Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 109: Đạo Tông lấy tiên tài đối đãi (2) (length: 9401)

Lễ càng nặng, ân tình càng khó trả, chỉ sợ về sau rất khó có khả năng cùng Đạo Tông trở mặt.
Nhưng bảo mình có kháng cự hay không, hắn cũng không hề ghét bỏ, dù sao đây là pháp bảo hộ mệnh cho mình. Cố Ôn lại cảm thấy các bậc cao tầng của Đạo Tông đều quá thông minh, cực kỳ biết cách thu phục lòng người.
Hai chữ “vinh hạnh đặc biệt” có thể thu phục lòng người nhất.
Ngao Thang rất tán thành nói: “Đúng vậy, cũng không phải không có bảo vật cùng cấp bậc khác, tự nhiên lại đem thứ này cho ngươi chẳng phải là đem ngươi đặt lên lò nướng sao? Nếu về sau gặp các đạo tử Tam Thanh, không phục thì làm thế nào?”
Các đạo tử Tam Thanh đều không cầu được thứ này để hộ mệnh, giờ lại cấp cho Cố Ôn người còn chưa chính thức tu hành trong tông môn. Có lẽ có yếu tố đền bù nào đó, nhưng cũng không nên dùng thứ này.
Úc Hoa vốn định phản bác, ngươi một con Lão Long Đại Thừa kỳ có thể nhìn rõ hơn Vân Miểu Thiên Tôn sao?
Nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt xuống, nàng bỗng nhận ra một luồng khí tức, cùng chín chín viên mãn Đạo Cơ của mình ngang hàng, từ trên người Cố Ôn tràn ra.
Ngao Thang còn chưa nhận ra sự tình vẫn còn tự an ủi: “Hai tổ tông các ngươi xem như chắp vá cho xong chuyện, có khác biệt quá lớn về áp lực, có lẽ năm xưa vật này định cấp cho Úc Hoa, giờ nàng không cần nữa, thuận tay đưa cho ngươi.”
Đôi khi áp lực quá lớn không phải chuyện tốt, Ngao Thang không mong muốn sự kỳ vọng rõ ràng cao hơn so với thực lực Cố Ôn này sẽ đè sập hắn.
Cố Ôn hỏi: "Đúng vậy, lễ nặng khó trả, tiền bối Ngao còn có thể truyền tin về không?”
Ngao Thang lắc đầu trả lời: “Làm sao có thể trả lại, ngươi cứ cầm đi, không sao đâu.”
“Không, ta chỉ là muốn hỏi có thể báo cho Đạo Tông một chuyện được không.”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, vị ni cô ngồi ngay ngắn ngây ngốc chất phác bỗng ngẩng đầu lên, quay lưng về phía ánh trăng một tay chống cằm, dung mạo tựa Thiên Nữ nở một nụ cười, còn Chân Long đang trong hình dạng con lừa ánh mắt ngưng đọng.
Cố Ôn xòe tay ra, một luồng kiếm quang rực rỡ ngưng tụ trong lòng bàn tay, kiếm tựa như sương mù trắng xóa, bao la vạn tượng, tựa như cội nguồn kiếm pháp của trời đất.
"Đạo Tông đối đãi ta như bậc tiên tài, ta nhất định sẽ báo đáp xứng đáng. Ba mươi sáu thành tiên pháp, Kiếm Đạo Chân Giải ta đã luyện thành."
Triển lãm thiên phú là vì đạt được bảo vật, giờ lại tiếp tục triển lãm đã là đáp lễ, cũng là để mình có địa vị cao hơn.
Đạo Tông vốn thích xem tài nghệ của người khác để đánh giá, ngược lại sẽ giấu đi thực lực của bản thân.
"A? A? A?"
Một hồi lâu, đến khi kiếm quang Kiếm Đạo Chân Giải biến mất, Ngao Thang vẫn ngây như phỗng, nó trong phút chốc không hiểu nổi vì sao Cố Ôn có thể luyện thành Kiếm Đạo Chân Giải.
Đây chính là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, là cội nguồn của vạn kiếm, bao nhiêu năm rồi vô số đại năng Chiết Kiếm Sơn vì nó mà phát cuồng. Đến mức thành lệ, mỗi thời Chiết Kiếm Sơn đều có một Kiếm Phong Tử khuyên bảo môn nhân không nên theo đuổi Kiếm Đạo Chân Giải.
Bao đời thiên kiêu Chiết Kiếm Sơn không ai luyện thành, giờ Cố Ôn - người thậm chí chưa từng đến Chiết Kiếm Sơn - lại luyện thành?
Chuyện này quả thật so việc luyện thành Ngọc Thanh Đạo Cơ cửu trọng viên mãn còn khiến nó kinh ngạc hơn, đồng nghĩa với việc Cố Ôn đồng thời luyện hai môn thành tiên pháp.
Hộ pháp quả là tự ti quá mức.
Úc Hoa không nỡ tiếp tục đả kích Ngao Thang, thay nó trả lời Cố Ôn: "Bây giờ đi thêm một chuyến Thiên Trụ Sơn là không đáng, nhưng có một cách ngươi có thể thử."
"Cách gì?"
“Đăng lên Thiên Tuyền núi, cũng vào Địa Bảng ba vị trí đầu.”
. . .
Cố Ôn về đến phòng, nhìn chằm chằm vào Lưu Mệnh Châu một lúc, chậm rãi nói ra: “Địa Bảng ba vị trí đầu có chút khó khăn rồi.”
Hiện tại người đứng thứ ba Địa Bảng là Xích Vũ Tử, chỉ luận về thực lực hiện tại trong một thời gian ngắn dù thế nào mình cũng không so được, nhưng Kiếm Đạo Chân Giải nhị trọng có thể so sánh được không?
Xích Vũ Tử hư hư thực thực mang theo Cửu Chuyển Kim Đan, cũng là một loại thành tiên pháp.
Chỉ dựa vào Kiếm Đạo Chân Giải nhị trọng có lẽ không đủ, ít nhất vẫn cần bổ sung thêm cái khác. Cố Ôn nhớ Lư Thiền có thể đứng hạng năm là nhờ vào Ảo thuật, đan đạo, và trận pháp ba loại đỉnh cao, mà hắn cũng có thể học theo.
Nhưng không thể chỉ dựa vào Kiếm Đạo Chân Giải để đánh bại nàng, chi bằng chọn người đứng thứ tư.
Cố Ôn uống đan dược rồi khoanh chân nhập định, nhìn vào khí hải.
Mệnh cách như cột trụ che phủ tất cả, Thiên Tủy và Đế Tương xen lẫn trong đó, Ngọc Thanh Đạo Cơ sừng sững như núi thần, ba thanh kiếm cùng tồn tại diễn sinh Kiếm Đạo Chân Giải, duy chỉ có Xích Long Pháp Tướng và Lưu Mệnh Châu lượn vòng xung quanh.
Dược lực hùng hậu của đan dược tựa như mưa phùn tưới mát vạn vật trong khí hải, Đạo Cơ, ba thanh kiếm Phật - Đạo - Ma, Xích Long Pháp Tướng đều có chút tăng lên.
Nơi đây đúng là một nơi thành tiên khác thường, chỉ cần có đan dược bất cứ ai cũng có thể nhanh chóng tăng lên tu vi, mở rộng giới hạn, thậm chí thai nghén pháp tướng.
Đột nhiên Xích Long Pháp Tướng phát sinh một biến dị nhỏ, trong đôi mắt rồng vốn ảm đạm giờ thêm phần linh tính, không cần Cố Ôn điều khiển tự mình ngửa mặt lên trời gầm lớn.
“Hài nhi!”
Cố Ôn nhíu mày, sao âm thanh này có chút yếu ớt quá vậy?
Ngươi thế nhưng là sát đạo pháp tướng đó!
Thân hình mười trượng của Xích Long Pháp Tướng bay về phía hắn, đầu rồng cọ vào người Cố Ôn, một tia linh tính vô cùng yếu ớt truyền đến.
Pháp tướng có linh tính là chuyện rất bình thường, trước kia không có là do Cố Ôn lĩnh ngộ quá sớm.
Cố Ôn đặt tay lên đầu rồng, trong mắt sát khí ngút trời, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm rung chuyển trời đất quét sạch khí hải.
Hắn hài lòng gật đầu nói: “Như vậy mới đúng chứ.”
Sát khí vừa thu lại, Xích Long Pháp Tướng như cổ họng bị bóp nghẹn: “Ngao ô ~”
". . ."
Cố Ôn quyết định trước khi Xích Long Pháp Tướng thành thục sẽ không cho nó tùy tiện kêu lung tung ở bên ngoài, dù gì nó cũng là sát đạo pháp tướng, sao có thể như một con rít rít kỳ quái.
Có lẽ là vì linh tính vừa mới được sinh ra, nuôi thêm một thời gian nữa sẽ có thể long ngâm rung chuyển đất trời.
Bỗng nhiên Xích Long Pháp Tướng lại truyền đến một ý nghĩ, nó ngẩng đầu nhìn lên Đế Tương giữa không trung với vẻ thích thú nồng nhiệt.
Bản thân Đế Tương vốn dùng cho khí linh, chẳng lẽ pháp tướng cũng được coi là một trong số đó?
Cố Ôn có chút nghi hoặc, nhưng sau đó cũng mang theo tâm lý muốn thử một lần, ý niệm vừa động một năm Đế Tương biến thành dòng sông lao tới, Xích Long há mồm một hơi nuốt sạch.
Trong tích tắc pháp tướng tăng trưởng, thần thông ngưng tụ!
【 Xích Long Pháp Tướng thân dài mười một trượng, thần thông 4% 】
Xích Long Pháp Tướng chỉ dài thêm ba mét, thần thông đã trực tiếp tăng từ ba phần ngàn lên 4%!
Cố Ôn tinh thần chấn động mạnh, nói: “Đế Tương có tác dụng với cả pháp tướng sao?”
Khí linh, linh tướng, pháp tướng, thần thông đều không thuộc về sinh linh, chúng đều là một loại linh tính ngưng tụ lại. Mà những linh tính này không phải tu hành từng bước là có thể tinh tiến được, người có tài có thể một ngày ngộ đạo bù lại được ngàn năm tích lũy của người khác.
Thần thông là khó tu luyện nhất, hiện tại Cố Ôn có thể nghĩ ra được cách để tu luyện Xích Long Pháp Tướng Thần Thông chính là chém giết.
Nhưng chém giết không phải lúc nào cũng có, hắn cũng không phải cuồng chiến, so với đi chém giết chi bằng đi theo Úc Hoa tìm Bất Tử Dược thì tốt hơn. Nếu tìm được còn có thể nắm bắt được bối cảnh tiên nhân, lại mượn tiên nhân chi lực giết cẩu hoàng đế, hưởng thụ hết linh dược của thiên hạ.
Việc Đế Tương có thể tăng pháp tướng với Cố Ôn mà nói là một tin vô cùng tốt.
Trên ý tưởng là linh tướng, trên linh tướng là pháp tướng, pháp tướng viên mãn chính là thần thông.
Thần thông là thủ đoạn công phạt mạnh nhất của tu sĩ, cũng là tiêu chuẩn của Thiên Tôn. Chỉ có thần thông mới có thể đối kháng thần thông, không có thần thông không thể gọi là Thiên Tôn.
Hắn thậm chí cảm thấy sáu thanh kiếm trên Ngọc Kiếm Phật Pháp Tướng chính là hóa thân của thần thông, cũng như kiếm quang màu vàng mà Xích Vũ Tử đã biểu diễn.
Vậy thì quy mô của pháp tướng thì sao? Nếu mình có đủ Đế Tương, có thể ngưng tụ pháp tướng ngàn trượng hay không? Mà Kiếm Trì thì lại là một cái ao Đế Tương khổng lồ, uống hết thì chẳng phải là vô địch thiên hạ rồi sao?
Đến lúc đó Xích Vũ Tử, cái tên say rượu kia còn có gì để so với mình?
Cố Ôn đè nén suy nghĩ, hắn quyết định dùng toàn bộ Đế Tương để bồi dưỡng ba thanh kiếm, còn Xích Long thì cứ chậm lại một chút.
Đột nhiên ý tưởng lóe lên, hắn đổ một năm Thiên Tủy vào Lưu Mệnh Châu.
【 có thể chống đỡ được công kích Đại Thừa kỳ 910 lần, Đạo Cảnh cường giả toàn lực xuất thủ 9 lần 】
Một năm Đế Tương có thể chống đỡ mười lần công kích?
Vô địch! Đạo gia ta vô địch!
Nhà ai có pháp bảo hộ mệnh không cần đổ đầy?
Cố Ôn cảm thấy hiện tại chạy xuống dưới, cho tiểu ni cô hai cái bạt tai sau gáy cũng không vấn đề gì.
Trong đầu suy nghĩ, 19 năm Đế Tương còn lại đều đổ hết vào Lưu Mệnh Châu, pháp tướng có thể rất quan trọng nhưng không có thủ đoạn bảo mệnh thì không được.
【 Có thể chống đỡ công kích Đại Thừa kỳ 1100 lần, Đạo Cảnh cường giả toàn lực xuất thủ 11 lần 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận