Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 747: Thiếu niên (2)

Chương 747: thiếu niên (2)
Mộc Ưng ở Nhị phẩm trung giai Yêu Thú, xem như yếu, nhưng khẳng định so với Nhị Phẩm Sơ Giai mạnh hơn không ít.
Mặc Họa ổn định lại tâm thần, buông thần thức ra, ngồi tại chỗ “ôm cây đợi thỏ”.
Chờ xem có con yêu thú nào từ không trung bay qua, để mình đâm cho một kiếm.
Đợi gần nửa ngày, bay qua đều là Điểu Yêu Nhị Phẩm Sơ Giai.
Mặc Họa có chút thở dài.
Ở bên ngoài núi, đụng phải một con Yêu Thú Nhị Phẩm Trung Giai, đúng là muốn xem chút vận khí.
Đương nhiên, cũng chủ yếu là mấy đỉnh núi Thái Hư Môn này, giết đến hơi hung hãn.
Tuy nói Yêu Thú ở Luyện Yêu Sơn rất nhiều, đám đệ tử bọn hắn cũng giết không hết, nhưng Yêu Thú cũng biết đỉnh núi nào hiểm, chỗ nào tu sĩ hung hiểm, nên chúng cũng sẽ nhìn tình huống mà di chuyển.
Yêu Thú Nhị Phẩm Sơ Giai thì ít, trung giai tự nhiên cũng càng ít hơn.
Mặc Họa bất đắc dĩ.
“Đổi sang nơi khác xem sao?”
Ra mấy đỉnh núi của Thái Hư Môn, nói không chừng sẽ có thể đụng được.
Dù sao đều ở bên ngoài núi, mình cũng đều từng đi qua, không có nguy hiểm quá lớn.
Mặc Họa thu hồi kiếm, đứng lên nhìn về phương xa, sau đó chọn hướng mà mình cảm giác có thể gặp được Yêu Thú, rồi cất bước đi tới.
Ra khỏi mấy đỉnh núi của Thái Hư Môn, quả nhiên thế núi xung quanh nhìn có chút lạ lẫm.
Lại đi một lát, liền gặp mấy đệ tử tông môn khác.
Trên người bọn họ, có người mặc đạo bào của tông môn, có người không mặc.
Mặc đạo bào của tông môn, là vì đệ tử đồng môn tương đối nhiều, muốn có người chiếu ứng lẫn nhau.
Không mặc đạo bào, là những tiểu đội ba năm người, để giữ kín đáo, không lộ nội tình.
Mặc Họa nghĩ một chút, liền lặng lẽ cởi đạo bào Thái Hư Môn đang mặc trên người, đổi sang một bộ y phục hàng ngày màu xám nhạt.
Một mình mình, vẫn nên khiêm tốn chút thì tốt hơn.
Cứ thế đi một quãng, Mặc Họa rốt cục phát hiện tung tích của một con Yêu Mộc Ưng Nhị Phẩm Trung Giai.
Hắn thả thần thức ra, theo dấu vết, đuổi mãi đến một khu rừng, quả nhiên nhìn thấy con ưng yêu đó, ngay trên khu rừng mà xoay quanh, ánh mắt hung tợn, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu chói tai tê dại.
Thân thể ưng yêu to lớn, ẩn ẩn lộ ra khí thế, có chút kinh người.
Vô luận là huyết khí hay là yêu lực, đều cao hơn một bậc so với Yêu Thú Nhị Phẩm Sơ Giai thông thường.
Mặc Họa nhìn phía sau một chút, trước chọn sẵn cho mình một lộ tuyến để chạy trốn.
Nhỡ một kiếm này vung ra không trọng thương được con ưng yêu này, vậy thì mình phải quyết định thật nhanh mà chuồn mất.
Nếu bị con ưng yêu này để mắt tới, cũng sẽ khá phiền phức.
Mặc Họa chọn xong đường đi, đảm bảo không có gì sai sót, bắt đầu khoanh chân ngồi, lấy linh kiếm ra, dùng thần thức khóa mục tiêu, dùng thần niệm ném kiếm.
Thần niệm vừa động, linh kiếm cộng hưởng.
Một luồng kim quang sáng chói chợt hiện, từ trên trời vẽ ra một đường kim tuyến sắc bén, theo tiếng kiếm kêu rất nhỏ, với thế sét đánh không kịp bưng tai, trúng vào Yêu Mộc Ưng đang xoay vòng trên không trung.
Trong khoảnh khắc linh kiếm trúng mục tiêu, kiếm khí màu vàng tràn ra.
Kiếm Trận hóa thành kiếm khí, tựa như cơn lốc nhỏ, giảo sát thân thể Yêu Mộc Ưng.
Còn bản thân linh kiếm thì bị kiếm khí phá hủy, vỡ thành mảnh vụn.
Thân kiếm vỡ nát, thành từng mảnh vụn kiếm nhỏ, cùng với kiếm khí hòa vào nhau, như khói lửa màu vàng ban ngày mà nổ tung.
Mảnh vụn kiếm cùng kiếm khí, cùng nhau giảo sát.
Dù là Yêu Mộc Ưng Nhị Phẩm trung giai, trong khoảnh khắc cũng khó mà chống đỡ.
Lông vũ của nó bị kiếm khí xoắn nát, đồng thời, linh kiếm vỡ vụn cũng cắt da thịt của nó.
Kiểu Ngự Kiếm vỡ nát này, cũng xem như là một kiểu kiếm khí hợp nhất theo một ý nghĩa khác.
Theo một tiếng gào thét thảm thiết, Yêu Mộc Ưng từ trên không rơi xuống.
Vừa tung một kiếm, đã sớm chuẩn bị sẵn tư thế tùy thời bỏ chạy, Mặc Họa thấy thế thần sắc vui mừng.
Uy lực kiểu Ngự Kiếm vỡ nát này, còn mạnh hơn chút so với hắn dự đoán.
Theo kinh nghiệm của hắn, phàm là phi cầm yêu thú mà trực tiếp từ trên không rơi xuống, vết thương sẽ không hề nhẹ.
Mặc Họa quyết định tiến lên nhìn xem.
Nếu như con yêu thú này bị thương quá nặng, có cơ hội giết thì liền bổ thêm một đao.
Một Yêu Thú Nhị phẩm trung giai, cho dù bị kiếm khí gây thương tích, nhục thân không lành lặn, cũng là một thành quả lớn.
Nếu như con Yêu Mộc Ưng này yêu lực hùng hậu, vết thương không nặng, vậy thì coi như nó mạng lớn.
Mình sẽ không trêu vào nó.
Mặc Họa đi theo hướng mà Yêu Mộc Ưng rơi xuống, nhưng khi đến nơi lại có chút kinh ngạc.
Không thấy thân ảnh Yêu Mộc Ưng đâu.
Trước mặt hắn là một vách núi ngắn.
Lúc Yêu Mộc Ưng rơi xuống đất, hình như va vào mấy cái, đúng lúc từ vách núi lại ngã xuống.
Mặc Họa dò xét một chút, vách núi không cao lắm, tuy có chút sương mù, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy khu rừng ở dưới.
Xem ra không có gì nguy hiểm.
Mặc Họa nghĩ ngợi một chút, liền đem linh lực bám vào tay chân, dán vào vách núi, từng chút một rơi xuống dưới.
Có điều vách núi khá dốc, độ cao còn lớn hơn cả so với những gì hắn nghĩ.
Mất trọn gần nửa canh giờ, Mặc Họa mới rơi xuống đáy vực.
Đến nơi là một khu rừng cỏ cây tươi tốt, vẫn không có dấu vết Yêu Mộc Ưng đâu.
Mặc Họa buông thần thức, cảm nhận khí tức, cũng thông qua thiên cơ diễn toán để tìm nhân quả, cuối cùng cũng phát hiện trên đất có vết máu ngấm vào đất cùng với một chút khí cơ nhân quả nhàn nhạt.
Mặc Họa đi theo khí cơ đó.
Đi đại khái tầm một chén trà, hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt ngưng lại.
Hắn đã tìm thấy Yêu Mộc Ưng.
Nhưng yêu thú của hắn đã bị người ta cướp!
Lúc này, Yêu Mộc Ưng đã chết, nằm trên đất, máu tươi chảy hết, hoàn toàn mất hết khí tức.
Còn thân thể nó đầy thương tích, ngoài vết kiếm nhỏ vụn màu vàng ra, lại có thêm một vết kiếm rõ rệt, dường như là bị kiếm khí cực kỳ lăng lệ cường đại gây ra, mới mất mạng.
Bên cạnh Yêu Mộc Ưng, đang đứng một thiếu niên.
Thiếu niên mặc áo bào xanh nhạt, xem ra tuổi không lớn, khuôn mặt tuấn tú, da trắng, giữa mày mang theo ngạo khí, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Không chỉ có ánh mắt, mà cả người hắn, đứng ở đó, giống như một thanh linh kiếm phong mang lộ ra ngoài.
Ánh mắt Mặc Họa hơi trầm xuống, nghĩ nghĩ, vẫn là không cố che giấu khí tức, trực tiếp đi ra, đi thẳng đến vị trí mười trượng phía ngoài của thiếu niên đó.
Thiếu niên đó cảm giác có tiếng bước chân, chậm rãi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng chạm vào Mặc Họa, có một chút kinh ngạc.
Mặc Họa đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào Yêu Mộc Ưng nói: “Con yêu thú này, là của ta.”
Thanh Y thiếu niên nghe vậy, thần sắc lại càng băng lãnh, thậm chí còn mang theo địch ý rõ rệt.
“Của ngươi?”
Thanh âm của hắn, mang giọng trong trẻo của thiếu niên, lại như mũi kiếm mang theo hàn ý.
“Đúng vậy,” Mặc Họa gật đầu, đi lên chỉ chỉ, “Ta dùng kiếm giết nó, từ trên vách đá rơi xuống, rơi xuống chỗ này.”
Dùng kiếm giết.
Thiếu niên liếc nhìn vết kiếm trên người Yêu Mộc Ưng, địch ý trong mắt chợt nặng nề, cười lạnh nói: “Hiện tại nó là của ta.”
Mặc Họa khẽ giật mình, ánh mắt hơi ngưng lại, thần sắc hờ hững nói: “Ngươi… Muốn cướp đồ của ta?”
Thanh Y thiếu niên trong lòng hơi ngẩn ra, cười lạnh nói: “Ta đoạt, thì sao?” Trong giọng nói của thiếu niên, mang theo sự ngông cuồng.
Mặc Họa hơi nhíu mày.
Hắn đã nhìn ra, thiếu niên một thân áo bào xanh nhạt này, cũng là tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, tu luyện kiếm pháp, kiếm khí tinh xảo, không biết là đệ tử môn phái nào.
Nhưng mặc kệ hắn là đệ tử môn phái nào, cho tới nay vẫn chưa từng có tu sĩ cùng cảnh giới nào dám đoạt đồ của hắn.
Dù có đoạt cũng phải nôn ra cả xương cốt và máu.
Huống hồ, thiếu niên này một mặt kiêu ngạo, lại có địch ý rõ rệt với mình, hiển nhiên cũng sẽ không dễ dàng dừng tay.
Ánh mắt Mặc Họa có chút thâm thúy, chậm rãi nói: “Dám cướp đồ của ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí…”
Trong rừng yên tĩnh, bầu không khí đột nhiên có chút căng thẳng.
Thanh Y thiếu niên đối diện, sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng không khỏi trầm xuống.
Tiểu quỷ này, không dễ đối phó!
Rõ ràng huyết khí yếu ớt, linh lực sơ sài, nhưng khí tức quanh thân hắn, lại quấn quanh một loại cảm giác áp bách nhàn nhạt.
Trong nháy mắt đó, hắn đã nhận ra, tiểu quỷ trước mắt này, không phải là người bình thường.
Cảm giác áp bách này, không nói được cũng không tả được, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Trực giác mà “kiếm tâm thông minh” mang lại nói cho hắn biết, thiếu niên trước mắt nhất định là một “đại địch” không thể khinh thường.
Nhưng điều này cũng khơi dậy sự ngạo khí trong lòng hắn.
Người tu kiếm, kiếm tâm tự nhiên là không sợ không hãi, dũng cảm tiến lên.
Thanh Y thiếu niên vừa khẩn trương, vừa có chút hưng phấn.
Chỉ khi đánh bại kẻ mạnh, kiếm đạo của hắn mới có thể càng mạnh hơn!
Tuy không biết tiểu tu sĩ trước mắt rốt cuộc mạnh ở điểm nào, nhưng trực giác sẽ không lừa người, cảm nhận từ kiếm tâm, cũng không hề giả dối.
Thanh Y thiếu niên, chậm rãi rút trường kiếm ở sau lưng ra.
Trường kiếm của hắn là một thanh cổ kiếm phác mạc linh hoạt, nhưng lại mang theo những ý nghĩa cổ xưa khó hiểu.
Thân kiếm bóng loáng, tỏa ra ánh lam nhạt, như ánh trăng trong trẻo nhưng ẩn chứa sát cơ tao nhã.
Hắn có vẻ mặt chăm chú, ánh mắt lạnh băng, quanh thân kiếm khí lưu chuyển, mang theo khí thế lẫm liệt không thể xâm phạm.
Mặc Họa hơi nhíu mày.
Kiếm khí thật sắc bén.
Trong cùng cấp, hắn chưa từng gặp qua kiếm tu nào mạnh như vậy.
Cho dù là Tư Đồ Kiếm, cũng chưa từng có khí thế kiếm đạo thế này.
Trong núi rừng, kiếm quang lóe lên, sát ý bùng phát.
Không nói một lời thừa thãi, thanh y thiếu niên chỉ trường kiếm, một luồng kiếm quang xanh nhạt, như một vành trăng khuyết, phá không mà tới.
Mặc Họa thân hình như nước, ung dung tránh được.
Kiếm khí sượt qua người Mặc Họa, chặt đứt thân cây, găm xuống đất, để lại một vết kiếm rõ rệt.
Vết kiếm này, gần như giống hệt với vết kiếm trên người Yêu Mộc Ưng.
Mặc Họa trở tay tung một chiêu Hỏa Cầu Thuật.
Uy lực Hỏa Cầu Thuật này không bằng kiếm quang của thanh y thiếu niên, nhưng lại nhanh và chuẩn.
Thanh Y thiếu niên thân hóa kiếm quang, lắc mình vài cái liền kéo dài khoảng cách, nhưng Hỏa Cầu Thuật kia như khóa chặt hắn, hơi quấn lấy, đổi phương hướng rồi bay tới chỗ hắn.
Thần sắc Thanh Y thiếu niên hơi trầm xuống, trường kiếm vung lên, một luồng kiếm quang liền đánh tan Hỏa Cầu Thuật, hai bên tiêu diệt lẫn nhau.
Nhưng uy lực Hỏa Cầu Thuật, rõ ràng không bằng kiếm khí.
Mà trong khoảnh khắc, Hỏa Cầu Thuật thứ hai lại tới.
Đồng tử Thanh Y thiếu niên hơi co lại.
Pháp thuật này quá nhanh.
Hắn trở tay vung ra một luồng kiếm quang, lại đánh tan quả cầu lửa đó.
“Uy lực thật tệ…”
Thanh Y thiếu niên thầm nói.
Sau đó hai người, ngươi tung hỏa cầu, ta chém kiếm quang, đồng thời mượn thân pháp, trằn trọc di chuyển, không ngừng giao thủ trong núi rừng.
Hai bên đều đang thăm dò.
Mặc Họa muốn thử xem, kiếm pháp của thiếu niên mặc áo xanh này rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Còn Thanh Y thiếu niên thì muốn kiểm tra xong, xem Mặc Họa rốt cuộc còn có thủ đoạn nào khác không.
Một lát sau, Mặc Họa cảm thấy cũng đã đủ rồi.
Kiếm khí rất mạnh, nhưng cũng chỉ là tiêu chuẩn đỉnh cấp của Trúc Cơ Trung Kỳ, có lẽ còn có chiêu sát thủ, nhưng trước mặt mình, hắn khẳng định không dùng được.
Thân pháp của thiếu niên, dường như cũng là kiểu kiếm độn.
Nhanh thì nhanh, nhưng không nhanh bằng mình, hơn nữa cũng giống như kiếm quang bình thường, đi thẳng về thẳng, thiếu sự biến hóa.
Mặc Họa bắt đầu suy nghĩ, nên dùng thủ đoạn gì để hạ gục thiếu niên mặc áo xanh này.
Là cận chiến dùng cấm thuật vẫn thạch nhỏ, hay là kéo cự ly xa, dùng thần thức ngự kiếm.
Hoặc là lén lút vẽ trận pháp, mai phục sẵn một chiêu, sau đó lại dùng pháp thuật oanh tạc… Mặc Họa có chút xoắn xuýt.
Xoắn xuýt là vì một vài thủ đoạn quá mạnh, khó sử dụng.
Tuy nói thiếu niên này cướp yêu thú của mình, tính tình cũng khó ưa, nhưng cũng không thể vì thế mà thực sự giết chết hắn, nếu không sẽ gây phiền phức lớn.
Thắng mà không giết, có chút khó khăn… mà bên kia, Thanh Y thiếu niên có chút bực bội.
Lặp đi lặp lại, toàn là Hỏa Cầu Thuật.
Hai người đi qua đi lại, đã giao thủ mấy chục chiêu, mà tiểu quỷ này, toàn dùng Hỏa Cầu Thuật.
“Chẳng phải là đang sỉ nhục mình sao?!”
Thanh Y thiếu niên giận dữ, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ biết mỗi Hỏa Cầu Thuật thôi sao? Kiếm pháp của Đoạn Kim Môn đâu? Sao không dùng?”
Mặc Họa lại ném ra hai quả cầu lửa, không hiểu ra sao nói: “Ta cũng không phải Đoạn Kim Môn, sao mà dùng kiếm pháp Đoạn Kim Môn?”
Thanh Y thiếu niên nghe vậy sửng sốt, lại vung ra hai đạo kiếm khí, tiêu diệt Hỏa Cầu Thuật, sau đó nhíu mày hỏi: “Ngươi không phải Đoạn Kim Môn sao?”
Mặc Họa hỏi ngược lại: “Ta có chỗ nào giống Đoạn Kim Môn à?”
Thanh Y thiếu niên chỉ chỉ Yêu Mộc Ưng, “Ngươi nói con ưng này là ngươi giết, những vết kiếm này, chẳng phải là Kiếm Khí Đoạn Kim à?”
Mặc Họa sửng sốt, thầm nghĩ thì ra là vậy.
Thần Thức Ngự Kiếm của hắn, sử dụng kiếm trận của Đoạn Kim Môn, phát ra, đương nhiên chính là kiếm khí Đoạn Kim Môn.
Đương nhiên, kiếm khí Đoạn Kim gì đó, khẳng định là không thể thừa nhận.
Mặc Họa nói: “Đây là kiếm khí gia truyền của ta, sao lại là Kiếm Khí Đoạn Kim được?”
Thanh Y thiếu niên nhíu mày, “Kiếm khí này là thuộc tính Kim.”
“Kim là một trong ngũ hành, người tu kiếm khí Kim trên đời nhiều như vậy, liên quan gì đến Đoạn Kim Môn chứ?” Mặc Họa hùng hồn nói.
Thanh Y thiếu niên á khẩu, lập tức không phản đối nữa.
Lời này có vẻ như đúng là không có chỗ nào sơ hở.
Đoạn Kim Môn dùng kiếm khí thuộc tính Kim để tu luyện, nhưng không có nghĩa tất cả những kiếm pháp kim hệ đều là Đoạn Kim Môn.
Là do mình thấy những vết kiếm màu vàng này liền kết luận rằng con ưng này là do những tạp toái Đoạn Kim Môn dùng kiếm khí gây ra, do đó mới võ đoán như vậy.
Thanh Y thiếu niên im lặng thu kiếm về.
Mặc Họa có chút bất ngờ, “Ngươi không đánh nữa sao?”
Thanh Y thiếu niên chắp tay, thẳng thắn nói: “Là ta đường đột, xin lỗi…”
Tuy hắn nói xin lỗi, nhưng mặt vẫn cứng đờ, rõ ràng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Thấy hắn nói xin lỗi trực tiếp như vậy, Mặc Họa ngược lại có chút ngoài ý muốn, hắn chỉ vào Yêu Mộc Ưng, “Vậy con yêu thú này…”
Thanh Y thiếu niên có chút do dự, nhưng chỉ chần chừ một lát, liền dứt khoát nói: “Trả lại cho ngươi.”
Mặc Họa nghe vậy, thỏa mãn gật đầu nhẹ.
Không cướp yêu thú của mình, thì chính là hài tử ngoan.
Chỉ là một chút hiểu lầm thôi, đại nhân ta đây có lòng độ lượng, không so đo.
Mặc Họa chắp tay sau lưng, xắn tay áo, ánh mắt từ thâm thúy chuyển sang thanh tịnh, thu lại sát ý.
Thanh Y thiếu niên quan sát Mặc Họa, cảm giác thấy khí tức quỷ dị quanh người Mặc Họa cùng với uy hiếp đáng sợ lúc nãy, trong khoảnh khắc đã biến mất hoàn toàn, trong lòng có chút rung động.
Hắn liếc nhìn Mặc Họa thật sâu một cái, trịnh trọng hỏi: “Ngươi là người tông môn nào?”
Mặc Họa hơi nhíu mày.
Thiếu niên này nói chuyện có chút thẳng thắn, sắc mặt lại lạnh, hơn nữa mang theo ngạo khí, không quá coi trọng lễ phép.
Mặc Họa liền nói với hắn: “Trước khi hỏi lai lịch người khác, nên tự giới thiệu trước đã.”
Thanh Y thiếu niên hơi ngẩn ra, ý thức được là mình sơ suất, liền chắp tay nói: “Đệ tử ngoại môn Xung Hư Môn…”
“Lệnh Hồ Tiếu.”
Mặc Họa khẽ giật mình.
Lệnh Hồ Tiếu?
Hắn nhìn gương mặt lạnh lùng của thiếu niên này, thầm oán nói:
Cái tên Lệnh Hồ Tiếu này, chẳng thấy hắn cười lấy một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận