Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 155: Ba Xà yêu thánh, Chiết Kiếm Sơn đương thời Kiếm Tôn (length: 9230)

Hết thảy đều kết thúc, dư âm vẫn còn.
Nữ tử trên Thanh Thúy Sơn mặt lộ vẻ suy tư, đồng tử Kim Sí Đại Bằng trên không trung vạn trượng tràn ngập vẻ ngưng trọng, mà Yêu Hoàng Đồ Sơn Vân thì kinh hãi tột độ.
"Chết rồi...."
Đồ Sơn Vân bỗng dưng thấy sau lưng mồ hôi lạnh toát ra, nàng có nắm chắc một chiêu sẽ thắng Cố Ôn, nhưng đối phương mới bao nhiêu Đạo Cơ.
Đạo Cơ tầng thứ tư đối đầu Đạo Cơ tầng thứ bảy, chênh nhau những ba tầng trời.
Chẳng lẽ tiên kiếm thực sự thần diệu đến vậy, có thể siêu việt lẽ thường?
Nàng không hiểu, nhưng thực lực của Cố Ôn là không thể nghi ngờ, tương lai hắn trưởng thành sẽ là cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là đến Đạo Cơ tầng thứ chín, ranh giới giữa chân quân và Thiên tôn phân định rõ, đi tiếp sẽ không ai có thể lấy cảnh giới đè người được nữa. Đến lúc đó Cố Ôn sẽ mạnh đến mức nào, còn ai có thể ngăn cản hắn?
Người này giống như Thiên Nữ là thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp, đến mức hắn còn khó đối phó hơn Thiên Nữ.
Nhất định phải giết hắn!
Trong lòng Đồ Sơn Vân trào lên sát ý khó ngăn, một sát ý thuần túy dành cho Cố Ôn.
Bỗng một tia thần niệm từ trên trời tìm đến, một thần niệm của yêu thánh.
Khí tức này Đồ Sơn Vân nhận ra, là yêu thánh lớn hơn nàng hai đời, lão tổ của động phủ Ba Xà thời trước, vì bế quan nên đã thoát được một kiếp.
"Yêu Hoàng Đồ Sơn Vân, ta nguyện giúp ngươi một tay."
Đồ Sơn Vân hỏi: "Vị Bán Tiên kia phái ngươi đến?"
Thần niệm không đáp, nhưng mọi chuyện không cần nói cũng hiểu.
Chỉ là vị Bán Tiên kia tin muội muội của mình như vậy sao, mà lại phái hai yêu thánh đến, cho dù có Thiên Nữ che chở chỉ cần sơ sảy một chút cũng có thể mất mạng dưới Hoàng Tuyền.
-------- Tam Thanh Đạo Tông, Ngọc Hoàng đại điện.
Một tràng cười sang sảng vang lên.
"Thú vị, thật sự rất thú vị, càng cấp giết địch, một người lĩnh ngộ ba loại thành tiên pháp."
Vân Miểu cười nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt sắt đá của Hoa Dương, lúc này đối phương không có phản ứng cũng không quan trọng, bởi vì hiện tại Cố Ôn rất có khả năng sẽ chém đầu Hoa Dương.
Trước kia chỉ là tìm niềm vui, giờ Hoa Dương đã lâm đại nạn.
Hắn nhắc nhở: "Ngươi đừng có nghĩ hạ độc thủ, ta sẽ nhìn ngươi chằm chằm."
Hoa Dương lạnh lùng đáp: "Đừng lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử, nếu hắn có thể giết ta, đó chính là may mắn của Đạo Tông, sư tổ Kình Thương không ở cũng không sao."
Vù!
Hư không vang lên tiếng gió, một tia kiếm ý truyền đến, một giọng nói thô ráp vang lên.
"Hai cái lỗ mũi trâu, nghe các ngươi gần đây nói năng lung tung, có cần ta Chiết Kiếm Sơn đến trợ chiến không?"
Nghe đệ nhất Binh gia muốn giúp đỡ, Vân Miểu và Hoa Dương vẫn giữ vẻ mặt như thường, không hề lay động.
"Lão Kiếm Si nhà ngươi không có lợi thì sao chịu dậy sớm, nói đi muốn gì?"
"Ta nghe nói Đạo Tông có một hậu sinh hồng trần..."
"Cút."
Vân Miểu đáp một tiếng ngắn gọn, Hoa Dương vẫn lãnh đạm như cũ nói: "Cho dù có đem Chiết Kiếm Sơn của ngươi lên Tam Thanh Sơn cũng không được."
Không ngờ, thần niệm kia lại không giận, cười ha hả nói: "Cũng không phải là không được, chỉ cần Tam Thanh cho Chiết Kiếm Sơn của ta mở Tứ Thanh."
-------- Tranh đấu theo sự tử vong của địch nhân mà đi đến hồi kết.
Kẻ đáng chết đã chết, những thế lực phía sau muốn ra tay cũng đã ra tay, chí ít bây giờ không ai vì một người chết mà tiếp tục hạ tràng.
Cố Ôn cảm nhận được những ánh mắt thu lại của các bên, có chút thở ra một hơi trọc khí, sau đó cánh tay cùng các bộ vị trên cơ thể âm ỉ bắt đầu đau nhức.
Cúi đầu nhìn thì thấy hổ khẩu đã máu thịt be bét, trên cánh tay da thịt nứt toác ra từng đường rách, máu không ngừng chảy ra, cho dù có vận chuyển liệu pháp cũng rất khó cầm máu.
Từng sợi từng sợi thanh quang mờ mờ có thể thấy được, đó là vết tích do Vũ Xà Thần Thông lưu lại.
Nhưng tay vẫn có thể cử động, hành động của hắn vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Huyền Tẫn thần thông có thể giữ cho thân thể luôn ở trạng thái đỉnh phong, chỉ là như vậy có giống như việc mất đi cảm giác đau hay không, khiến tu sĩ mất đi sự phán đoán về trạng thái cơ thể?
Cố Ôn suy tư, sau đó chủ động vận chuyển công pháp chữa thương Miên Tức Công để giảm bớt thương tích, máu không còn chảy ra nữa.
Úc Hoa đến gần nhìn thoáng qua vết thương trên tay Cố Ôn, cũng không nói gì nhiều, bởi vì đó đều chỉ là vết thương ngoài da.
Bị thương cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, biết rõ đau đớn thì lần sau mới cẩn trọng hơn.
Cố Ôn cúi xuống mổ bụng rắn, dùng thần niệm lấy ra yêu đan bên trong, Ngao Thang lại gần hỏi: "Ngươi có muốn mang bộ da rắn này đi không?"
"Hộ pháp có thể mang đi?"
"Biến hóa một thân hình là được, bất quá sẽ khiến độn pháp của ta chậm đi."
Úc Hoa bên cạnh nói: "Không sao, trong thời gian ngắn sẽ không ai ra tay với chúng ta, mà Cố Ôn bây giờ đang cần linh dược."
Ngao Thang không do dự nữa, lao thẳng xuống nước biến mất không thấy tăm hơi, sau đó dưới mặt nước xuất hiện một bóng đen khổng lồ.
Ào ào!
Bọt nước tung tóe, một con bạch xà lớn hơn cả Thanh Mãng nổi lên mặt nước, cắn một miếng vào nửa thân rắn đã bị tách ra, từ từ nuốt vào bụng.
Hộ pháp quả thật là người bạn hiền lành, là thú tốt khi đi du lịch a.
Cố Ôn hỏi: "Hộ pháp rốt cuộc là thần thú gì?"
Úc Hoa đáp: "Vạn Tượng, có thể biến hóa vạn vật, mỗi loại hình thái đều có thể tu hành ra một môn thần thông. Nghe nói lúc còn trẻ từng bị thương, khiến căn cơ tổn hại nhiều nên đến Đại Thừa kỳ vẫn trì trệ không tiến, thần thông cũng chỉ còn Độn Pháp, luyện đan, Tu Di Giới Tử."
Vài ba câu qua lại, thi thể Thanh Mãng rất nhanh đã bị nuốt chửng, sau đó Bạch Xà lặn xuống nước.
Đến khi nổi lên thì đã biến thành một con lừa bụng phệ, Cố Ôn nhận ra Ngao Thang rất thích hình thái này.
-------- Bến đò Nam Xuân Quân.
Giang Cử Tài dẫn đám dân chúng bị bắt làm tù binh trở về, đại soái Nam Xuân Quân đích thân nghênh đón, các tướng sĩ trong quân doanh hân hoan chào đón, tiếng hoan hô vang vọng cả trời đất.
Để ăn mừng chiến thắng, quân doanh mở tiệc.
Dưới ánh nến lờ mờ, binh sĩ tản đi hết, chỉ còn lại một nhóm tướng lĩnh.
Không khí trở nên có chút trầm mặc, sau đó mấy người con cháu Giang Thị tiến tới, một người trong đó lớn tiếng nói: "Công tử, tộc lão xảy ra chuyện rồi, ngài nhanh chóng về xem thử đi."
Giang Cử Tài uống quá nhiều, nhưng ý thức vẫn duy trì thanh tỉnh.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ khác lạ, đứng lên chắp tay nói: "Nhà xảy ra chuyện, thuộc hạ muốn về thăm một lát, mong đại soái phê chuẩn."
"Bách Thiện Hiếu Vi Tiên, nhưng ta có mấy lời muốn nói với Giang giáo úy, đợi bản soái nói xong thì ngươi đi cũng không muộn."
Tống Tử Dịch cũng không vội thả người, tự mình rót rượu cho Giang Cử Tài, nói: "Giang giáo úy quả là thần dũng, tự mình dẫn quân đi chinh phạt yêu ma, trận chiến này một khi truyền ra thì Nam Xuân Quân của ta nhất định sẽ danh tiếng lừng lẫy, tương lai công hãm các quận đều nằm trong tầm tay."
"Giáo Úy có công lớn như vậy, muốn chút công lao gì?"
"Đều là bổn phận của thuộc hạ."
Trong lòng Giang Cử Tài lạnh toát, sau đó đứng dậy chắp tay cúi người nói: "Ngược lại thuộc hạ muốn xin nhận tội, chưa qua quân lệnh, công khai dẫn quân nghênh chiến yêu ma, đây vốn là tội đáng chém đầu."
"Tội đáng chém đầu, hóa ra Giang giáo úy cũng biết."
Tống Tử Dịch cười tủm tỉm nhìn hắn, sát ý trong mắt bớt đi một nửa.
Chủ động nhận sai thì còn có thể cứu, nếu tùy ý làm càn thì tuyệt đối không thể giữ. Còn về việc bỏ Nam Xuân Quân, chưa chết đến nơi ai cũng sẽ không chịu buông tay.
Lợi ích là một thứ độc dược, khiến người thèm thuồng.
Ba người con cháu Giang Thị đi theo sắc mặt thay đổi, họ đều đưa tay về phía đoản đao bên hông, mà các tướng lĩnh xung quanh cũng lộ vẻ mặt lạnh lẽo.
Chỉ chờ hiệu lệnh ném chén, chính là tám trăm đao phủ sẽ xẻo Giang Cử Tài thành thịt băm.
Giang Cử Tài đè một đường đệ xuống, sau đó tiến lên một bước uống cạn chén rượu, nói: "Từ nhỏ cha ta đã dạy, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu người như cứu hỏa cần phải mau chóng. Nếu đại soái muốn giết thì cứ dùng quân pháp xử trí, ta không oán không hối."
Sát ý của Tống Tử Dịch lại giảm xuống, cũng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Giang giáo úy quả là người nghĩa hiệp, chắc hẳn gia phụ ngươi cũng là một bậc nam nhi đầu đội trời chân đạp đất."
Gia phụ?
Giang Cử Tài không khỏi nghĩ tới người cha ngũ đoản của mình, mà câu "gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ" là Cố Ôn đã dạy hắn.
Hắn cũng cười nói: "Gia phụ ta đương nhiên là cao mười thước."
"Sao ta nghe nói cha ngươi là một tên nhà giàu keo kiệt, là một thằng nhóc sáu tấc."
Một giọng nói không đúng lúc vang lên, người nói là tử đệ Nam Thủy thế gia, vốn không ưa Giang Cử Tài, nhắm vào hắn cũng chỉ vì xuất thân khác biệt.
Mà người này cũng là Tống Tử Dịch sắp xếp, hắn có chút hăng hái nhìn Giang Cử Tài.
Nếu hắn dám tức giận, thì có thể giữ lại.
Nếu hắn không giận, thì không thể giữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận