Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 208: Đại Càn diệt vong, đăng lâm hoàng vị (1) (length: 10864)

Chín trượng kim nhân biến mất, Cố Ôn cùng Xích Vũ Tử tách ra, trên thân vết thương chồng chất, có những vết suýt chút nữa lấy mạng, không dưới ba vết.
Cổ, ngực, bụng mỗi nơi đều có một vết thương, đều là do Đạo Quân hoàng đế toàn lực tấn công ba lần.
Xích Vũ Tử còn nhiều hơn Cố Ôn một vết, mắt phải đã thành thịt nhão, nàng đưa tay trực tiếp móc xuống, giống như đang lấy ghèn mắt rồi ném xuống đất.
Không có cảm giác đau đôi khi cũng có cái lợi của nó.
Cố Ôn hỏi: "Mắt của ngươi còn có thể mọc lại được không?"
Xích Vũ Tử đáp: "Cần Thiên Phẩm Liệu Thương Đan."
"Đan dược Thiên Phẩm? Đến lúc đó ta tìm Đạo Tông xin cho ngươi một viên."
Cố Ôn tuy không biết đan dược Thiên Phẩm là gì, nhưng hắn biết Đạo Tông chắc chắn có.
Cũng không thể quý hơn Trường Sinh Đan được, đúng không?
Hắn nhìn Kim Đan trong tay, rồi dùng vạt áo lau lau, thực sự là thích không buông tay, có thứ này thì mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Không cần đâu, đằng nào cũng xem không kịp rồi, có mọc ra mới cũng không thấy được." Xích Vũ Tử lắc đầu từ chối: "Đan dược Thiên Phẩm quý giá, không kém gì một món đạo binh, không cần lãng phí."
"Cũng đâu phải tiền của ta, ăn của công thì ngươi đau lòng gì? Ta bây giờ là Ngọc Thanh Thiên tôn rồi, sau này ra ngoài chắc chắn sẽ dùng chức vị, cứ thoải mái đi."
Lời Cố Ôn vô tâm vô phế khiến Xích Vũ Tử muốn cười, nhưng gương mặt cứng đờ như đá, không thể động đậy.
Thế là nàng dùng thần hồn ở trên đỉnh đầu tạo thành một đám sương mù, biến thành mặt cười.
"Vậy cô nãi nãi ta muốn một tòa Linh Sơn ở Tam Thanh Sơn, ta nghe nói Linh Sơn Tam Thanh Sơn là số một thiên hạ. Năm đó Kình Thương tiên nhân thu linh mạch thiên hạ, những linh mạch tốt nhất đều ở đó cả."
"Cho, ta đại diện Ngọc Thanh phái nợ ngươi một tòa Linh Sơn."
Cố Ôn vung tay lên, đằng nào cũng không phải đồ của hắn.
Dù có là đồ của hắn, hắn cũng không keo kiệt với Xích Vũ Tử. Sinh tử nhiều lần như vậy, không phải anh em ruột thì cũng hơn cả anh em ruột rồi.
Mọi của cải đều dùng để chi tiêu, dù là cho sinh hoạt cần thiết, hay để thu phục nhân tâm.
Cố Ôn lục lọi trên người Đạo Quân hoàng đế, trên người hắn có quá nhiều pháp bảo bị tiên kiếm chém nát trong lúc giao chiến, không có cả linh đan diệu dược.
Chỉ có một đống ngọc giản được sắp xếp ngay ngắn trong túi càn khôn, cuối cùng tụ lại thành mấy chữ lớn "Nhân Hoàng Pháp".
【Thấy vật này, thì là ta đã chết, dù là cừu địch hay không, mong người truyền pháp ta lại cho nhân tộc. Không phải ta nhân tộc không được tu, kẻ không phải nhân tộc mà học thì sẽ thân tử đạo tiêu】
"Ta thừa nhận ngươi chí ít không phải một tên tiểu nhân."
Cố Ôn cất Nhân Hoàng pháp vào túi, dù sao cũng là một môn pháp thành tiên.
Ầm ầm!
Bầu trời rung chuyển, bàn tay năm ngón như ẩn như hiện có hơi hé ra, nhưng ngay sau đó lại khép lại.
Hai người ngẩng đầu nhìn, tu vi Đạo Cơ của họ giờ đây đã được xem là đỉnh cấp ở Thành Tiên Địa.
Nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nhìn trận chiến ở trên chỉ thấy được vài bóng hình mờ ảo, chứ không thể nhìn thấy toàn cảnh, càng không thể nhúng tay vào.
"Kình Thương tiên nhân không sao chứ?"
Xích Vũ Tử có vẻ lo lắng, Cố Ôn hơi ngạc nhiên nhìn nàng một cái.
Không phải vì lời nói, mà là vì cái gọi là tâm trạng lo lắng, cùng với mặt cười vừa rồi. Thất tình lục dục của Xích Vũ Tử hư hư thực thực đã có dấu hiệu hồi phục, như thể linh hồn cuối cùng còn lại đang sinh ra thứ có thể thay thế tam hồn thất phách.
Cố Ôn nói: "Yên tâm đi, không sao đâu. Nếu không chắc thì chúng ta chạy, đằng nào giờ đan dược cũng có rồi, đánh không lại thì còn không chạy được à? Đúng rồi, hộ pháp đâu rồi?"
Thần niệm dò xét ra hơn mười dặm, tìm thấy Ngao Thang và Thiền Hi ở hai bên thành Biện Kinh. Lúc này, hai người đang dùng pháp lực tạo dựng ra một pho tượng thần cao ba mươi trượng có vẻ đẹp nhưng vô dụng, các tòa tháp cao nhất của thành cũng chỉ đến đầu gối chúng, đứng ở trong thành trông giống như thần.
Vô số phàm nhân tập trung dưới chân chúng, mơ hồ có thể thấy những quan lại tiểu lại mặc quan bào, nghe "thần dụ" của hai người mà duy trì trật tự.
Trong tai mơ hồ nghe thấy giọng nói của bọn họ, lẫn vào những âm điệu huyền diệu, giống như nhạc nền.
Nhìn quen lắm rồi, chắc không phải là lần đầu.
"Ta là vô thượng Ngọc Chân tự nhiên chí tôn Đại Thiên Tôn Huyền Khung cao lên Chân Tiên..."
Cố Ôn nghe thấy danh hiệu này thì không nhịn được cười, thì thầm: "Hộ pháp, tôn hiệu này của ngươi thật là to đến dọa người."
Rất nhanh "Vô thượng Chân Tiên" Ngao Thang bỗng xuất hiện, pho tượng thần ở xa vẫn tiếp tục diễn trò.
Nó sửa lại tư thế đứng, giải thích: "Đây là tôn hiệu ở miếu của lão phu, giới tu hành đại năng còn có một đặc quyền, hay nói là một biểu tượng, đó chính là miếu thờ hương hỏa. Ngoại trừ những tu sĩ luyện hương hỏa nguyện lực, thì cơ bản là do phàm nhân tự lập."
Một đại năng tu hành có tuổi thọ lên đến mấy ngàn năm, và mỗi khi gặp thiên tai nhân họa, tu sĩ ở khu vực đó đều sẽ ra tay can thiệp. Hoặc là làm mưa, hoặc là đuổi lũ lụt, thậm chí là đắp núi tạo ruộng.
Điều này đối với phàm nhân mà nói không khác gì thần tiên, cho nên việc tồn tại hương hỏa là điều không thể tránh khỏi.
Bách tính tự nguyện cảm tạ, bọn họ không thể nào hạ tay đập miếu của mình được. Ngược lại, đôi khi tông môn còn chủ động để bách tính lập miếu thờ cho những đại năng chưa có miếu thờ.
Đây là quy củ Kình Thương đặt ra, cứu người không cần báo đáp, nhưng người được cứu phải biết cảm ơn.
Vừa hay thỏa mãn được một lòng hư vinh, về sau nếu lại có vấn đề gì, tu sĩ ra tay cũng sẽ siêng năng hơn.
Ngao Thang giải thích sơ qua về tình hình ở bên ngoài cho Cố Ôn, phòng khi sau này ra ngoài mà không hiểu lẽ thường, lại bị chê cười.
Giờ dù sao cũng là Ngọc Thanh Thiên tôn, địa vị chỉ cần bàn luận một chút thì có thể nói là nửa bước đạo môn thủ lĩnh.
Bởi vì thủ lĩnh các nơi đều được chọn ra từ Tam Thanh Thiên Tôn.
"Với cái tính của ngươi, mấy ngàn năm nữa thì miếu sẽ mọc tới tận cửa Phật môn cho xem."
Ngao Thang trêu chọc nói.
Đại năng thường sợ nhân quả, lương thiện chưa chắc miếu nhiều, nhưng thích xen vào việc của người khác thì chắc chắn nhiều. Nhất là người có tính Vô Pháp Vô Thiên như Cố Ôn, nay lại thêm thân phận Ngọc Thanh Thiên tôn, thì trong nhân tộc thực sự chẳng ai có thể làm gì hắn.
"Ta theo chủ nghĩa chỉ giết chứ không chôn, thần không thiêng thì chẳng ai thờ."
Cố Ôn lại hơi liếc nhìn trời, càng thêm mong chờ thế giới rộng lớn ngoài kia.
Mấy ngàn năm thì đầu heo cũng thành Khổng Lão Nhị, nhưng đó chính là tu tiên sao?
Động tí là ngàn năm vạn năm, được người ngưỡng mộ như trở bàn tay, hưởng hương hỏa là lẽ đương nhiên, thành tôn làm tổ là chuyện thường.
"Nói chuyện chính đi, tuy có thể là nói thừa, nhưng ta vẫn nên báo trước." Ngao Thang nghiêm túc hẳn lên, nói: "Nếu lát nữa có gì bất thường, ta sẽ tự mình đưa ngươi đi. Ngươi có thể đối phó với một hóa thân Yêu Tổ, nhưng không có khả năng là đối thủ của Kiến Mộc, nó sẽ tìm cơ hội giết ngươi."
Cố Ôn gật đầu: "Ta hiểu, đi đến bước này mà không được thì ta biết chấp nhận."
"Ngươi hiểu là tốt rồi, ngươi so với Úc Hoa hiểu chuyện hơn nhiều." Ngao Thang từ đáy lòng thở phào, "Trước ở Biện Kinh, tiểu tổ tông vì ngươi mà suýt nữa đánh chết ta. Lúc đó ta muốn nói một tiếng không thôi cũng bị vặn cổ chết mất."
"Tuy giờ xem ra nàng đúng, nhưng chúng ta làm việc cũng không thể càn quấy được. Như bây giờ chỉ cần Kình Thương hoặc ngươi giữ được một người, thì tương lai nhân tộc ta vẫn còn cơ hội lật bàn."
Ngao Thang không ngừng thao thao bất tuyệt nói về tương lai nhân tộc, cao đàm khoát luận bình luận về các anh hùng hào kiệt, y như Cố Ôn kiếp trước nghe các bậc tiền bối ngồi trên bàn nhậu mà bàn chính sự.
Mà hắn đã quen thuộc việc lấy một con lừa, coi nhân tộc còn nặng hơn cả tên Đạo Quân hoàng đế.
Thần Thú Tiên Thiên không tộc, một khi nhận tộc nào thì sẽ hết lòng vì tộc đó.
Cố Ôn sờ ngọc bội trong ngực, tuy hiện tại xem ra nó chẳng có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn mong đợi một ngày kia sẽ có một thần thú ở trong giới tu hành.
Đang!
Một tiếng kêu nhẹ vang lên, Cố Ôn cùng những người khác ngẩng đầu lên, hàng chục vạn dân trong thành cũng ngẩng đầu.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía bầu trời, một điểm sáng chói lòa xuất hiện, lấn át tất cả dư ba đạo pháp thần thông, sau đó từ điểm sáng làm trung tâm, Yêu Vân bị một luồng sức mạnh vô song quét ngang sang hai bên.
Dư ba chạm mặt đất, đại địa bắt đầu nhô lên, trong vài nhịp thở đã vượt qua tường thành Biện Kinh, vô số cây đại thụ vừa mọc đã bị nhổ bật gốc, như thể mặt đất bị lột đi một lớp da.
Thiên địa tĩnh lặng, chỉ còn hai bóng người.
Tay trái biến thành thần nhân của Kiến Mộc đã đứt gãy hoàn toàn, Kình Thương tay không còn, nhìn ngón tay phía sau thu lại diệt nó, thậm chí đến cả tro cũng không còn.
Nàng thản nhiên nói: "Xem ra Bất Tử Dược nằm ở cánh tay còn lại."
"Tiểu tử kia thông minh thật, biết Bất Tử Dược của ngươi không thể thiếu một thứ gì. Đem một cánh tay cho ta, còn lại một phần hạch tâm."
Kiến Mộc đeo Bạch Ngọc Kim Cang lên cổ tay, nói: "Ta tò mò, rốt cuộc Thiên giới có mục đích gì khi cấp Bất Tử Dược cho ngươi. Vật này khi Tiên Đình còn tồn tại, chỉ có Tiên Quan từ Tứ Ngự trở lên mới được dùng để kéo dài tuổi thọ."
Tam Thanh, Tứ Ngự, Ngũ Lão, Lục Ty, Thất Nguyên, Bát Cực, Cửu Diệu.
Đây là cấp bậc Tiên Quan ở Tiên Đình, trong đó Tam Thanh chính là những người truyền giáo cho nhân tộc thời trước, là Bán Thánh cao quý. Sau đó Tứ Ngự chính là những tiên nhân nổi bật trong đám người, nếu lấy nó so với Thiên Hoa điểm trên cái lỗ lớn của Kiến Mộc, thì tương đương với Tứ Tượng Yêu Tổ bây giờ.
Xét về nội tình Tiên Đình thì đại khái dẫn đầu càng mạnh.
Nhưng từ sau khi Thiên Giới quy ẩn, loại Bất Tử Dược này rốt cuộc chưa từng xuất hiện nữa. Có lẽ là dính đến quyền hạn địa giới, có lẽ là không còn Tiên Quan yêu cầu phục dụng, lui về sau mấy vạn năm lại không còn Bất Tử Dược.
Ngược lại, tai họa thọ nguyên, một trong tam tai, lại nhiều hơn.
Nó không khỏi hoài nghi có phải hay không là do Thiên Giới làm, dù sao Tam Thanh trước đây đã từng hạ phàm truyền giáo cho nhân tộc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận