Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 342: Lựa chọn

Lạc đại sư nói xong, liền đứng dậy cáo từ.
"Tiểu Mặc tiên sinh, ta xin phép đi trước, chuyện này ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, không cần nóng vội quyết định."
Nói xong, hắn lại thở dài:
"Ta cho ngươi ý kiến là điều ta cảm thấy không sai, nhưng chưa hẳn đã là tốt nhất. Lựa chọn của ngươi có rất nhiều, chọn cái nào thích hợp với ngươi thì tốt."
Lạc đại sư đích thực là đang cân nhắc cho Mặc Họa.
Và mấy ngày sau đó, Mặc Họa cũng hiểu ra, ý của Lạc đại sư khi nói "Lựa chọn rất nhiều" là gì.
Các tông môn, gia tộc lớn nhỏ lân cận đều gửi thiệp mời cho Mặc Họa.
Có những nơi mời Mặc Họa đến làm pháp trận giáo viên; có nơi trực tiếp hứa hẹn để Mặc Họa làm trưởng lão; có một vài thế lực thì dùng lời lẽ đầy kích động, mời Mặc Họa đến "cùng nhau bàn đại sự, mưu đồ làm người đi đầu"; còn có một số gia tộc thì muốn để Mặc Họa ở rể, trong thiệp mời còn đính kèm vài tấm chân dung nữ tu gia tộc đang tuổi xuân thì, người thì thanh thuần, người lại quyến rũ... Mặc Họa thì không nói gì, ngược lại Liễu Như Họa thì đặc biệt tức giận.
Nàng đem toàn bộ mấy bức chân dung đó ném vào lò luyện, còn nói với Mặc Họa:
"Loại gia tộc có ý đồ xấu, dùng nhan sắc mê hoặc người khác thế này, không phải là gia tộc đứng đắn gì, ngàn vạn lần không được đến!"
"Nếu con muốn tìm đạo lữ, thì phải tìm cô nương đứng đắn, trong sạch."
Mặc Họa có chút bất đắc dĩ nói:
"Nương, còn sớm mà..."
"Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra!"
Liễu Như Họa nghiêm mặt nói.
"Dạ..."
Vài ngày sau, Trương Lan cũng đến tìm Mặc Họa.
"Có mấy việc muốn nói với ngươi."
Trương Lan ngồi vào chỗ quen thuộc ở quán ăn, gọi một bình rượu, vài đĩa thịt, vừa uống rượu, vừa nói với Mặc Họa.
"Ngươi cũng không phải muốn lôi kéo ta đi chứ?"
Mặc Họa nghi ngờ hỏi.
Trương Lan bị nói trúng tim đen, uống một ngụm rượu, nghĩ ngợi rồi lại gật đầu:
"Nói giảm nói tránh một chút, thì là kết thiện duyên, nói thẳng ra thì chính là lôi kéo."
"Là Trương gia sao?"
Trương Lan thở dài:
"Cũng không hẳn."
Nói rồi hắn lấy ra một tờ văn thư:
"Đây là thư tay của lão chưởng ti, ngươi có thể bái vào tông môn trực thuộc Đạo Đình."
"Trực thuộc Đạo Đình?"
"Tức là trực tiếp thuộc về Đạo Đình, là tông môn bồi dưỡng nhân tài cho Đạo Đình, nhất định phải có quan hệ nội bộ với Đạo Đình mới vào được, một thành chưởng ti cũng có danh sách tiến cử, chỉ có điều rất ít..."
"Vậy chẳng phải rất quý giá sao?"
"Đương nhiên rồi."
Trương Lan gật đầu nói:
"Đây cũng là một chút tâm ý của chưởng ti, sau này nếu ông ấy có chuyện khó, ngươi nhất định đừng khoanh tay đứng nhìn."
"Yên tâm đi, ta và chưởng ti có giao tình tốt, nhất định sẽ giúp ông ấy!"
Mặc Họa bảo đảm.
Trương Lan hài lòng gật đầu.
"Sau khi học thành ở tông môn, thì có thể vào Đạo Đình Ti làm việc sao?"
Mặc Họa hỏi.
"Cũng không nhất định."
Mặc Họa giật mình.
Trương Lan giải thích:
"Việc này còn phải tùy tình hình, bình thường mà nói, chỉ cần tu hành nghiêm túc, tâm tính không quá tệ, phẩm hạnh không quá cực đoan thì sau khi học thành đều có thể vào Đạo Đình Ti nhậm chức."
"Hơn nữa là không bị giới hạn thân phận."
Trương Lan nhìn Mặc Họa nói, "Ở bên ngoài, với thân phận tán tu của ngươi thì rất khó vào Đạo Đình Ti, nhưng nếu đi theo những tông môn trực thuộc Đạo Đình này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Nhiều mánh khóe thật đấy..."
Mặc Họa nhịn không được than thở.
"Đấy là đương nhiên."
Trương Lan uống một hớp rượu, ánh mắt ngưng lại:
"Mấy kẻ định ra quy tắc, đều sẽ để lại một vài mánh khóe để kiếm chác. Tu sĩ ở dưới đáy không hiểu quy tắc, không thể vượt qua được những rào cản đó, chỉ có thể cứ vậy mà vấp ngã đến sứt đầu mẻ trán."
"Còn những tu sĩ ở trên, quen thuộc mánh khóe, muốn vượt qua những rào cản đó thì dễ như trở bàn tay."
"Vậy nên tán tu ở dưới đáy thì tin tức không thông, dù tài năng đến đâu, cũng chưa chắc đã bằng được những tu sĩ tầm thường có gia tộc thông tin linh hoạt mà vươn lên được."
Mặc Họa khẽ gật đầu.
Những điều này, nếu không phải Trương Lan nói cho hắn, hắn căn bản không biết được.
"Vậy nếu tình huống khác thì sao?"
Mặc Họa lại hỏi.
"Việc này chia làm hai loại tình huống."
Trương Lan đáp, "Một loại là tư chất quá kém, học hành quá tệ, thuộc dạng bùn loãng trét không lên tường được."
"Loại người này có thể vào được tông môn trực thuộc Đạo Đình là hoàn toàn dựa vào quan hệ, trừ khi lại nhờ cậy thêm mối quan hệ khác, nếu không đừng hòng ở Đạo Đình Ti mà có việc để làm."
"Một loại khác là tư chất quá tốt, học hành cũng tốt, tu sĩ loại này có khả năng trực tiếp tiến vào Đạo Đình."
Mặc Họa kinh ngạc:
"Vào Đạo Đình luôn sao, không phải Đạo Đình Ti?"
"Không sai."
Trương Lan gật đầu:
"Là trung ương Đạo Đình, không phải Đạo Đình Ti địa phương."
Rồi Trương Lan lại thở dài:
"Bất quá cái này, ngươi đừng nghĩ."
"Do linh căn của ta quá kém sao?"
"Đúng thế."
Trương Lan có chút đáng tiếc:
"Thiên phú của ngươi về pháp trận lại cực kỳ tốt..."
"Tốt đến mức ta không biết phải khen thế nào cho phải nữa..."
Trương Lan âm thầm nghĩ trong lòng, sau đó tiếp lời:
"Nhưng linh căn của ngươi, với lại nhục thân của ngươi, thì đúng là... kém một chút..."
Trương Lan nói khá uyển chuyển, nhưng Mặc Họa nhìn sắc mặt của hắn liền biết ý của câu "kém một chút" trong miệng hắn thực ra là "kém rất nhiều".
Bất quá Mặc Họa cũng không trách hắn, tự mình hiểu rõ bản thân, hắn biết linh căn và nhục thân đúng là nhược điểm của mình.
Trương Lan nói xong những điều đó thì đổi giọng:
"Đây là thiệp mời của Đạo Đình Ti, đi hay không thì tùy vào ngươi, sau đây là ta thay Trương gia mời chào ngươi..."
Trương Lan cũng không khách khí, nói thẳng ra vài điều kiện: bao gồm Trương gia sẽ cho hắn địa vị gì, tiền đồ ra sao, sẽ được truyền thừa về pháp trận nào vân vân.
"Còn về chuyện kết thân, nếu ngươi ở lại Trương gia, thì chắc chắn sẽ không tránh được."
"Nhưng bình thường nếu gả vào thì đạo lữ cũng chỉ có thể tìm ở trong các chi bên ngoài, con cái cũng theo họ của ngươi."
"Nhưng nếu ngươi nguyện ý ở rể thì có thể cưới được nữ đệ tử dòng chính, ngươi và con cái sau này của ngươi sẽ phải đổi họ, nhưng bù lại, gia tộc sẽ coi ngươi như người nhà, ngươi cũng sẽ thật sự trở thành người của Trương gia..."
Trương Lan kể hết cho Mặc Họa nghe về những chuyện khi đầu quân vào gia tộc, không có chút giấu giếm nào.
Sau khi nói xong, Trương Lan lại chuyển đề tài:
"Những điều này là việc ta với tư cách đệ tử Trương gia cần làm, là lời cần nói..."
"Tiếp theo đây, là điều ta với tư cách một người bạn muốn nói với ngươi."
Trương Lan nhìn Mặc Họa, thần sắc trịnh trọng nói:
"Đừng ở rể, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không cần dựa vào gia tộc!"
"Ở rể là đồng nghĩa với việc từ bỏ dòng họ, từ bỏ bản thân, để đổi lấy một bước lên mây... Trừ khi thật sự có nỗi khổ tâm, bằng không thì tốt nhất là đừng nên làm thế."
"Nếu không ở rể, dựa vào bản lĩnh của mình thì trời cao đất rộng, tha hồ mà đi đến; còn nếu ở rể, bái nhập thế gia thì tức là bước vào một vũng nước đọng không thấy đáy."
"Thà làm tiên hạc tự do bay nhảy, còn hơn là cá chép bị mắc kẹt trong nước đọng."
"Huống chi, trong mắt ta, trên đời này không có gia tộc nào xứng đáng để ngươi phải ở rể cả, dù đó là Trương gia ta!"
Mặc Họa kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng Trương Lan coi trọng hắn như vậy, trong lòng cũng cảm kích tấm thịnh tình của Trương Lan.
Mặc Họa đang dần củng cố quyết tâm cả đời này không vào nhà thế gia, cũng không ở rể, ai ngờ Trương Lan lại chuyển ý:
"Đương nhiên, nếu ngươi thật sự muốn ở rể thì vẫn cứ vào Trương gia ta..."
Mặc Họa thần sắc phức tạp nhìn hắn.
Trương Lan bất đắc dĩ nói:
"Của ngon không để cho người ngoài mà."
"Lời này của ngươi, nói ra hình như không quá hợp lý thì phải..."
Mặc Họa im lặng nói.
Trương Lan khoát tay áo:
"Đây đều là chuyện nhỏ, ý chính là được, không cần câu nệ tiểu tiết."
"Thật sự không được, thì cũng còn phương án khác mà... Có thể cân nhắc thêm cả Dương gia nữa..."
Thần sắc Trương Lan lộ ra một tia ghét bỏ.
Mặc Họa nghi ngờ:
"Trương gia và Dương gia, có phải là không hợp nhau không?"
"Trương gia và Dương gia quan hệ cực kỳ tốt, chỉ là ta và tiểu tử Dương Kế Dũng không hợp nhau thôi."
Trương Lan nghiêm mặt nói:
"Đệ tử Dương gia dũng mãnh thiện chiến, kinh nghiệm sa trường dày dặn, là rất đáng khâm phục..."
"Chỉ trừ cái tên tiểu tử Dương Kế Dũng đó..."
"Ngươi tinh thông pháp trận, ở chiến trường thì hoàn toàn có thể phát huy được sở trường, gia nhập Dương gia, có chỗ dựa của Dương gia thì ở Đạo Binh Ti cũng có thể phát triển cực tốt."
"Có điều đi theo đạo binh chinh chiến thì sẽ vất vả hơn nhiều, và cũng nguy hiểm hơn nữa."
"Ngươi cứ suy nghĩ kỹ những điều này đi..."
Trương Lan nói xong thì cũng dặn Mặc Họa cứ suy nghĩ kỹ càng, không cần vội vàng lựa chọn, rồi sau đó thoải mái ăn xong rượu thịt thì đứng dậy cáo từ.
Hắn là điển ti của Đạo Đình Ti, bình thường thì có thể lười biếng, nhưng bây giờ Phong Hi xuất hiện, tu sĩ di dời thành thì hắn có thêm rất nhiều việc để bận rộn.
Trương Lan chào Mặc Họa rồi cáo từ.
Chỉ là khi cáo từ, hắn quay đầu nhìn lại quán ăn, trong lòng không khỏi có chút nặng nề.
Việc đến quán ăn này để vui chơi giải trí đã thành thói quen của hắn.
Sau khi di dời thành thì hắn cũng sẽ phải rời đi.
Hắn là đệ tử thế gia, không thể cùng đám tán tu của Thông Tiên thành di rời đi được, khả năng lớn là hắn sẽ quay về gia tộc, hoặc sẽ tìm một chức vụ có tiền đồ hơn.
Sau khi rời đi, có lẽ hắn sẽ không còn cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt lại giản dị này nữa.
Những món rượu thịt này, có lẽ hắn sẽ không thể ăn được nữa, có thể là sẽ không còn được cùng tiểu tu sĩ như Mặc Họa, ngồi buôn chuyện, nói cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận