Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 111: Âm dương hoà giải. (1)

Địa Quan mới nổi lên, người đến phức tạp, có nhiều người ẩn nấp thân phận. Nói cho cùng, không có bất kỳ người nào đối với cái gọi là Địa Phủ có ý quy tâm, đều là vì lợi mà đến, một khi xảy ra điều gì sai lầm lập tức liền sẽ tan tác như chim muông. Có lẽ chờ tất cả mọi người mượn Đạo Quả thành tiên, mới có người sinh ra quy tâm. Ngao Hằng cũng là như thế, chỉ bị lão tổ tông ném ra tới. Vị trí Quỷ Đế nghe mê người, có thể hắn hiện tại cũng không phải Quỷ Đế, dưới tay không có quân không có tướng. Thật muốn đụng tới chuyện, bỏ chạy cầu thần không phải không thể. Vì lẽ đó, lời của nữ nhân phật nghe như vô ý, lại khiến Ngao Hằng mười phần cảnh giác. Đường đường một tôn tiên nhân Yêu Tổ cấp bậc Đại Thần, lại bất ngờ tán gẫu với hắn? Sẽ để ý hắn có ra tay với Thiên Nữ hay không? Người sau hẳn là sẽ, chỉ là khả năng tình huống khác biệt. Đối phương sẽ không để ý Thiên Nữ an nguy, chỉ muốn mượn tay mình, để đạt thành một mục đích nào đó. Chỉ vì phía sau đối phương là nam nhân kia, một kẻ đủ để khiến thánh tổ (Kiến Mộc) phải đề phòng, người Vạn Pháp. Thiên hạ nữ tử có nhiều lắm, hắn Ngao Hằng cũng không đặc biệt thích nhân loại, thậm chí bất luận là nam hay nữ, cần gì đi tìm một cái Lôi Trì? Nhưng những người khác không cho là như vậy, không phải tất cả mọi người đều là người thông minh. Khắc kỷ nói thì đơn giản, có mấy ai làm được? Ngao Hằng cẩn trọng tìm kiếm thần niệm. Xác chết Tiền triều Địa Quan xếp thành núi, mảnh vỡ Đạo Quả đếm không hết, áo trắng tiên đứng thẳng tắp, gió nhẹ lay động vạt áo, ống quần bó gọn gàng tỉ mỉ, trông vô cùng chỉnh tề. Tu sĩ nhân tộc rất thích mặc đồ trắng, Ngao Hằng nhìn quen rồi. Phía dưới đứng một người, khoác áo choàng màu nâu, không nhìn rõ nam nữ, khí tức cũng bị Đạo Quả che phủ. Bạch y nữ tử không để ý đến, yên tĩnh nhắm mắt ngồi ngay ngắn, không để ý đến mấy con chuột nhắt đang giấu đầu lộ đuôi. Một người nhắm mắt ngồi xếp bằng dưỡng thần, một người khác lại lôi chuyện năm xưa ở Thành Tiên Địa ra nói chuyện ngượng ngùng. Đúng là một vị thiên tài nào đó. Truy cầu? Không đúng, đều là chuyện tám trăm năm trước, không thể nào đến bây giờ vẫn còn làm càn, chắc chắn là có mưu đồ, bị người chỉ thị. Vừa rồi nữ nhân phật cũng đã nhắc đến Thiên Nữ... Ngao Hằng nghe một hồi, không thấy có gì hứng thú, liền lặng lẽ thu hồi thần niệm. Hắn không có ý định nhúng tay vào chuyện này. Bỗng nhiên, một tia minh ngộ nổi lên. Hắn nên rời khỏi Địa Phủ, tiếp tục tìm kiếm Địa Quan thích hợp. Ngao Hằng vận dụng sức mạnh Đạo Quả, trốn vào Âm Dương, biến mất không thấy tăm hơi. Quái đản ly kỳ Vô Vọng thành chỉ còn một góc, nữ nhân phật nhìn theo Ngao Hằng rời đi, lại ngước mắt nhìn lên trời. “Vô Vọng thành trồng lên một cái cây, hẳn là có thể giải quyết được những hỗn loạn này.” Địa Phủ có hai địch, một là Kiến Mộc, hai là người. Yêu có thánh tổ, người có Nhị Thánh. Nếu bàn về nội tình, thì thánh tổ thâm hậu nhất, chỉ còn cách thành thánh nửa bước. Nếu không phải năm đó Thiên Thánh ở nhân tộc đẩy một cái, tạo ra một cái Kình Thương, giờ đây Kiến Mộc đã thống nhất Thiên Địa Nhân Tam Giới, ngưng tụ Đại thiên thế giới. Nhưng mọi thứ có lợi tất có hại, Kình Thương thuận thế mà sinh, lại nghịch thế mà đi. Giờ đây nàng cũng có tư cách thành Thánh, đồ đệ của nàng cũng vậy. Càng làm nhiều thì lượng biến càng nhiều. Nhị Thánh cũng không phải là không thể địch. Âm Dương Tông. Cố Ôn ba người đang chờ đợi trong một không khí mờ mịt. Rất lâu, ngoài cửa truyền đến một mùi hương thơm. Ánh mắt vượt qua ngưỡng cửa, xa xa trông thấy đường đá xanh giữa núi sương mù phiêu đãng, có một bóng người đang không nhanh không chậm đi tới. Một thân áo xanh, ngũ quan ôn nhu, môi trên đỏ thắm, môi dưới nhuận bạch, trên mặt trang điểm đẹp đến cực điểm. Tạm thời cứ coi là nữ tử, chí ít tướng mạo nhìn không có bất kỳ nét dương cương nào. Vô luận kiếp trước hay hiện tại, đều có không ít người thích những kẻ có vẻ đẹp âm nhu này. Cố Ôn nhớ lại những thiên tài mình từng gặp, hình như phần lớn đều là dạng tiểu thịt tươi. Hà Hoan cũng nằm trong số đó, hắn giống như một "cố nhân". Hắn không ghét người có dáng vẻ đẹp trai, mà trên thực tế, tiếp xúc với người xinh đẹp vô luận nam nữ thì lúc nào cũng dễ chịu. Trong nháy mắt, mỹ mạo nữ tử đã đến ngoài cửa, dừng lại ở cửa, ánh mắt như U Tuyền nhìn Cố Ôn, môi hơi nhếch lên. Không dám tin, kinh ngạc, mừng rỡ... Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm, như thể đang phân biệt thực hư. Trong cung điện, dùng hồng mộc làm thân, kim ngọc làm điểm xuyết, mười mấy chiếc đèn mây nhỏ treo lơ lửng, ánh sáng rực rỡ... Một nam tử tầm thường không có gì nổi bật ngồi ngay ngắn trong đó, thần vận nội liễm, không hiện sơn không lộ thủy. Trong thoáng chốc, Hà Hoan phảng phất như trở lại tám trăm năm trước, lòng mang chí khí bước vào Thành Tiên Địa, thề phải cùng anh hùng thiên hạ tranh cao thấp. Khi đó, hắn cũng là một thiếu niên Anh Kiệt nổi tiếng. Khi đó, hắn là một thiên tài thương pháp xuất hiện bất ngờ. Hiện giờ, Hà Hoan đã hơn ngàn tuổi, xét về tu vi thì không tính là quá già, nhưng ngàn năm qua đã phát sinh quá nhiều chuyện. Nhân yêu đại chiến, đạo thống thiên hạ, tam giáo phục đạo, Cửu Lưu quy nhất, ba lần biến đổi, sáu lần Đại Đồng... Trong đó, vô số tiền bối đại năng thời trước vẫn lạc, lại có vô số anh kiệt quật khởi. Hà Hoan từ sự bồng bột hào hùng ở Thành Tiên Địa, đến việc gặp phải nội chiến tông môn bị hãm sâu vào đầm lầy, rồi đến việc tu hành đại thành nhờ phản loạn chấp chưởng tông môn, cuối cùng còn suýt chút nữa bị tiên nhân tính toán vì thiên hạ Đại Đồng... Ngàn năm qua mưa gió nổi lên, quần hùng cùng nổi dậy. Nhưng cuối cùng cũng không thể so được với vị đứng đầu tam bảng. Vô luận quần hùng gào thét thế nào, cũng khó mà với tới được người đứng đầu tam bảng Thành Tiên Địa. Cũng không thể bằng chính mình thời trẻ ở Thành Tiên Địa khoái ý ân cừu, theo hắn ngược phạt Chân Quân. Lúc đầu Hà Hoan còn định quên đi dáng vẻ của Cố Ôn, giờ đây ký ức lại không ngừng xuất hiện. Hà Hoan không mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy giọng nói của mình trở nên thô trọng, thân thể mềm yếu càng trở nên rắn chắc. Nàng biến thành thiếu niên. Trong phòng, nam tử tầm thường không có gì nổi bật nghiêng đầu, cười ôn hòa nói: “Hà huynh thất thần làm gì vậy? Mấy ngày không gặp không nhận ra ta sao?” “Cố huynh?” Giọng nói êm tai dễ nghe, tâm tình lại phong phú, khiến lòng người rung động. Cố Ôn toàn thân nổi da gà, cũng ấp úng, trong nhất thời không biết nên nói gì. Xích Vũ tử hừ lạnh một tiếng, trong mắt ý địch ý ngút trời. Nàng vốn rộng lượng, đối với chuyện Cố Ôn có thể thu xếp thê thiếp, chỉ cần tu vi thấp, thì có cả vạn hồng nhan cũng không sao. Không đến Đại Thừa, thậm chí Bán Tiên, thì đều không đáng quan tâm. Nói câu đại nghịch bất đạo, Úc Hoa của nàng nếu còn, đó cũng là một trong số những địch nhân. Quan hệ thân sơ không thể tính đồng đều được, chuyện này không liên quan đến thân phận khác biệt. Có người chỉ yêu mỹ nhân không màng giang sơn, có người lại coi huynh đệ như tay chân. Úc Hoa tỷ tỷ có tình chiến hữu như ta với Cố Ôn không? Nhưng Hà Hoan thì có! Kẻ này tuyệt đối không thể để lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận