Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 135: Chúng ta xác nhận tại thế tuyệt đỉnh (length: 9125)

Trong giới tu hành, đừng nói là một quận Thái Thú, mà ngay cả thành chủ của đại thành, quản lý cương vực rộng lớn gấp mười lần Đại Càn, cũng phải cúi đầu trước mặt bọn họ.
Giang Phú Quý không hiểu những điều này, nhưng hắn rất rành sự đời, dùng lễ nghĩa mà hắn hiểu được để đối đãi người khác – chắp tay cúi người, dáng vẻ thận trọng, khúm núm khiến người không nhịn được cười.
Sau đó Cố Ôn đưa món đồ chơi Xích Vũ Tử vừa tạo cho Giang Phú Quý, tiện tay lấy trong hơn ngàn thanh linh kiếm của mình một thanh phế phẩm đưa cho hắn, nếu không thì Giang Phú Quý căn bản không dùng được.
Hắn nói: “Ta không định ở lại đây lâu, số bạc đó đều cho ngươi cả. Còn có Tần hộ vệ sẽ ở lại đây, sau này hắn sẽ bảo vệ ngươi.”
Giang Phú Quý hoàn hồn sau khi chứng kiến ‘tiên thuật’ của Xích Vũ Tử, hỏi: “Lão gia, ta có thể đi theo ngài không?”
“Không thể nào.”
Cố Ôn từ chối rất dứt khoát, Giang Phú Quý sớm đã đoán được, thận trọng hỏi: “Ngài là muốn đi thành tiên sao?”
“Là đi thành tiên, nhưng không phải để hưởng phúc, chuyến đi này quá nguy hiểm, ta không thể mang theo ngươi.”
Cố Ôn nói được nửa chừng, chợt chú ý thấy một chút tóc bạc trên đỉnh đầu Giang Phú Quý, có chút trầm mặc nói: “Nếu ta thành công, ta sẽ kéo ngươi một tay.”
Dù sao cũng là người theo mình nhiều năm, tình cảm hơn cả người thân.
Giang Phú Quý cũng không tiếp tục quấy rầy, nói: “Mong ngài thuận buồm xuôi gió, đắc đạo thành tiên.”
“Đừng nản lòng như vậy, cùng lắm vài năm nữa thôi.” Cố Ôn cười nói: “Ta sẽ ở lại đây một thời gian nữa.”
Xích Vũ Tử chen vào nói: “Ngày kia sẽ xuất phát đi tìm cơ duyên, cách đây chỉ hai trăm dặm, thuận lợi thì một tuần sau ngươi có thể trở về. Dù sao cũng không phải đại cơ duyên như núi Thiên Tuyền, đều chỉ là mấy bí cảnh nhỏ thôi.”
“Cụ thể là gì?” Cố Ôn hiếu kỳ hỏi.
“Chính là những bí cảnh nhỏ, khả năng diện tích chưa đến mười mẫu đất, mượn một chỗ bảo địa trồng thảo dược, mỗi khi đệ tử tông môn đến đều có thể đến thu hoạch một đợt.”
“Có bao nhiêu cái?”
“Mười cái, ở Nam Thủy có ba cái, một linh dược đại khái có giá trị ngang với chỗ chúng ta thu được trước đó.”
“Như vậy rất tốt.”
Mắt Cố Ôn sáng lên, chỉ có thể cảm thán không hổ là đại tông môn, cơ duyên và chuẩn bị dự phòng nhiều vô kể.
Bất quá Tam Thanh Đạo Tông có không?
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Úc Hoa, không cần hỏi, nàng đã trả lời: “Tam Thanh Đạo Tông cũng có rất nhiều bí cảnh, nhưng những nơi đó đều thuộc về Tam Thanh đạo tử.”
Cố Ôn nghi ngờ nói: “Không có một chút nào cho chúng ta sao?”
“Không có.” Úc Hoa giải thích: “Bởi vì tất cả cường giả Đạo Tông đều đến giúp chúng ta rồi, bây giờ lại đòi cơ duyên của Tam Thanh đạo tử thì có chút quá đáng.”
“Cũng đúng.”
-------
Đêm đó, Cố Ôn và mọi người vào ở tiểu viện của Giang Gia thôn.
Tiểu viện ẩn mình trong rừng trúc, từng phiến đá xanh lát đường dẫn vào, có thể thấy một tiểu viện mái ngói xanh tường trắng tinh xảo.
Tiểu viện không lớn, nhưng đồ trang trí và vật liệu đều rất tốt, mỗi bức tường sơn trắng và đồ đạc trong nhà đều rất tinh tế, hơn nữa có thể thấy thường xuyên có người dọn dẹp, nhưng không có dấu vết người ở.
Nhưng mà vẫn là quá nhỏ, Quân Diễn thích ngồi thiền trong viện, Xích Vũ Tử thì chiếm một gian phòng bên cạnh.
Cố Ôn và Úc Hoa ở một phòng, ban đầu Úc Hoa chỉ cần ngồi là được, nhưng bây giờ nàng đang dưỡng thương nên đương nhiên nhường giường cho nàng.
Trong hai ngày tiếp theo, Cố Ôn duy trì sinh hoạt ba nơi một tuyến, sáng trưa tối chờ Quân Diễn làm đồ ăn, có thời gian thì tìm Xích Vũ Tử học Kim Đan đại đạo, lúc rảnh thì cùng Úc Hoa nói chuyện phiếm vài câu, trước khi ngủ thì thai nghén Tiên Thiên Thần Thú.
Mãi cho đến ngày thứ ba, khi Cố Ôn chuẩn bị xuất phát đi tìm bí cảnh của Ngự Kiếm Môn, một tin tức không tốt lắm truyền đến.
Lâm Xuyên quận đã bình định, Thượng tướng quân Văn Nhân Vũ sau một tháng chỉnh đốn, giữa tháng mười sẽ đến Nam Thủy.
Giang Phú Quý lo lắng tìm đến, nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a! Thượng tướng quân chinh chiến nhiều năm bình định tứ phương phản loạn, chưa từng thất bại, Nam Xuân Quân chắc chắn thua rồi!”
“Con trai cả của ta chỉ sợ không sống được bao lâu nữa, Ôn gia có thể cho ta kế gì không, để thằng oắt con đó đi lánh nạn.”
Giang Phú Quý không còn vẻ lạnh lùng như mấy ngày trước, đến lúc Giang Cử Tài sắp chết đến nơi lại hoảng loạn.
Danh tiếng của Văn Nhân Vũ vang vọng khắp Đại Càn, ai cũng biết, hơn mười năm nay các cuộc phản loạn lớn nhỏ của Đại Càn đều do ông ta dẹp loạn, mà ông ta cũng là Định Hải Thần Châm lớn nhất của Đại Càn.
Bên ngoài, chí ít bách tính không biết đạo quân hoàng đế tu vi, chỉ biết chiến công hiển hách của Văn Nhân Vũ.
Trong viện, tất cả mọi người kể cả Cố Ôn đều tỏ vẻ bình thản.
Xích Vũ Tử nằm dài trên bàn đá, tai giật giật, ngáp một cái rồi nói: “Lão già đó thì có gì đáng sợ?”
“Không, vẫn có chút uy hiếp, Binh gia pháp rất có ích ở Thành Tiên Địa.” Quân Diễn lắc đầu nói: “Mấy ngày trước ta đã gặp Văn Nhân Vũ ở Trạch Châu quận, vị này Binh gia chân quân bổ khuyết Kim Đan, giờ đã là tám năm đạo cơ.”
“Cũng chỉ hơn ta một bậc, ta dùng Kim Quang Chú cũng có thể thổi bay hắn.”
“Thần thông cao một bậc, nhưng quân thế cũng là một bậc.”
“Vậy chúng ta cùng xông lên.”
Lời này của Xích Vũ Tử khiến Cố Ôn hứng thú, có lẽ thật sự có khả năng một chiêu âm chết Văn Nhân Vũ.
Một khi Văn Nhân Vũ chết, ảnh hưởng đến Đại Càn còn cao hơn Triệu Phong chết. Bởi vì Triệu Phong nhiều nhất chỉ là danh tiếng, còn Văn Nhân Vũ lại là uy hiếp thực tế.
Thiên hạ phản loạn cũng không thể lật đổ đạo quân hoàng đế, nhưng có thể khiến đạo quân hoàng đế không thể tiếp tục thu thập linh dược luyện đan, mà chỉ có thể mệt mỏi trấn áp khắp nơi.
“Sao lại muốn giết?” Quân Diễn hỏi lại, “Chúng ta không thù không oán, hơn nữa hắn xem như rường cột của Đại Càn, chắc chắn có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, đạo quân hoàng đế nhất định sẽ bảo vệ hết mình.”
Vừa dứt lời, Cố Ôn mở miệng nói: “Ta có thù, nhờ các ngươi giết hắn có được không?”
Hai người sửng sốt một chút, nhưng cũng không hỏi tới, mà lại bắt đầu tính toán khả năng giết chết Trấn Quốc trụ của Đại Càn.
Đối với người khác mà nói là chuyện không thể, trong mắt Quân Diễn và Xích Vũ Tử thì chỉ là vấn đề trả giá bao nhiêu. Mà người nắm giữ Kiếm Đạo Chân Giải Cố Ôn chắc chắn là người trả giá được, hai người bọn họ đều muốn nhờ Cố Ôn giúp.
So với ‘bệnh hiểm nghèo’ trên người bọn họ thì Binh gia chân quân chỉ là thường thôi.
Quân Diễn nói: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, dùng Kiếm Đạo Chân Giải của ngươi giúp ta giết ba ma đầu.”
Xích Vũ Tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta có thể giúp ngươi.”
Hai người đưa ra câu trả lời cơ bản giống nhau, Quân Diễn rất thực tế, Xích Vũ Tử giống như ủng hộ đồng bạn hơn.
Ba người ăn ý với nhau, Cố Ôn nhếch mép cười nói: “Như vậy có gây sự chú ý không?”
“Phốc ha ha ha ha, ngươi còn sợ gây sự chú ý? Nếu không phải bây giờ ngươi chưa đủ thực lực, bằng không đã muốn đứng trên đầu đạo quân hoàng đế mà phóng uế rồi.”
Xích Vũ Tử không chút nể nang vạch trần Cố Ôn, trong số những người ở đây thì tính cách của nàng là nổi trội nhất.
Sau đó nàng vỗ bàn, đôi mắt màu cam lóe lên lửa, cười không ngớt.
“Đến giữa tháng mười, khi hắn vừa vào Nam Thủy thì chúng ta sẽ đi chặn giết hắn, nổ tan xác lão già đó.”
Quân Diễn xoa cằm, nói: “Sau đó huyết tế mấy chục vạn đại quân, cuốn theo sát khí đánh tới Hỏa Vân Động thì thế nào?”
“Tà môn ma đạo.”
Xích Vũ Tử trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Phàm nhân dùng quân trận vào cuộc giết chóc không sao, nhưng nếu ngươi dám tàn sát đạo tu, ta nhất định chém ngươi.”
“Bảo thủ giả dối.”
Quân Diễn mắng lại.
Cố Ôn không để ý đến hai người đấu khẩu thường ngày, quay đầu trưng cầu ý kiến của Úc Hoa.
Mạng che mặt của Úc Hoa tùy gió lay động, nàng thong thả nói: “Nếu ngươi muốn đánh thì cứ đánh thôi. Quang minh chính đại cũng được, lén lút cũng không sao, không cần gò bó một loại, cái nào có lợi cho chúng ta thì chọn cái đó.”
“Chúng ta chưa bao giờ là chuột chạy ngoài đường, chúng ta là kẻ đứng đầu thế gian.”
Đạo quân hoàng đế cũng là kẻ địch, quấy rối đối phương cũng là tạo lợi thế cho mình.
Về phần đạo quân hoàng đế, nếu hắn đến thì càng đỡ mất công.
Cố Ôn tựa như đã quyết định sự thật nói: “Vậy cứ quyết định vậy, tháng sau sẽ giết Trấn Quốc trụ của Đại Càn, làm tan nát quốc gia Đại Càn.”
Gió nhẹ thổi lay động rừng trúc, nơi đây có Đạo môn Thiên Nữ tĩnh tọa, có người tu thành Kim Đan và Vạn Ma Chí Thánh đấu khẩu, còn có một kiếm tu đệ nhất dưới tiên nhân.
Đứng đầu thế gian đương nhiên phải coi cả thế gian là địch, nếu không sao có thể vô địch thiên hạ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận