Đạo Dữ Thiên Tề

Đạo Dữ Thiên Tề - Chương 97: Ngàn năm tu được chung gối ngủ (1) (length: 9231)

Hải Khôn từ đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực hỏi: "Môn chủ, vị Ngọc Thanh Thiên Tôn này giờ đã thành tiên rồi sao?"
"Ta không rõ."
Bạch Trạch Xuyên lắc đầu, hắn từng gặp qua tiên nhân ngoài Kình Thương tiên nhân, bản thân tu vi cũng đạt đến Đạo cảnh.
Tiên nhân, hắn có thể phân biệt được đôi chút.
Nhưng hắn nhìn không thấu Cố Ôn, đối phương như một phàm nhân, nhất cử nhất động không có gì đặc biệt.
Hải Khôn lại thầm nói: "Vừa rồi, bên cạnh Ngọc Thanh Thiên Tôn hình như đặt một thanh Tiên Kiếm, năm đó Tiên Kiếm ở trong tay hắn, giờ vật về chủ, không biết Chiết Kiếm Sơn thế nào rồi?"
"Bọn hắn có thể thế nào?" Bạch Trạch Xuyên nhếch mép cười, "Những năm này mượn danh Tiên Kiếm, ra vẻ địa vị ngang hàng với Đạo Tông, cái tên Tiêu Kiếm Tôn mấy trăm năm trước vác Tiên Kiếm lên Tam Thanh Sơn."
"Hiện giờ Tiên Kiếm không còn, không biết Tiêu Kiếm Tôn còn lại bao nhiêu bản lĩnh."
Cùng là nhất lưu tông môn ở Kiếm Châu, Ngự Kiếm Môn và Chiết Kiếm Sơn có va chạm là không thể tránh khỏi, những năm gần đây cũng có đủ loại tranh chấp.
Không có Thiên Tôn chống lưng, Ngự Kiếm Môn không tránh được ở thế yếu.
Chiết Kiếm Sơn là truyền thống do Tiên Kiếm để lại, cũng không sai, nhưng việc có Tiên Kiếm trong tay và có quan hệ với Tiên Kiếm hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù chuyện chém giết không còn là xu thế chủ đạo, nhưng lời của người có tu vi cao vẫn có trọng lượng. Ví dụ như Đạo Tông, đối với Chân Quân đều có đãi ngộ khác nhau, có thể đảm bảo nhu cầu tu hành cơ bản của bọn họ.
Bọn họ không cần tài nguyên tu hành này, nhưng trên mặt mũi cũng cần phải có, có dùng thì cũng thoải mái.
"Không cần quan tâm chuyện tiên nhân của nhà người ta, Ngự Kiếm Môn chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này, cố gắng hết sức để người của mình có thể được phân ra ngoài."
Quyền tuần tra, có thể lớn có thể nhỏ.
Vì các tông môn trong thiên hạ không có cái nào hoàn toàn trong sạch, mỗi tông môn tất nhiên có vấn đề, tại địa phương thì các tông môn đã sớm chèn ép, tố giác và giám sát lẫn nhau.
Tranh chấp chưa từng dừng lại, chỉ là trong thời thái bình, mọi người không còn dùng dao, nhưng thủ đoạn lại không hề ôn hòa hơn dao thật.
Một châu một Thiên Tôn, Chiết Kiếm Sơn chiếm vị Thiên Tôn rồi, Ngự Kiếm Môn chỉ có thể lùi một bước mà tìm việc khác, nghĩ có thành tích ở Chân Vũ Cung.
Dù sao Đãng Ma Thiên Tôn đương thời cũng là xuất thân Ngự Kiếm Môn.
Bỗng nhiên, một hòa thượng vác kiếm từ xa đi tới, ba người liếc mắt nhìn nhau, lập tức chắp tay.
"Bạch đạo hữu."
"Nam Xuân đại sư."
Người đến là chủ trì Bồ Đề Kiếm Môn, hòa thượng Nam Xuân, tu vi Đại Thừa.
Hòa thượng Nam Xuân cùng Bạch Trạch Xuyên nói chuyện vài câu đơn giản, quay đầu đi vào Hoa Lâu, phố lầu xanh ngõ liễu, nơi mà một hòa thượng không nên đến.
Một lát sau, hòa thượng Nam Xuân lại đi xuống, nói: "Bạch môn chủ hành động thật nhanh, xem ra lão nạp không có duyên rồi."
"Ngài nói đùa rồi, đại sư người xuất gia, cần gì để ý đến những danh lợi này."
"A Di Đà Phật, thân ở hồng trần, khó tránh khỏi danh lợi. Chuyện Đạo Quả ở Địa Phủ, thiên hạ ai cũng hiếu kỳ, lại có năng lực giúp người không tốn nhiều công sức mà có thể trường sinh."
Giúp Ngọc Thanh Thiên Tôn làm việc, ngoài quyền lực ra, còn có Đạo Quả liên quan.
Đây là thứ chưa từng nghe nói, lại ẩn chứa cơ duyên lớn. Các phái lớn nói không động tâm là giả, chỉ vì tình huống chưa rõ ràng, mà việc có được tu vi quá dễ dàng lại giống như cạm bẫy, nên nhiều đại năng mới không hành động.
Huống hồ thiên hạ này vẫn còn Kình Thương tiên nhân, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lại xảy ra một vụ vạn tông tranh phong như năm xưa sao?
Rõ ràng là không thể.
"Bất quá lão nạp nguyện ý trợ lực cho môn chủ, cùng nhau điều tra chuyện Đạo Quả này."
Hòa thượng Nam Xuân bỗng nhiên nở nụ cười, Bạch Trạch Xuyên sầm mặt hỏi: "Cớ gì nói ra lời này?"
"Do Thiên Tôn pháp chỉ."
"..."
Bạch Trạch Xuyên chợt nhớ ra, Ngọc Phật Thiên Tôn khi còn trẻ từng tu luyện ở Bồ Đề Kiếm Môn một thời gian.
Tình huống này rất phổ biến, hầu hết các tông môn trên đời đều đồng căn đồng nguyên, luôn có thể tìm ra tông môn tổ tiên của mình.
Ví như các tông môn Kiếm Châu, từ tam lưu trở lên cơ bản đều tách ra từ ba nhà Kiếm Tông.
Nên có đệ tử rất có thiên phú ở một mặt, nhưng bản môn không chuyên về mặt đó, nên sẽ gửi đi tông môn khác để học hỏi.
Ngọc Phật Thiên Tôn cũng ở cạnh Ngọc Thanh Thiên Tôn, lẽ nào có người tranh giành với thánh nữ nhà ta?
Hắn muốn mắng người, nhưng lo người ta vẫn ở trên lầu, vẫn nên giữ mạng cẩu cho mình.
Ba người cùng nhau rời đi.
Bỗng nhiên, khí tượng trào dâng, một cơn mưa xuân kéo dài đổ xuống.
Đông đi xuân đến, vạn vật đổi mới.
So với mùa đông giá rét, cơn mưa xuân này càng làm cho Chú Kiếm Thành hạ nhiệt, một cơn gió tây thổi tới khiến người ta run rẩy.
Hoa Lâu kịp thời đưa đến đồ đun rượu, Ngọc Nhưỡng được đun sôi tỏa ra mùi ngọt ngào.
Cố Ôn ba người tự nhiên có thể nhìn thấy tranh chấp bên dưới lầu.
Hắn cười nói: "Quá không giống người tu hành, càng giống dáng vẻ của ta lúc ở Long Kiều."
Vừa rồi quá thú vị.
Một hòa thượng đi đến, giống như gặp môn sinh thì chắp tay, sau đó tự giới thiệu, rồi kéo quan hệ với Ngọc Kiếm Phật.
Người ta Ngọc Kiếm Phật không nói gì, lão hòa thượng lại lau nước mắt nói mình không dễ dàng, rồi đòi một chức vụ.
Cố Ôn không rõ quyền lực của việc điều tra Đạo Quả lớn thế nào, nhưng hắn vẫn chấp nhận.
Trong khoảnh khắc, Cố Ôn nhớ lại Triệu Phong.
Triệu Phong ngày xưa cũng vậy, những thứ mà bản thân coi trọng thì với đối phương lại là thứ vứt đi, nay đổi lại là chính mình.
Xích Vũ Tử hiếu kỳ hỏi: "Lúc ngươi còn là thương nhân ở Long Kiều cũng như thế sao?"
Nàng thật sự tò mò về quá khứ của Cố Ôn, nhưng hắn lúc nào cũng nói qua loa đại khái, không muốn kể chi tiết.
Cố Ôn trả lời: "Còn thảm hơn bọn họ nhiều, vì chút lợi nhỏ nhặt mà giống như chó hoang khắp nơi kiếm ăn, bán cả tôn nghiêm cũng là chuyện thường, ta đã từng quỳ lạy chỉ vì xin cơm thừa. Sư phụ, thế giới này không có gì thập toàn thập mỹ, nhưng đã tốt hơn ta năm xưa rất nhiều rồi."
Xích Vũ Tử đột nhiên có chút hối hận khi hỏi, thầm nói: "Nếu ta gặp ngươi sớm hơn thì tốt, như vậy sẽ không ai ức hiếp ngươi nữa."
"Ha ha ha." Cố Ôn nhịn không được cười, "Đến lúc đó với tính tình của ngươi, cũng sẽ không coi trọng ta."
"Không thể nào!"
Tiếng nói trong trẻo của Xích Vũ Tử có chút men say, khẳng định nói: "Úc Hoa tỷ tỷ để ý ngươi, thì ta cũng vậy. Cô nãi nãi ta từ trước đến nay con mắt tinh tường, nhất định có thể nhìn ra được."
"Lúc đó ta còn là tù nhân."
"Cướp lại là được, tên hoàng đế Đạo Quân đó, cô nãi nãi không sợ hắn. Như ngươi nói, đánh không lại thì chẳng lẽ không thể chạy sao? Thiên hạ này rộng lớn, hắn có thể đuổi được sao?"
Xích Vũ Tử càng nói càng hưng phấn, mơ hồ có chút mong chờ khó tả.
Giống như ở một thế giới khác, nàng lại gặp Cố Ôn trước, rồi cùng nhau như Lạc Thủy mới quen đã thân làm bạn rượu, xông pha thiên hạ.
Xích Vũ Tử nổi hứng múa kiếm, học theo những vũ nữ xinh đẹp đến lóa mắt, học theo giọng hát trong trẻo linh động.
Cố Ôn phát hiện giọng của Xích Vũ Tử dường như là linh động nhất, rõ ràng là một mái tóc ngắn cá tính, khác hẳn vẻ ôn nhu của phụ nữ, nhưng khi trang điểm lại có được vẻ đẹp phụ nữ nhất.
Cũng như chim sơn ca, hoạt bát hiếu động.
Chỉ cần thái độ hơi dịu lại thì giọng nói sẽ khiến người ta mềm lòng.
Mà Xích Vũ Tử lúc say thì lại càng tùy ý, ôm lấy Cố Ôn từ phía sau, hai tay ôm cổ, giọng nói mềm nhũn nói: "Đạo huynh, đạo huynh..."
Ngọc Kiếm Phật khoanh chân ngồi trên chiếu, im lặng không lên tiếng.
Cố Ôn chợt nhớ đến Úc Hoa.
Úc Hoa thường ngày luôn đoan trang ưu nhã, lúc nào cũng điềm tĩnh, yên lặng một cách xa xôi.
Còn ở Thành Tiên Địa, Cố Ôn hằng ngày chỉ xem nàng làm việc vặt, nhìn mãi cũng không thấy chán.
Nấu cơm, pha trà, ủ rượu, trồng rau.
Khi đó hắn cũng không vận động nhiều, nhà thường xuyên rất yên tĩnh.
Nếu hắn đồng hành cùng cô bé ni cô này thì dự tính cả chuyến đi sẽ quá im lặng, cũng rất nhàm chán.
Dù sao Ngọc Kiếm Phật không phải Úc Hoa, một cô ni cô trọc đầu thì sao so được với Úc Hoa.
Nhớ đến Úc Hoa dường như thường nhắc đến Ngọc Kiếm Phật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận