sót vẫn quan trọng hơn."
Tám trăm năm tuế nguyệt, lại liên tục chinh chiến, tâm cảnh của Xích Vũ tử sớm đã không còn giống năm xưa, đã hiểu sống sót quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Đặc biệt là bây giờ Cố Ôn còn sống, có thể cùng mình ăn uống, du sơn ngoạn thủy, những ngày tháng này tự nhiên quan trọng hơn báo thù.
Có thể báo thù thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu nó làm hỏng cuộc sống hiện tại của mình thì Xích Vũ tử thà không báo thù.
"Ta cũng nghiêm túc mà nói, trong lúc ta giải thích cho ngươi thì ta cũng đã bàn xong với thiên Thánh rồi."
Tâm niệm Cố Ôn vừa động, thiên địa lại một lần nữa chầm chậm lắng xuống.
Hắn nói: "Ta muốn giết Xích Linh."
[Ngươi nếu là Ngọc Hoàng, thiên địa chúng sinh tự có quyền sinh sát trong tay] "Nếu ta không phải thì sao?"
[Vậy thì không thể] "Ngươi nuôi chó, lại mạnh hơn Địa Thánh bao nhiêu?"
———————————— Ba ngày sau.
Cố Ôn thu dọn xong hành lý, Tiêu Vân Dật tiễn đưa hàng trăm dặm, sau đó bị kéo vào Thiên Phượng Lầu, liền uống ba bình thiên tiên say, cả người nói chuyện đều không lưu loát.
Mà rất nhiều vũ cơ chú ý đến Tiêu Vân Dật, tích cực không ngừng xum xoe, có mấy người trực tiếp dán vào người, nhỏ giọng thì thầm "Phu quân, phòng bên có chỗ ấm áp, có thể đến đó nghỉ ngơi một chút."
Cảnh tượng này là điều Cố Ôn và những người khác chưa bao giờ thấy qua.
Bọn họ đi dạo lâu như vậy trong hoa lâu, nhưng cho tới giờ chưa từng có nữ tử nào chủ động tới xum xoe, thậm chí xả thân.
Dù sao theo người khác thấy, cho dù là Cố Ôn hay Xích Vũ tử bọn họ đều sinh ra với diện mạo tầm thường không có gì lạ. Với người có tài sản, chỉ cần không chủ động hứa hẹn dẫn dụ thì những vũ cơ cấp cao này sẽ không buông thả quấy rầy khách nhân.
Bọn họ bây giờ trông hoàn toàn là bị dung mạo của Tiêu Vân Dật hấp dẫn.
Cố Ôn nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Cái hữu dụng nhất không phải là sự mới mẻ, mà là bộ mặt, sinh ra xinh đẹp chính là một lợi thế lớn nhất."
Xích Vũ tử hỏi: "Ngươi hâm mộ à?"
"Ta trước kia hâm mộ, cũng muốn có một cái túi da đẹp mắt."
Cố Ôn thẳng thắn trả lời.
"Ngươi xem bộ dạng ta đây, lớn lên xem như đoan chính, có thể so với Tiêu huynh thì như phân hố đá, nhưng từ trước tới nay chưa có cô nương nào nhất kiến chung tình."
"Úc Hoa tỷ tỷ chẳng phải sao?"
"Không phải, nàng ngay từ đầu cảm thấy ta giống như cá chạch. Ta thì khác, ta ngay từ đầu đã cảm thấy nàng là tiên nữ, xem như là nhất kiến chung tình từ một phía."
"Vì sao?"
"Bởi vì nàng xinh đẹp."
Cố Ôn nghiêm túc và thật thà đáp lời, khiến Xích Vũ tử nhịn không được "Ha ha ha" cười khẽ, lập tức vẻ mặt ngạo nghễ nói ra: "Ta thì khác, ta ngay từ đầu đã cảm thấy ngươi rất tốt."
"Bởi vì ta mời ngươi uống rượu không?"
"Ừm..."
Lúc này, vị kiếm tôn Thuần Dương ngàn tuổi đối mặt với dáng vẻ mềm mại uyển chuyển của các vũ cơ nịnh nọt không hề dao động, dù có say thiên tiên loạn tâm trí, cũng không hề có bất kỳ ý tưởng gì đối với những cô gái phong trần.
Có thể thấy Tiêu Vân Dật là một người tu hành triệt để chặt đứt hồng trần.
Nửa sau cuộc vui, các vũ cơ rời đi, nhường lại không gian riêng tư cho khách.
Tiêu Vân Dật lau mồ hôi, cười khổ nói: "Tiêu mỗ kém cỏi nhất là đối phó với phụ nữ, sự nhiệt tình của các nàng đôi khi quá mức đáng sợ."
"Tiêu huynh, hạnh phúc quá hóa phiền muộn."
Cố Ôn nâng chén mời rượu.
Tiêu Vân Dật đáp lễ, một hơi cạn sạch chén rượu, phản bác: "Cố huynh mới là người như vậy, cái túi da này chỉ hữu dụng đối với những người nông cạn, thiên Nữ và Xích Vũ tử coi trọng túi da của ngươi sao? Dù ngươi sinh ra có dung mạo thường thôi thì vẫn có thể nhận được sự ưu ái của các thiên kiêu nữ tử."
"Giống như Vũ Nam, cô nàng kiêu ngạo vô cùng, trước sau không biết có bao nhiêu người theo đuổi, nhưng nàng không xem ai ra gì."
"Tạ nha đầu cũng không phải là nữ tử phàm tục, đừng nói chuyện cưới hỏi, ngươi lo lắng lung tung làm gì?"
Xích Vũ tử cũng đã nửa bầu rượu vào bụng, lòng can đảm so với bình thường lớn hơn nhiều, ôm chặt cánh tay Cố Ôn không buông.
"Muốn ta nói, những người trẻ tuổi này đừng nên nghĩ chuyện yêu đương, bọn ta năm đó làm gì có điều kiện đó."
Tiêu Vân Dật lắc đầu nói: "Vũ Nam tự nhiên không cần nghĩ tới chuyện cưới gả, ngươi và Thiên Nữ cũng vậy, chỉ vì Cố huynh mà các ngươi mới động lòng."
Lời nói quá thẳng thắn khiến mặt Xích Vũ tử càng thêm đỏ bừng, cố gắng mạnh mẽ hét lên: "Cái gì gọi là động lòng, cô nãi nãi ta không hề thích Cố Ôn, suốt ngày chỉ biết trêu chọc ta!"
Tiêu Vân Dật cười không nói, hắn chỉ không háo sắc, chứ không phải không hiểu lòng phụ nữ.
Nếu bàn về chữ tình, hắn còn hiểu rõ hơn phần lớn người trên đời.
Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Ôn, hỏi: "Cố huynh sau này định đi đâu?"
"Dương Dận châu, Âm Dương Tông."
Cố Ôn báo ra một địa danh, Tiêu Vân Dật ghi nhớ lại, định bụng tìm thời gian sẽ đến đó dạo chơi.
"Là có cố nhân ở bên đó à?"
"Hà Hoan, ngươi biết nàng sao?"
"Âm Dương Thiên Tôn, đã gặp mấy lần, là một nữ tử có hình dáng vô cùng xinh đẹp."
"... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận