Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 3: Trận sư

Mặc Họa giờ Mão sau khi rời giường, liền bắt đầu thông lệ tu luyện. Một canh giờ sau, kết thúc tu hành, liền đến giảng bài phòng chờ đợi giáo tập. Giáo tập là cách gọi chung tiên sinh giảng bài trong tông môn, giáo sư cho ngoại môn đệ tử tu luyện, trận pháp, luyện đan, luyện khí các bài tập cụ thể. Đồng thời phụ trách đốc thúc và chỉ đạo việc tu hành của đệ tử ngoại môn.
Thông Tiên môn cũng giống các tông môn khác trong giới tu hành, cũng chia đệ tử thành ba loại: đích truyền, nội môn và ngoại môn. Tông môn ngoại môn mở ra với bên ngoài, chủ yếu là truyền dạy, dạy người tu hành, dựa vào việc thu nhận đệ tử nhập môn để thúc đẩy tu luyện, cũng chính là thu học phí làm lợi. Đệ tử ngoại môn học những phần truyền thừa mà tông môn mở ra bên ngoài. Sau khi đệ tử tốt nghiệp hoặc không theo học nữa thì có tình cảm với tông môn, nhưng không liên quan trên thực tế. Nội môn là chủ thể của tông môn, đệ tử nội môn phụ thuộc vào tông môn, ngoài việc tu hành sẽ quản lý các sản nghiệp của tông môn, ví dụ như linh khoáng, linh địa, động phủ, thương hội...
Đệ tử nội môn có thể học những công pháp và pháp thuật mà tông môn không truyền ra ngoài, lấy quan hệ thầy trò làm sợi dây liên kết, cùng tông môn chung một nhịp thở, không thể tách rời. Nếu đệ tử nội môn phạm tội ở bên ngoài, tông môn có thể bị truy cứu trách nhiệm, còn nếu đệ tử nội môn phản bội sư môn thì thường bị coi là đại nghịch bất đạo, hậu quả nghiêm trọng. Đệ tử đích truyền của tông môn, là dòng chính trong số các đệ tử nội môn, những đệ tử này hoặc có quan hệ máu mủ với chưởng môn hoặc trưởng lão, hoặc có tình nghĩa thầy trò cực kỳ sâu nặng. Đệ tử đích truyền là nòng cốt của tông môn, tương lai thường sẽ kế nhiệm các chức vụ cực kỳ quan trọng như chưởng môn hoặc trưởng lão tông môn.
Đệ tử đích truyền được học công pháp hạch tâm nhất của tông môn, cùng một số tuyệt học cấm truyền ra ngoài, nếu đệ tử đích truyền phản môn thì chắc chắn sẽ bị đuổi giết đến chết. "Đạo luật" cấm tu sĩ tư hình và lạm sát, việc truy sát đệ tử đích truyền phản môn là vi phạm đạo luật, sẽ bị Đạo Đình truy trách. Nhưng những việc liên quan đến phản môn phần lớn do Đạo Đình ti địa phương quản lý. Thế lực Đạo Đình rất lớn, mà các bộ môn Đạo Đình ti tại các thành hạ quản lý các châu giới, không phải ở đâu cũng có tu sĩ mạnh trấn giữ.
Đệ tử đích truyền phản môn, chuyện liên quan đến việc kế thừa hạch tâm của tông môn, quan trọng vô cùng, cho nên Đạo Đình ti cũng sẽ không can thiệp. Nhất là đối với các đại tông môn có thế lực lớn mạnh, Đạo Đình ti địa phương cũng không dám nhúng tay. Bất quá, những điều này không liên quan gì đến Mặc Họa. Hắn chỉ là đệ tử ngoại môn nhất phẩm của Thông Tiên môn, không phải nội môn, đừng nói đến đích truyền, coi như muốn bị truy sát thì người khác cũng không thèm để mắt đến hắn.
Mặc Họa muốn vào nội môn, vừa không có linh thạch, vừa không có quan hệ, đoán chừng đời này rất khó có khả năng, càng không nói đến việc trở thành đệ tử đích truyền của tông môn. Mặc Họa tĩnh tâm ngưng thần, ngồi vào chỗ một lúc thì thấy Nghiêm giáo tập với vẻ mặt nghiêm túc đi vào. Nghiêm giáo tập khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, là người nghiêm nghị, đã có tu vi luyện khí tầng chín.
Trong Thông Tiên môn, địa vị của Nghiêm giáo tập khá cao, bởi vì trong tất cả các giáo tập, chỉ có Nghiêm giáo tập biết trận pháp, mà nghe nói mấy năm nữa có khả năng thông qua định phẩm để trở thành nhất phẩm trận sư. Tất cả đệ tử luyện khí kỳ của Thông Tiên môn đều được Nghiêm giáo tập dạy về trận pháp, dù là đệ tử gia tộc hay là tán tu bình thường, Nghiêm giáo tập đều đối xử như nhau, ai sai phạm cũng không nể mặt, đáng trách thì trách, chỗ nào phạt thì xử phạt. Vì vậy, các đệ tử Thông Tiên môn vừa tôn trọng, lại vừa sợ Nghiêm giáo tập.
Tông môn thúc đẩy tu hành một năm một lần, nên việc giảng bài cũng mỗi năm một lần. Hôm nay là ngày cuối cùng của một năm tu hành ở Thông Tiên môn, qua hôm nay sẽ là kỳ nghỉ niên dài hơn nửa tháng. Thành tích khảo hạch các môn công khóa của đệ tử tông môn cũng sẽ được phát vào hôm nay. Nghiêm giáo tập cầm một chồng phiếu điểm trong tay. Các đệ tử thấp thỏm trong lòng, Mặc Họa lúc đầu cũng không sao, nhưng nhìn đệ tử bên cạnh ai nấy bộ dạng như lâm đại địch thì trong lòng cũng khẩn trương theo.
Chốc lát, Mặc Họa liền nhận được thành tích khảo hạch của mình từ tông môn. Theo lẽ thường, Mặc Họa đạt Giáp loại trong khảo hạch trận pháp, đây là môn mà hắn giỏi nhất. Trong Thông Tiên môn, số đệ tử đạt Giáp loại trong trận pháp không nhiều, Mặc Họa là một trong số đó. Tu vi của Mặc Họa chỉ ở mức Ất đẳng, không phải là do hắn không cố gắng tu luyện, mà là do căn cốt có hạn, linh căn Tiểu Ngũ Hành loại trung phẩm, tu luyện thế nào cũng chỉ vậy, so với bên trên thì không đủ, còn so với bên dưới thì cũng hơn không nhiều.
Mấy môn học khác, nếu bỏ thời gian ra thì có thể học tốt, ví dụ như Đạo lịch thông sử, khái luận luyện khí..., về cơ bản cũng được Giáp các loại. Mà những môn phải tốn linh thạch mua vật liệu mới có thể học tốt, ví dụ như luyện đan, chế phù... thì hoặc Ất hoặc Bính. Gia cảnh Mặc Họa bần hàn, lò luyện đan còn không mượn được thì tự nhiên học không tốt. Đến khi khảo hạch thì chỉ có thể dựa vào cảm tính để luyện, thành được hay không thì phải xem may, thành tích không những tùy thuộc vào vận may, mà còn bấp bênh không cố định.
Nhưng xét tổng thể thành tích thì cũng không tệ lắm. Tục ngữ có câu một tốt che trăm xấu, dù sao trận pháp rất khó học, mà hắn đạt được Giáp loại trong môn này đã là rất khá. Nghiêm giáo tập nói mấy câu rồi tạm thời rời đi. Trong phòng các đệ tử liếc nhìn thành tích của nhau, xì xào bàn tán.
"Mặc Họa, trận pháp của ngươi lại được "Giáp" rồi kìa!"
Một đệ tử lén nhìn phiếu điểm của Mặc Họa rồi cảm thán nói. "Lại là giáp..."
"Ta toàn là Ất..."
"Ta còn là Bính đây..."
"Trận pháp thật khó học, nhìn thấy trận pháp là ta đã thấy đau đầu rồi..."
Các đệ tử nhao nhao vây lại quanh Mặc Họa.
"Hừ!"
một đệ tử Tiền gia mặc đạo bào màu trắng bạc thấy vậy thì bất mãn, hừ lạnh một tiếng, nói:
"Có gì mà ghê gớm, chẳng qua là vẽ mấy cái trận pháp đơn giản của tông môn, nên mới được Giáp mà thôi."
"Vậy ngươi được cái gì?"
một đệ tử không phục hỏi lại. "Sao ta phải nói cho ngươi biết?"
đệ tử Tiền gia khinh thường nói. Một đệ tử khác vụng trộm xem bảng thành tích của hắn, rồi cười lớn:
"Hắn được Bính kìa!"
Các đệ tử đều ngẩn người ra một chút, rồi cười ồ lên. "Ngươi được Bính mà còn cười người khác được Giáp, mặt dày thật đấy!"
"Còn dày hơn cả lò luyện khí nữa!"
"Còn là đệ tử Tiền gia nữa chứ, đúng là ngu quá, còn không bằng ta, ta còn được Ất đấy."
Đệ tử Tiền gia thẹn quá hóa giận:
"Được Giáp thì sao chứ? Tán tu không thành được trận sư, các ngươi hiểu không?"
Hắn chỉ tay vào Mặc Họa và những người khác:
"Đám tán tu các ngươi, ếch ngồi đáy giếng, không có truyền thừa, cả đời, nghe kỹ này, là cả đời cũng không thể thành được trận sư. Phi, còn giáp đẳng! Các ngươi nhớ kỹ, trong tán tu vĩnh viễn không thể xuất hiện trận sư thực sự! Nếu nghe không rõ thì ta có thể nói lại lần nữa."
"Tán tu vĩnh viễn không xứng làm trận sư!"
Các đệ tử xung quanh im lặng.
Mặc Họa nhìn hắn như một kẻ ngốc, rồi đứng dậy, hướng về phía sau lưng đệ tử Tiền gia thi lễ:
"Nghiêm giáo tập tốt!"
Đệ tử Tiền gia như bị sét đánh, đầu cứng đờ quay lại, quả nhiên phát hiện Nghiêm giáo tập đang đứng sau lưng mình, mặt tái mét. "Tông môn là để truyền đạo và tu đạo, không phải để cho ngươi ganh đua và chửi bới đồng môn!"
"Mình học trận pháp tệ hại mà còn có mặt mũi chế giễu đồng môn à?"
"Bây giờ đi phạt đứng bên ngoài, đến tối mới được thôi."
"Lại chép một trăm lần trận văn Ngũ Hành cơ bản, năm sau khai giảng đưa cho ta xem, vẽ không ra thì cũng không cần đến nữa..."
Đệ tử Tiền gia mặt xám như tro, nhưng không dám phản bác nửa lời. Nghiêm giáo tập có thân phận cao, ngay cả đệ tử dòng chính Tiền gia còn có thể dạy dỗ, huống hồ gì hắn chỉ là một người chi nhánh có huyết thống không quan trọng. Đệ tử Tiền gia xám xịt đi phạt đứng. Nghiêm giáo tập đứng trước mặt Mặc Họa, trầm mặc một lát, giơ tay vỗ vỗ bả vai gầy gò của Mặc Họa, thở dài:
"Đừng quan tâm người khác nói gì, hãy cố gắng học thật tốt."
Mặc Họa thần sắc bình thản, cung kính thi lễ với Nghiêm giáo tập:
"Đệ tử ghi nhớ."
Nghiêm giáo tập gật nhẹ đầu, sau đó về chỗ ngồi của mình, dặn dò các đệ tử vài câu rồi tuyên bố tông môn bế giảng năm, có thể về nhà.
Các đệ tử nén nỗi kích động trong lòng, hành lễ với giáo tập, cảm tạ giáo tập đã dạy bảo việc tu hành trong một năm, sau đó tan tác như chim muông. Tông môn bế giảng năm, các đệ tử hớn hở vui mừng. Mặc Họa nhìn mà trong lòng lại thấy phức tạp. Phần lớn các đệ tử luyện khí kỳ này tuổi còn nhỏ, vô tư vô lo, còn chưa biết cuộc sống tu đạo gian khổ thế nào. Nghĩ đến phụ thân sau khi săn yêu thì mình đầy thương tích, và gương mặt tiều tụy của mẫu thân, Mặc Họa trong lòng nặng trĩu, không khỏi thở dài. Việc trở thành nhất phẩm trận sư vẫn còn xa vời, nhưng trong phạm vi có thể, hắn muốn làm cho cha mẹ mình sống tốt hơn một chút.
Mặc Họa cất kỹ phiếu điểm, trong người giấu mười hai viên linh thạch, sau khi rời Thông Tiên môn thì không về nhà, mà đi đến phường thị.
Về thiết lập nhân vật chính xuyên không: Thức tỉnh ký ức, không phải xuyên hồn truyền thống, nhục thân là của chính mình, cùng phụ mẫu cũng có quan hệ máu mủ. Nhân vật chính được thiết lập là một đứa trẻ mười tuổi trong giới tu đạo, chỉ là có một vài suy tư và nhận biết của người hiện đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận