Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 277: Khổng thiếu gia

Khổng gia thiếu gia, cái tên Khổng Thịnh kia, sẽ không phải vẫn còn chưa chết đấy chứ... Mặc Họa có chút hiếu kỳ, liền đi theo gã tu sĩ mập ra ngoài, nhẹ chân nhẹ tay đi phía sau hắn.
Gã tu sĩ mập hoàn toàn không biết, mang theo hộp cơm, trên đường đi hạ giọng, lẩm bẩm một mình.
"Lão tử hao hết vất vả, vất vả lắm mới vào được cái Hắc Sơn trại này, cũng không phải để đưa cơm cho bọn chúng."
"Không cho lão tử học tà công thì thôi đi, chuyện đứng đắn thì một việc cũng không cho lão tử làm, mỗi ngày chỉ sai đi đưa cơm cho đám rác rưởi này."
"Mẹ nó, một đám đồ không biết hàng..."
"Lão tử ở bên ngoài, tên tuổi cũng nổi như cồn..."
Mặc Họa nghe rõ, gã tu sĩ mập này hận mình "có tài mà không gặp thời". Cảm thấy Hắc Sơn trại có mắt như mù, không cho hắn luyện tà công, không cho hắn đi giết người cướp của, chỉ sai hắn đưa cơm làm việc vặt, cho nên sinh lòng bất mãn.
Mặc Họa im lặng nhếch mép.
Quả nhiên bùn nhão không trát nổi tường, chó không nhả ra ngà voi, gỗ mục không thể đẽo gọt.
Một chuyện đứng đắn không làm, chỉ toàn nghĩ đến chuyện hại người.
Gã tu sĩ mập vừa lẩm bẩm mắng, đi qua mấy con đường, vòng qua mấy góc tường, đi tới một gian phòng vắng vẻ, vỗ vỗ vào cửa sắt.
"Khổng thiếu gia, ăn cơm."
Gã tu sĩ mập nói, sau đó giống như cho heo ăn, đổ thức ăn một mạch vào tô trước cửa, lại đưa bát qua lỗ hổng phía dưới cánh cửa.
Gã tu sĩ mập vừa đưa cơm xong thì định đi.
Bên trong lại truyền ra tiếng một thiếu niên the thé.
"Ngươi đừng đi!"
Gã tu sĩ mập nhíu mày, những tên tà tu khác đối với hắn hống hách thì không sao, tên Khổng thiếu gia này chỉ là một con heo, lại dám ra vẻ nói chuyện kiểu này với hắn?
Gã tu sĩ mập giật giật khóe miệng, cố nhịn, "Khổng thiếu gia có gì muốn nói sao?"
Khổng Thịnh vội nói:
"Cha ta, cha ta có hồi âm chưa?"
"Cái này thì ta không biết."
"Lâu như vậy rồi, không thể nào mà hắn không đến chuộc ta chứ."
Cách cánh cửa sắt, giọng Khổng Thịnh nghẹn ngào có vẻ hơi lo lắng.
"Có phải là các ngươi thấy linh thạch ít quá không? Ta có thể trả thêm, sáu ngàn... không, tám ngàn!"
"Chỉ cần các ngươi thả ta ra ngoài, cho ta một con đường sống."
"Bao nhiêu linh thạch cũng được, cha ta nhất định sẽ đưa cho các ngươi!"
Gã tu sĩ mập nghe được linh thạch, con mắt sáng lên, "Khổng thiếu gia nói thật chứ?"
"Thật! Thật!"
Trong phòng, Khổng Thịnh có vẻ đang liên tục gật đầu, "Chỉ cần thả ta ra ngoài!"
Khổng Thịnh nói xong một hồi, như nhớ ra gì đó, lại hỏi:
"Có phải ngươi mới đến không?"
Giọng của gã tu sĩ đưa cơm này nghe có chút lạ tai.
Ánh mắt của gã tu sĩ mập ngưng lại, chậm rãi nói:
"Đúng."
Khổng Thịnh tự hiểu ra điều gì. Nếu là mới đến, vẫn còn bị sai đi đưa cơm, tất nhiên là có địa vị thấp kém, giống như nô bộc trong nhà hắn vậy.
Khổng Thịnh nói:
"Ngươi lén đưa tin cho cha ta, cha ta sẽ thưởng cho ngươi."
Chữ "thưởng" này khiến gã tu sĩ mập tức tối không vui. Hắn thích "cướp" hơn là người khác "thưởng" cho.
"Thiếu gia có gì làm tin không?"
Khổng Thịnh đưa một viên ngọc bội từ dưới khe cửa ra, "Ngọc bội này là của cha ta cho, có thể đáng năm trăm linh thạch, ngươi cầm đi cho ông ấy xem, ông ấy sẽ hiểu."
Gã tu sĩ mập nhận lấy ngọc bội, vẻ mặt hài lòng, lại hỏi:
"Thiếu gia muốn ta nhắn gì?"
Khổng Thịnh hạ giọng nói:
"Cha ta là tu sĩ Trúc Cơ! Ngươi nói với cha ta, lén dẫn người tới, diệt cái sơn trại này, giết hết bọn chúng. Sau khi thành công, ngươi có thể gia nhập Khổng gia, ta sẽ bảo cha ta ban thưởng cho ngươi Khổng họ, ngươi có thể làm quản sự, không, ngươi có thể làm trưởng lão!"
Không chỉ Mặc Họa, mà ngay cả gã tu sĩ mập cũng kinh hãi.
Trên đời lại có người ngu xuẩn như vậy? Cha hắn rốt cuộc đã dạy hắn cái gì vậy? Hay là hắn thật sự cho rằng Khổng gia của hắn vô địch thiên hạ, hắn có thể muốn làm gì thì làm cả đời.
Gã tu sĩ mập nhét ngọc bội vào trong ngực, nịnh nọt nói:
"Thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ truyền lời."
"Tốt! Tốt!"
Khổng Thịnh vô cùng vui mừng.
Gã tu sĩ mập mặt lộ vẻ mỉa mai, nhưng vì có cửa sắt ngăn cách, Khổng Thịnh căn bản không nhìn thấy.
"Khổng thiếu gia, ngài cứ an phận đợi ở đây, trước khi chuyện thành, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nếu không tà tu ở đây thẹn quá hóa giận, nhất định sẽ giết ngươi."
Gã tu sĩ mập giả bộ nhắc nhở nói.
Khổng Thịnh nói:
"Yên tâm, ta sẽ không chạy, ngươi mau đi đưa tin đi."
Gã tu sĩ mập cười lạnh một tiếng, quay người đi, đi được nửa đường, quay lại nhổ một cái vào cửa sắt, hừ nhẹ nói:
"Đồ gì đâu, ngu như heo!"
Mặc Họa nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn nhất định đã nuốt riêng ngọc bội, lại chẳng biết làm gì cả, không công có được năm trăm linh thạch.
Mặc Họa lắc đầu, lặng lẽ leo lên tường, thấy xung quanh vắng vẻ, hóa giải pháp trận trên nóc nhà, gỡ một miếng ngói xuống, lén nhìn vào trong.
Trong phòng đơn sơ, tồi tàn. Đứng ở cửa là một tu sĩ trẻ tuổi, quần áo sang trọng, nhưng bây giờ đã rách nát, có vẻ đã trải qua không ít khó khăn vất vả. Nghĩ chắc chắn là Khổng gia dòng chính thiếu gia, Khổng Thịnh.
Mặc Họa không nhịn được thì thầm:
"Thật đúng là người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm. Thằng Khổng Thịnh này vận khí tốt thật, rõ ràng ngu xuẩn như thế mà vẫn còn sống sót trong tay tà tu."
Lại cảm thán, Khổng gia rốt cuộc dạy hắn cái gì, sao đầu óc toàn là bã đậu vậy?
Lại còn nghĩ đến chuyện thưởng linh thạch cho tà tu, để bọn họ giúp hắn làm việc. Bọn họ cho ngươi thưởng cơm, để ngươi sống đã là tốt lắm rồi.
Mặc Họa thầm nghĩ, bỗng thấy Khổng Thịnh nổi điên lên.
Khổng Thịnh cầm bát cơm lên, ăn vài miếng, giả bộ buồn nôn, lại cố nhịn nuốt xuống.
Sau đó một nỗi phẫn nộ và uất ức xông lên đầu. Hắn đập phá lung tung, vung tay vung chân, mặt mày dữ tợn để hả giận, miệng thì mắng:
"Đáng chết! Đều mẹ nó đáng chết!"
"Đều là một lũ tạp chủng, dám leo lên đầu bản thiếu gia, ta còn phải cầu các ngươi làm việc, ta cút mẹ mày đi!"
Tựa hồ lại nghĩ tới những chuyện xui xẻo đã trải qua trong chuyến đi này, không chịu nổi, nhục nhã.
Nghĩ đến vì sống sót, hắn đã quỳ xuống trước mặt đám tà tu đó, khóc lóc nói mình là Khổng gia thiếu gia, cầu xin bọn họ tha cho mình một mạng.
Nghĩ đến vẻ mặt trêu tức và tiếng cười của đám tà tu đó. Khổng Thịnh không khỏi hai mắt đỏ ngầu, thấp giọng gào thét:
"Đều là do cái nhà họ Quý chó chết kia! Các người không chọc ta thì ta sẽ không nghĩ đến việc giết các ngươi, sẽ không ra khỏi thành, càng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này!"
"Còn có con tiện nhân Phó Lan kia! Chẳng qua chỉ có vài phần nhan sắc, làm bộ thanh thuần cái gì chứ! Vậy mà dám không theo ta!"
"Chờ bắt được ngươi, nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
"Đám tà tu này cũng thế, dám sỉ nhục ta, khinh thường ta, các ngươi đều phải chết!"
"Đều phải chết!"
Khổng Thịnh thần sắc cuồng loạn.
Mặc Họa nghe mà dần nhíu mày. Rõ ràng là chính hắn gây ra chuyện sai lầm, chính hắn làm sai trước, mới rơi vào cảnh ngộ này, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy sai đều là do người khác.
Hơn nữa, lòng hận thù mạnh mẽ như thế, tâm tính lại ác độc như vậy.
"Xem ra trước khi rời đi, phải nghĩ cách để Khổng Thịnh vĩnh viễn ở lại cái Hắc Sơn trại này."
Mặc Họa thầm nghĩ.
Người xấu thì nên ở những nơi dành cho người xấu. Khổng Thịnh và cái Hắc Sơn trại này, quả là rất xứng đôi.
Bất quá, phải đợi hắn vẽ xong bản đồ đã.
Về sau, qua hai ngày, Mặc Họa vẽ được bản đồ Hắc Sơn trại được bảy tám phần, bụng có hơi đói, đang ở nhà bếp của Hắc Sơn trại ăn cơm.
Đang ăn, Mặc Họa nghe thấy ông lão trong bếp đang mắng gã tu sĩ mập.
"Bánh ngọt chuẩn bị cho Tam đương gia bị ăn trộm... Để ngươi trông coi mà không coi, chuyện nhỏ này cũng làm không được, ngươi còn có thể làm được cái gì nữa?"
Bánh ngọt của Tam đương gia?
Mặc Họa ngẩn người, nhìn chiếc bánh ngọt đang ăn dở trên tay. Đây là đồ ăn của Tam đương gia? Thảo nào... hắn cảm thấy cái bánh ngọt này không khó ăn như vậy, nên ăn nhiều hơn một chút.
Bên kia, ông lão trong bếp vẫn tiếp tục mắng. Ông ta là người già đời, tính tình vừa khó ưa vừa bướng bỉnh, lời mắng lại khó nghe, mắng cho gã tu sĩ mập không ngóc đầu lên được. Gã tu sĩ mập không dám cãi lại.
Ông lão mắng xong, hừ lạnh một tiếng rồi đi.
Gã tu sĩ mập đứng tại chỗ, tức giận đến mí mắt giật liên hồi, giọng căm hận mắng:
"Con tạp chủng nào dám ăn trộm, nếu để ta phát hiện ra, nhất định cho mày chết không yên!"
Mặc Họa đang ăn bánh nghe vậy thì khựng lại, rồi từ từ liếm môi, trong mắt ánh lên hàn quang.
Tạp chủng? Chết không yên lành?
"Không những mắng ta, còn muốn ta chết sao?"
Mặc Họa lặng lẽ nhìn gã tu sĩ mập, tâm tư xoay chuyển, nghĩ xem có nên xử đẹp gã mập này trước không.
Cảm ơn vì ta còn có cơ hội không cần khen thưởng. ! Hôm nay xin thêm một chương nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận