Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 9: Nhà bên trong nháo quỷ (length: 10417)

Nếu như hắn học không được đâu?
Úc Hoa có chút suy nghĩ, cũng lộ ra một chút chần chờ, nói: "Vậy ta ngày mai lại đi đưa cho một môn tương đối bình thường."
"Cô nãi nãi, ngươi như vậy lần nữa đặc biệt đến tận cửa không phải hại người ta sao?"
Mao Lư rất là cạn lời, ba bọn hắn đạo gia cũng không nhịn được chuyện tình ái, làm sao mà môn hạ đệ tử hạ phàm đều như vậy ngây thơ?
Nó thân là thần thú hộ sơn của Tam Thanh tông mấy ngàn năm, thấy qua không biết bao nhiêu người trẻ tuổi, Úc Hoa như vậy ngược lại là cái thứ nhất.
Bất quá nghĩ đến nhân quả giữa Ngọc Thanh phái và họ Cố, cùng với việc Úc Hoa và sư phụ của nàng giống như được khắc ra từ một khuôn mẫu mà ra sự cố chấp, như vậy chấp nhất cũng không có gì kỳ quái.
Với Ngọc Thanh phái cứng nhắc theo lý lẽ, có thể cho phép Hộ Đạo Giả thay người đã là nhượng bộ lớn lắm rồi.
"Ngươi có thể mặc kệ tiểu tử Triệu gia, đến nỗi vị kia hoàng đế cũng không dám làm gì ngươi, nhưng hậu nhân nhà Cố nói khó nghe chút thì chỉ là một gia nô. Sáng nay còn mong muốn cách xa ngươi, không nói những cái khác tiểu tử này quá thông minh."
Úc Hoa chắp tay khiêm tốn thỉnh giáo: "Tiền bối, ngài cảm thấy ta phải làm sao để tiếp xúc hậu nhân họ Cố, mới không gây thêm phiền phức cho hắn?"
Ha ha, có việc cầu người mới dùng kính ngữ sao?
Mao Lư nhìn đối phương thành khẩn, trong nhất thời có chút hứng thú nổi lên, dùng móng vuốt chỉ ngoài tường, nói: "Nhất định phải thần không biết quỷ không hay, ngươi đêm đến lật tường ra ngoài, thừa dịp bóng đêm lẻn vào trong phủ của hắn, đưa công pháp cho hắn."
"Ngươi biết, ta biết, hắn biết, như vậy sẽ không gây phiền phức cho hắn."
Úc Hoa suy tư, như vậy đúng là biện pháp ổn thỏa nhất, cũng là cách bớt việc và tốn ít sức nhất.
Nếu thông qua tay người khác, tất nhiên sẽ bị Triệu gia biết được. Đế Thính có thể nghe thấy người khác suy nghĩ, lại không ngăn được ác niệm của người khác.
Nghĩ đến đây, nàng chắp tay nói cảm tạ: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta đi một chút rồi về."
Nói xong, Úc Hoa khởi thân nhẹ nhàng nhảy lên, trong nháy mắt bay vọt qua tường cao, hòa vào bóng đêm.
"Tiên tử đêm khuya riêng tư gặp phàm phu tục tử, thú vị thú vị."
Mao Lư nhịn không được cười ha ha, thanh âm khiến thủ vệ tới, ngay sau đó lại có một người bị đá ra ngoài sân, mắc ở trên tường gỡ thế nào cũng không xuống.
—————————— Giờ Sửu Biện Kinh, trên mái ngói truyền đến âm thanh nhỏ bé, một thân ảnh cấp tốc nhảy vọt qua.
Rất nhanh Úc Hoa đã tới phủ đệ của Cố Ôn, nàng đứng trên nóc nhà, trong phủ đại đa số người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có người cầm đèn lồng đi tới đi lui tuần tra.
'Cố Ôn ở đâu?' Úc Hoa gặp phải vấn đề thứ nhất, Thành Tiên Địa đặc thù, không mượn dùng tiên duyên bảo vật quá nhiều thủ đoạn rất khó thi triển, bất kỳ đạo pháp nào đều cần một thứ để dựa vào.
Đế Thính ngoài việc nghe thấu nhân tâm, còn có thể phân biệt được hết thảy nhân quả trên thiên địa. Nhưng cái giá phải trả quá lớn, ở loại địa phương này rõ ràng không đáng, hậu nhân của họ Cố trong mắt nàng cũng chỉ là một người "không tệ" mà thôi.
Không đáng dùng Đế Thính để tìm kiếm.
Thế là, Úc Hoa lần lượt tìm từng gian, thỉnh thoảng gặp phải người đi tiểu đêm, cùng với người tuần tra. Nhưng không ai ngoại lệ đều bị nàng khéo léo tránh mặt, y phục trên người nàng chính là một kiện bảo vật, có thể khiến nàng yên lặng nhẹ như yến.
Mãi cho đến giờ Dần, trời âm u sáng lên, nàng vẫn chưa tìm được Cố Ôn, bất đắc dĩ rời khỏi phủ Cố, trở về tiểu viện mình ở trong vương phủ.
Mao Lư thấy Úc Hoa lật tường tiến vào, cười nói: "Thế nào?"
"Không tìm được hắn, đêm mai... đêm nay lại đi."
Úc Hoa lắc đầu trả lời, sau đó có chút mệt mỏi vào nhà ngủ bù.
Mà sự chấp nhất của nàng làm Mao Lư muốn hóa thành nhân hình ôm bụng cười to, đáng tiếc hiện tại Thành Tiên Địa pháp tắc Hỗn Độn, còn không đủ để duy trì yêu loại Hóa Hình.
Một ngàn năm trước, sư phụ của nàng khi vẫn là một cô bé cũng giống như vậy.
"Triệu Phong, cầu kiến Úc Hoa tiên tử."
Ngoài cửa, lần nữa truyền đến âm thanh ôn tồn lễ độ.
Triệu Phong cầm một hộp bữa sáng đứng ở bên ngoài, mặc áo Tú Vân màu trắng, đi giày Thanh Vân cao cổ, thay đổi bộ dạng giàu sang trước kia, càng giống một thư sinh đi du ngoạn.
Hiển nhiên phía sau có cao nhân chỉ điểm, nhưng cũng vô ích.
Mao Lư ngáp một cái, cúi đầu tiếp tục gặm cỏ, không cho ai bước vào.
Tuy nói nhận chỗ tốt của Triệu gia, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nói vài câu dễ nghe, nếu ai dám động đến Úc Hoa dù chỉ một chút, thì ngay cả đạo quân hoàng đế Triệu gia cũng muốn thần hồn câu diệt, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.
Úc Hoa gánh trên vai thiên mệnh phục sinh một vị tiên nhân, vị tiên nhân này sẽ có thể trở thành Chân Tiên duy nhất hành tẩu giữa trời đất.
Sáng sớm, không trung âm u hiện lên hàn khí.
Cố Ôn cùng đám thân vệ cưỡi ngựa qua thành phố, mặc dù bọn họ đi là con đường riêng trong thành, có thể hợp pháp cho ngựa chạy nhanh. Nhưng thân vệ vương phủ ai nấy đều Thiết Y đeo đao hết sức bắt mắt, muốn kín đáo cũng khó.
Giang Phúc Quý ngồi ở phía sau trên xe ngựa, phất tay hô: "Ôn gia, nguy hiểm quá, vẫn là lên xe ngựa đi."
Cưỡi ngựa là một việc rất tốn sức, đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm, một khi xuống ngựa ngã là nhẹ, còn sợ bị ngựa đá hoặc đạp phải. Vì Cố Ôn tương lai có thể trốn lánh mà học cưỡi ngựa, nhưng vì thân thể bình thường ít khi cưỡi.
Mà Giang Phúc Quý cả nửa đời còn lại đều trông cậy vào Cố Ôn làm giàu, thà nhìn thấy con trai mình chết còn hơn để người này có chuyện gì. Dù sao con trai mất đi vẫn có thể sinh lại, ông ta cũng không chỉ có một, nhưng có thể đi theo ăn lộc thì chỉ có một người này.
Cố Ôn đang thử hiệu quả tu hành công pháp, hắn không biết ‘Khí’ trong cơ thể làm sao để phán đoán cấp bậc, nhưng năng lực của thân thể luôn rõ ràng nhất.
Không giống như trước đây chạy vài phút đã bắt đầu thở hổn hển, hiện tại hắn không những không thấy mệt mỏi, sau khi vận chuyển khí trong cơ thể càng thêm tinh thần hữu lực.
Tu hành mang lại thể lực tăng lên vượt bậc, khiến thuật cưỡi ngựa của hắn cao hơn một bậc, Cố Ôn thậm chí cảm thấy cưỡi ngựa liên tục mười mấy tiếng cũng không có vấn đề gì.
Điểm này rất quan trọng, vì có thể dùng để chạy trốn.
Một đường cưỡi đến trước cửa nhà, tung mình xuống ngựa, đám thân vệ đã có chút mệt mỏi, chất lượng binh sĩ của Đại Càn khiến người ta lo lắng. Cố Ôn mặt không đỏ tim không đập, nhưng vẫn làm ra vẻ thở mấy hơi.
Thân vệ Tiểu Đầu Lĩnh nể phục nói: "Ôn gia, tuy là thương nhân, nhưng cũng là một nam nhi hào sảng."
"Không so được tướng quân, sau này an toàn trong phủ tất cả đều nhờ vào các vị."
Cố Ôn vẫn khiêm tốn như trước, phát huy tài ăn nói khéo léo, chỉ một câu tướng quân đã làm đội trưởng tiểu binh này lâng lâng, Chưa đến một ngày, đám thân vệ đã rất khách khí với Cố Ôn, dù sao người này hào phóng thật, bạc không tiếc ném vào mặt họ.
"Bất quá nơi này dù sao cũng là nhà của Cố mỗ, việc sắp xếp bảo vệ có phải nên do Cố mỗ quyết định?"
Nụ cười trên mặt đội trưởng thân vệ tức khắc tắt lịm, nói: "Chuyện này Cửu điện hạ đã đặc biệt dặn dò, muốn chúng ta thiếp thân bảo hộ Ôn gia."
"Cố mỗ tắm rửa cũng muốn theo bên cạnh sao?"
"Tất nhiên là không, nhưng chúng ta có người canh gác ở cửa."
"..."
Cố Ôn im lặng nhìn đội trưởng thân vệ, sát tâm trong lòng đã nổi lên. Nhưng rồi bị hắn đè xuống, quả nhiên là người mang lợi khí sát tâm tự nảy sinh.
Nếu mình có chắc chắn giết chết đối phương, sẽ luôn vô tình nảy sinh ý nghĩ nguy hiểm.
Đội trưởng thân vệ bị nhìn đến có chút sợ hãi, không hiểu sao lại có cảm giác như đang đối diện với một viên mãnh tướng biên quân, hắn nặn ra một nụ cười gượng gạo nói: "Ôn gia, ngài đừng làm khó ta. Cùng lắm thì chúng ta thỏa hiệp không đứng ở cửa, có thể nhìn thấy phòng ốc là được, ngài thấy sao?"
Hắn hiểu sự phản kháng của đối phương, ai thích việc bị người khác nghe lén ở góc tường, đến lúc đó chơi gái cũng không thoải mái.
Cố Ôn bỗng chuyển sang tươi cười ôn hòa, vỗ vai đối phương nói: "Sau này trong phủ của Cố mỗ phải dựa vào tướng quân, bất quá cũng không thể để các vị làm không công, mỗi tháng ta sẽ trả riêng cho mỗi người hai mươi lượng bạc bổng lộc."
"Đa tạ Ôn gia, nếu như ngài có chuyện riêng, có thể gọi các huynh đệ tạm thời tránh mặt."
Đội trưởng thân vệ thấy Cố Ôn đưa bậc thang xuống, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cũng không có được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tất cả đều là ra kiếm ăn, ngươi cho ta mặt mũi, ta cho ngươi thuận tiện. Huống hồ nghe ý Cửu điện hạ, Cố Ôn năm tới có khả năng sẽ được phong hầu, hắn càng không dám đắc tội.
"Nếu ta cho bốn mươi lượng bạc thì sao?"
"Việc canh cổng, thì nhìn vương phủ có đến người hay không."
Quả là người biết điều.
Cố Ôn lần nữa tán dương sự linh hoạt của sĩ tốt Đại Càn, ngay cả lệnh của hoàng tử cũng có thể biến báo.
Hắn nghe nói Đại Càn thường xuyên có thổ phỉ bỏ tiền mua phí vào thành, dùng giỏ trúc chứa đầy bạc trắng treo lên tường thành. Sau đó quân giữ thành mở cửa cho họ vào thành cướp bóc nhà giàu quan phủ kho, có thể hoàn vốn được hay không còn tùy vào bản lĩnh.
Vào trong phủ, Cố Ôn phát hiện hạ nhân tỳ nữ đều có chút hoảng loạn, hỏi thăm mới biết.
Nhà có ma!
Đêm qua có quá nhiều người thấy một bóng người màu trắng bay lượn trong phủ, làm người hoang mang, ai nấy cũng đều lo lắng sợ hãi.
Một người thấy có thể là ảo giác, hai người có thể có kẻ trộm, nhưng một đám người thấy thì có khả năng là có ma thật. Dù sao thế giới này ngay cả phương ngoại tiên môn cũng có, hôm đó Úc Hoa tiên tử cũng từ trên trời giáng xuống, có ma rất bình thường.
Thật đúng là một lớp vừa lặn thì lớp khác đã nổi lên.
Cố Ôn xoa trán đau nhức không ngớt, nếu là trước đây hắn chắc chắn không quá để ý, nhiều nhất ban đêm ngủ để vài người hầu cận canh gác, hiện tại hắn không thể coi thường.
"Phúc Quý, ngươi đi chùa chiền mời mấy vị đại sư đến."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận