Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 54: Liên Hoa tiết

Tuyết Di nhìn thấy hai cặp mắt như nước long lanh, nội tâm dao động không ngừng. Phu nhân quản giáo luôn luôn nghiêm khắc, đối với tiểu thư và thiếu gia yêu cầu cũng rất cao, từ nhỏ chỉ để bọn họ tu luyện cùng học tập trận pháp, luyện đan các bài tập tu hành, ngày bình thường trừ phi đặc biệt có ngày lễ lớn, cũng không cho phép tiểu thư và thiếu gia ra ngoài, cho dù ra ngoài, cũng nhất định phải có người đi theo, trước khi trời tối nhất định phải về phủ, không được phép lưu lại bên ngoài. Làm như vậy tuy khiến cho tu vi của tiểu thư và thiếu gia siêu quần bạt tụy, nhưng cũng ảnh hưởng đến bản tính trẻ con. Có khi Tuyết Di cũng muốn để hai người được vui cười chơi đùa như những đứa trẻ bình thường, thế nhưng phu nhân ký thác kỳ vọng vào tiểu thư và thiếu gia, nếu như vì ham chơi mà chậm trễ tu hành, tội lỗi của mình liền lớn.
Bạch Tử Thắng nói:
"Tuyết Di, ta chỉ đi dạo một lát thôi, cái thành Thông Tiên này trông như thế nào, ta còn chưa được xem đâu."
Tuyết Di vẫn còn chần chừ, Bạch Tử Hi tay nhỏ kéo ống tay áo Tuyết Di, cũng kêu lên "Tuyết Di..."
Tuyết Di lòng liền mềm nhũn hoàn toàn, "Được thôi, nhưng chỉ có thể đi dạo đến giờ Hợi."
"Cám ơn Tuyết Di!"
Bạch Tử Thắng lập tức vui vẻ trở lại.
Tuyết Di vừa cười vừa nói với Mặc Họa:
"Chúng ta mới đến, không quen thuộc với thành Thông Tiên, vậy xin mời ngươi dẫn đường."
Thái độ Tuyết Di hòa ái, Mặc Họa nhìn đôi mắt lấp lánh của huynh muội nhà Bạch, cũng không tiện từ chối. Hắn vốn định về sớm, vẽ tiếp mấy bộ trận pháp, mấy ngày nay vẽ trận pháp hơi nhiều, minh tưởng thuật cũng chưa hồi phục lại được, nghỉ ngơi một đêm cũng tốt.
Một đoàn người liền thuận đường đi, dạo quanh chợ đêm Tết Hoa Sen của thành Thông Tiên. Thành Thông Tiên tuy là một tiểu tiên thành, không tính là quá phồn hoa, nhưng dòng người qua lại, đèn đuốc giăng đầy, cũng có nét phong tình náo nhiệt khói lửa khác lạ. Mặc Họa cùng Đại Hổ ba người ở phía trước dẫn đường, huynh muội nhà Bạch cách mấy bước đi ở phía sau, dùng ánh mắt lạ lẫm lại mới mẻ nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, Tuyết Di vẫn không yên lòng, lặng lẽ đi theo sau lưng hai người.
Trên đường, Song Hổ vụng trộm hỏi Mặc Họa:
"Mặc Họa, ngươi quen bọn họ à?"
Mặc Họa nhẹ gật đầu, "Chúng ta cùng nhau làm ký danh đệ tử ở chỗ Trang tiên sinh."
"Bọn họ không phải là người của thành Thông Tiên đúng không?"
"Không phải, hình như là con cháu của đại tộc ở khá xa..."
"Khá xa? Ngoài thành Thông Tiên à? Ta còn chưa đi ra ngoài thành Thông Tiên bao giờ..."
"Chắc là còn xa hơn một chút, đoán chừng là bên ngoài Ly Châu."
"Ngoài Ly Châu à... Vậy phải đi đến khi nào."
Mấy người vừa cảm thấy mới mẻ lại vừa cảm thấy thấp thỏm với các châu vực tu đạo xa lạ. Tiểu Hổ đột nhiên hỏi:
"Mặc Họa, các ngươi có quen nhau lắm không?"
Mặc Họa nghĩ một chút nói:
"Không tính là quen, miễn cưỡng coi như nửa đồng môn, ngày thường cũng không hay nói chuyện lắm."
Tiểu Hổ gật đầu nói:
"Mấy thế gia tử đệ này, với chúng ta thật sự không có gì để nói."
Mặc Họa cảm thấy lời này không đúng lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không phát giác có gì không đúng.
Trong giới tu đạo, thế gia và tán tu như một trời một vực, càng là những thế gia lịch sử lâu đời, nội tình sâu xa, đối với tán tu bình thường mà nói, lại càng là thứ gì đó quá cao vời. Tu sĩ xuất thân từ thế gia và tán tu, tuy nói đều là tu sĩ, nhưng trên cơ bản lại không thể đồng thời tính là tu sĩ.
Một đoàn người cứ như vậy đi dạo, Đại Hổ ba người đi theo Mặc Họa, phía sau mang theo huynh muội nhà Bạch, luôn cảm thấy hơi gò bó, chơi cũng không được thoải mái lắm. Mặc Họa thấy trên đường đi bọn họ kỳ lạ, liền cười nói:
"Các ngươi tự đi chơi đi, ta mang bọn họ tùy tiện dạo rồi về, buổi tối ta còn có mấy bộ trận pháp muốn vẽ."
Tiểu Hổ líu lưỡi nói:
"Ngươi buổi tối còn muốn vẽ trận pháp à? Muốn làm trận sư thật là vất vả..."
Song Hổ nói:
"Vậy lát nữa chúng ta gặp đồ chơi đẹp, cũng mua cho ngươi một phần."
"Đồ chơi làm bằng đường hình đầu to nhà họ Phan ngươi có thích không, bọn ta định mua một người một con hình con hổ, đến lúc đó mua cho ngươi một cái."
Đại Hổ gãi đầu một cái, suy nghĩ, cũng ngây ngô nói:
"Có ai dám khi dễ ngươi, ngươi cứ hô một tiếng, bọn ta tới giúp ngươi đánh hắn!"
"Biết rồi."
Mặc Họa cười cười, ba người như chim sổ lồng, nhanh như chớp chạy xa. Tuyết Di thấy vậy, liền gọi Mặc Họa lại, hỏi:
"Không biết hôm nay là ngày lễ gì mà náo nhiệt thế?"
"Tuyết Di, hôm nay là Tết Hoa Sen."
Tuyết Di mắt lộ vẻ nghi hoặc, "Ta chưa từng nghe nói trong giới tu đạo có cái ngày lễ này."
Mặc Họa giải thích:
"Đó là một tiểu tiết, chỉ có khu vực phụ cận thành Thông Tiên mới ăn mừng, những nơi khác hẳn là không có."
"Vì sao lại gọi là Tết Hoa Sen?"
Bạch Tử Thắng hiếu kỳ hỏi, Bạch Tử Hi đang nhìn ngó xung quanh cũng quay đầu lại nhìn Mặc Họa. Mặc Họa suy nghĩ, đáp:
"Khi còn bé ta hỏi cha mẹ ta, họ nói Tết Hoa Sen là dùng để kỷ niệm Liên Hoa tán nhân."
"Liên Hoa tán nhân? Vị Liên Hoa tán nhân này không phải là một vị đại tu sĩ?"
Tuyết Di hỏi.
"Đối với chúng ta mà nói, hẳn là tính là đại tu sĩ, nhưng đối với toàn bộ giới tu đạo mà nói, có thể không coi là lớn lắm."
Mặc Họa nói, "Cụ thể tu vi thế nào, ta không rõ lắm, chỉ là nghe một vài lão gia gia kể lại, vị Liên Hoa tán nhân này hẳn là có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, đương nhiên cũng có người nói là Kim Đan kỳ."
"Nghe nói năm đó Ly Châu khốc liệt, cỏ cây khô héo, yêu thú đói khát xuống núi ăn thịt người, dẫn phát thú triều. Tu sĩ thành Thông Tiên ra sức thủ thành, nhưng vì yêu thú quá nhiều, khó mà ngăn cản. Mắt thấy cửa thành sắp bị phá, vô số tu sĩ sắp bỏ mạng trong miệng yêu thú thì Liên Hoa tán nhân đi ngang qua lấy sức một mình ngăn cản thú triều. Cuối cùng bảo vệ được tính mạng cho tu sĩ thành Thông Tiên, nhưng Liên Hoa tán nhân cũng vì linh lực suy kiệt mà chết..."
"Nghe nói hôm nay chính là ngày Liên Hoa tán nhân về cõi tiên, sau đó hàng năm cứ vào dịp này, bách tính thành Thông Tiên đều sẽ thắp nhiều loại đèn hoa sen, thả đèn lên trời, lấy cảnh đèn đuốc rực rỡ để kỷ niệm Liên Hoa tán nhân."
Bạch Tử Hi nghe đến mê mẩn, Bạch Tử Thắng càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Cứ tưởng tượng lại tình cảnh năm đó, như thể mình đang ở trong thú triều, cùng các loại yêu thú hung ác tàn khốc chém giết. Sau một trận ác chiến, mặc dù đánh chết được yêu thú, nhưng bản thân cũng vì kiệt lực mà chết. Vô số năm sau, vẫn còn không ít tu sĩ nhớ công ơn năm xưa, tên của mình được khắc ghi trong đầu óc của tu sĩ trong một thành. Bạch Tử Thắng tràn đầy nhiệt huyết nói:
"Sinh không sợ chết, hướng chết mà sinh, một đời bi tráng lại rung động lòng người như thế, mới chính là kết cục mà một tu sĩ nên có."
Tuyết Di bất đắc dĩ thở dài:
"Thiếu gia, phu nhân chỉ có một mình ngài là con trai, mong ngài tự trọng."
Bạch Tử Thắng có chút ủ rũ, cúi đầu xuống. Mặc Họa cười phá lên, Bạch Tử Thắng có chút tức giận nói:
"Ngươi cười nhạo ta à?"
Mặc Họa qua loa nói:
"Không có."
Bạch Tử Thắng càng thêm tức giận, Bạch Tử Hi thì khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt còn rạng rỡ hơn cả ánh đèn trên trời. Tuyết Di suy nghĩ một lát, vẫn còn nghi ngờ nói:
"Nhục thân và yêu khí của yêu thú mạnh hơn xa so với tu sĩ, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể một mình chống chọi với thú triều cũng căn bản không có khả năng. Huống chi một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng không đáng để cho cả thành tu sĩ phải tốn nhiều công sức để kỷ niệm đến vậy..."
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi, liền đi tới một cái quán nhỏ, bày ra đủ loại đèn hoa sen, tạo hình tinh xảo, năm phần toái linh thạch liền có thể mua một chiếc. Mặc Họa móc ra năm phần toái linh thạch, đặt lên quầy, chọn lấy một con đèn hoa sen hình Thụy Thú không nhìn ra là con gì, dùng đuốc đốt, ánh lửa chiếu vào Thụy Thú trông như thật. Mặc Họa buông tay, chiếc đèn chầm chậm bay lên trời, hòa vào vô vàn đèn đuốc trên không trung. Mặc Họa nhìn những chiếc đèn trên trời, lẩm bẩm:
"Tu sĩ trên thế gian này, cho dù có tu vi thông thiên triệt địa, có được bao nhiêu người có thể vì người không quen biết mà bỏ qua tu vi và đạo cơ của mình chứ? Tu sĩ thành Thông Tiên kỷ niệm, không phải tu vi của Liên Hoa tán nhân, mà là tấm lòng ban phúc cho vạn sinh của hắn."
Bạch Tử Thắng nhẹ gật đầu, chọn lấy một con đèn hình hổ màu đỏ uy phong lẫm liệt, thành tâm thành ý đốt rồi thả lên trời. Bạch Tử Hi thì thả một con đèn hoa sen có văn phượng hoàng màu vàng kim, sáng chói và hoa mỹ. Tuyết Di chần chừ một lát, nhìn Mặc Họa, cuối cùng cũng chọn chiếc đèn hoa sen hình Thanh Loan, đưa vào bầu trời đêm. Tại khắp nơi trong thành Thông Tiên, từng đốm đèn hội tụ lại, thắp sáng màn đêm đen như mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận