Đạo Dữ Thiên Tề

Chương 109: Ngọc Kiếm Phật dụ hoặc (2)

Chương 109: Ngọc kiếm Phật dụ hoặc (2) Linh thạch là đồng tiền mạnh trong giới tu hành, nhưng không phải là vật thiết yếu tuyệt đối. Trên đời này có một số tông môn không dựa vào linh thạch và đan dược, tỉ như Ngọc kiếm Phật kiếm am. Thông thường, loại tông môn này đều là những người khổ tu, số lượng ít ỏi, không làm nên chuyện lớn được.
"Tác phong như vậy, chỉ có thể làm hại con cháu trong môn phái mà thôi." Ngọc kiếm Phật có chút không phục, những năm sống chung, nàng cũng dần cởi mở trước mặt Cố Ôn hai người, không còn kìm nén cảm xúc nữa.
"Tiểu tăng đã đi qua rất nhiều tông môn mở pháp hội, thường thấy những tông môn tu cung điện trên núi này đều chẳng ra gì. Núi càng đơn sơ, thực lực tổng hợp của đệ tử càng cao."
Cố Ôn nói: "Có thể mời ngươi đi mở pháp hội, cơ bản đều là đại tông môn, ít nhất cũng phải là nhị lưu. Người ta vốn có công phu thực sự, tự nhiên có thể nói thanh tu. Còn như mấy tông môn tam lưu, không có đãi ngộ thì ai mà nhập môn?"
"... " Ngọc kiếm Phật không phản bác được.
Xích Vũ tử nằm trên giường lớn, tự nhiên nói: "Một trăm năm nay, thiên hạ thái bình đã quen, thực sự quá nhiều người chọn tông môn không nhìn bản lĩnh mà chỉ nhìn khí phái, có giàu sang phú quý hay không."
"Thế nhưng, giới tu hành cuối cùng vẫn là coi trọng nắm đấm, chi bằng thu nhận người có nghị lực lớn thay vì những kẻ có thiên phú cao mà không đứng đắn."
Lúc này, hai Kim Đồng Ngọc Nữ ngoài cửa đi tới, dừng ở ngưỡng cửa, chắp tay hỏi: "Bích Ba (ngưng tụ) bái kiến các vị tiên trưởng."
"Chỗ các ngươi có Thiên Tiên Túy không?"
"Đồng Nhi không biết Thiên Tiên Túy là gì."
"Vậy thì đem rượu ngon nhất trong môn phái các ngươi ra đây." Xích Vũ tử không chút khách khí yêu cầu, và Âm Dương Tông cũng không keo kiệt, rất nhanh đã mang đến mười bình Thiên Tiên Túy.
Kim Đồng Ngọc Nữ đóng cửa phòng lại, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách bên trong.
"Mấy đại tông môn này đúng là chó nhà giàu." Xích Vũ tử cầm lấy một bình uống ừng ực, Cố Ôn và Ngọc kiếm Phật cũng uống, ba tuần rượu qua, lời nói trở nên trôi chảy, câu chuyện trên trời dưới đất.
Giữa bọn họ sớm đã không còn câu nệ gì nữa.
Cao hứng lên, đến cả Ngọc kiếm Phật, người xuất gia như nàng, cũng dùng giọng thánh khiết, linh hoạt, kỳ ảo của Bồ tát, bắt chước ca kỹ ở hoa lâu hát cho hai người nghe.
Hành vi như vậy, không để người ngoài trông thấy.
Một buổi sáng.
Nắng sớm chiếu rọi, Cố Ôn đẩy Xích Vũ tử đang dựa vào người mình ra, lắc lắc đầu, hơi vận pháp lực, toàn bộ men say đều tan biến.
Hắn bấm ngón tay tính toán, phát hiện đã qua một tháng.
Cố Ôn giờ đây xem bói chỉ có thể tính được thời gian, nhưng đó cũng là một sự vượt cấp, hắn đã vượt qua Thiên Địa Nhị Thánh, bắt đầu có thể ảnh hưởng thiên địa này.
"A Di Đà Phật, Cố thí chủ tửu sắc tài vận không thiếu thứ nào, vẫn nên bảo trọng thân thể hơn một chút."
Giọng nói linh hoạt, kỳ ảo truyền đến, quay đầu nhìn thấy một tăng nhân áo trắng ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, ánh mặt trời tươi sáng chiếu xuống, cái đầu trọc nhẵn nhụi có chút phản quang.
Khuôn mặt bình tĩnh, đoan trang của nàng khiến Cố Ôn có chút hoảng hốt, rồi trong khoảnh khắc tách ra với người trong trí nhớ.
Đôi khi Cố Ôn rất thích hình dáng tiểu ni cô, cùng loại hình với Úc Hoa, thuộc dạng thanh lãnh đoan trang.
Mà bởi vì thân phận, Ngọc kiếm Phật ở phương diện khí chất có thêm một phần thánh khiết và không thể xâm phạm.
"Cố thí chủ, ngươi muốn song tu?" Ngọc kiếm Phật không biểu lộ cảm xúc gì, có chút cởi thiền y, chưa kịp nàng lộ làn da trắng như tuyết, Cố Ôn đã vung tay để nàng đứng yên tại chỗ.
"Đại sư, đừng thử thách nhân tính."
"Nếu là Cố thí chủ, tiểu tăng sẽ không ghét bỏ, chẳng lẽ Cố thí chủ rất chán ghét tiểu tăng?"
"Ta chỉ ghét chuyện phiền phức." Cố Ôn chỉnh lại y phục trên người, ngồi đối diện Ngọc kiếm Phật, uống xong trà do nàng rót, bình tĩnh giải thích: "Không nói đến chuyện Úc Hoa, nếu ta mà tiếp xúc da thịt với ngươi, ta tất nhiên sẽ vì sắc đẹp mà xiêu lòng, sau này phải sống chung thế nào đây?"
"Cố thí chủ không cần chịu trách nhiệm với tiểu tăng, với tu sĩ thì không có cái gọi là trinh tiết." Ngọc kiếm Phật dùng giọng nói thuần khiết của Phật pháp, nhưng lời nói lại rất có sức hút.
"Cố thí chủ có thể tùy ý ngắm nhìn dung mạo, rồi khi thấy phiền phức lại đuổi tiểu tăng đi cũng được."
Cố Ôn cười cười, không hề dao động, nói: "Vậy ta thực sự đuổi ngươi đi thì sao?"
"Tiểu tăng có lẽ sẽ sinh khí." Ngọc kiếm Phật vô cùng chân thành, nói thẳng: "Có lẽ sẽ rời xa Phật Tổ, phật tâm của tiểu tăng cũng không còn thuần túy. Thực sự, thí chủ nhiều lúc quá phiền phức, nhưng tiểu tăng cũng không chán ghét cùng ngươi đồng hành."
"Cho nên đó là phiền phức, tính tình của các ngươi những người phụ nữ thật khó hiểu, Úc Hoa thì như vậy, các ngươi cũng vậy." Cố Ôn mỉm cười, lộ ra chút nhớ lại, nói: "Úc Hoa thường xuyên dùng chuyện tu sĩ không cần một vợ một chồng để dụ dỗ ta, hỏi ta có muốn cưới Xích Vũ tử về không. Dù ta trả lời thế nào, nàng cũng luôn tìm ra được chỗ sai của ta."
Ngọc kiếm Phật nói: "Bởi vì Cố thí chủ có thể đưa ra vô vàn lý do, chỉ có duy nhất một điều không liệu tới đó là ngươi sẽ thừa nhận rằng ngươi thích Xích đạo hữu."
"Cùng nhau sinh tử, có chút hảo cảm là bình thường, nhưng vì là nam nữ, nên không tránh khỏi." Cố Ôn không phủ nhận, lời nói chuyển sang giải thích nguyên nhân: "Ta cự tuyệt đại sư, thuần túy là không muốn để Úc Hoa nắm được điểm yếu, sau này cứ gặp chuyện thì lại đem chuyện ngươi ra nói."
Ngọc kiếm Phật hiểu rõ trong lòng, bản thân không thể so được với Úc Hoa, người nắm giữ được điểm yếu của hắn.
Nàng thực sự không an tâm, trong lòng dấy lên sự thất vọng, thấp thỏm lo âu.
"Còn một vấn đề khác nữa." Cố Ôn chỉ vào Xích Vũ tử đang ngủ say, "Nếu ta có gì đó với ngươi, Xích Vũ tử nhất định sẽ xen vào, đến lúc đó ba bà đàn thành cái chợ thì ta còn gì mà hưởng."
Ngọc kiếm Phật u u nói: "Cố thí chủ ngày thường nhìn qua rất khiêm tốn, thực tế lại rất tự luyến, với cái diện mạo như ngươi mà có thể hấp dẫn được mấy người chúng ta chắc? Nếu không phải chuyện có nguyên nhân thì tiểu tăng cũng sẽ không như vậy."
"Đợi đến khi Úc Hoa hồi sinh, tiểu tăng sẽ không lưu lại nữa."
Bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.
Cố Ôn nhìn tiểu ni cô, lần đầu tiên từ trên mặt nàng nhìn thấy sự giận dỗi.
Hắn không hiểu rõ, nhưng biết rằng lúc này, biện pháp tốt nhất là im lặng, nếu không thì thế nào cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Đã từng lúc dâng lương thực muốn nịnh, Cố Ôn đều dùng kiểu ngộ ra bất ngờ để lấp liếm cho qua.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh.
Ánh mắt Cố Ôn khẽ động, cửa phòng lập tức mở ra, chiếc màn và bình phong che đi tướng ngủ của Xích Vũ tử, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, phá vỡ bầu không khí quỷ quái.
Ngoài cửa, một lão phụ nhân đứng ở ngưỡng cửa, hai đạo đồng vội vàng ngăn cản, thấy cửa phòng mở ra liền sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng quỳ xuống.
Lão phụ nhìn quanh trong phòng, thấy Cố Ôn lập tức thân thể run lên, giọng nói khàn khàn cất lên: "Trong phòng có phải Cố huynh công?"
Huynh công, là cách gọi chồng hoặc anh trai của mình.
Cố Ôn nheo mắt nhìn dung mạo già nua một hồi, hắn không quen lão phụ nhân này, có lẽ là đã gặp ở đâu đó.
Trí nhớ của hắn như một cuốn sách, chỉ cần động tâm niệm, tất cả mọi khoảnh khắc trước kia đều có thể hiện lại.
Long Kiều, chuẩn bị cướp Thiên Phượng Lầu, Hà Hoan cùng một người đàn bà xấu xí thân mật trong ngõ hẻm.
Là người đàn bà xấu xí kia, một trong nhiều thê thiếp của Hà Hoan.
Cố Ôn hỏi: "Ngươi là một trong số thê tử của Hà huynh?"
Lão phụ liên tục gật đầu đáp: "Chính là, chính là, lão thân là người vợ thứ tám mươi mốt của phu quân."
Người thứ tám mươi mốt?
Cố Ôn cảm thấy cái đạo Âm Dương song tu này, đáng phải học hỏi thật kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận