Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 15: Thúc tu

Tông môn có nhiều hơn một cửa, chiêu nạp đệ tử, truyền thụ kiến thức tu hành cùng kỹ nghệ. Đệ tử bái nhập tông môn, tu luyện học tập, thì cần phải nộp thúc tu.
Mỗi phẩm cấp tông môn khác nhau thì mức thúc tu cũng khác, càng là tông môn thượng phẩm, thúc tu càng đắt đỏ.
Thông Tiên môn tại giới tu đạo chỉ là tông môn nhất phẩm, nhưng ở Thông Tiên thành chỉ có tông môn nhất phẩm này thì lại là tông môn lớn nhất, mỗi năm thúc tu cần một trăm linh thạch, cái này còn chưa bao gồm các loại hạng mục phụ thu phí khác.
Một trăm linh thạch không tính quá đắt, nhưng cũng tuyệt không tiện nghi, xấp xỉ lợi ích một năm tích lũy của một tán tu luyện khí bình thường, điều kiện tiên quyết là không bị thương bệnh, hoặc không có những chỗ khác cần tốn một khoản linh thạch lớn.
Một khi có bệnh có tai, hoặc gặp phải chuyện cần tốn linh thạch để giải quyết khó khăn, một năm không thu hoạch được gì cũng là điều có thể xảy ra.
Ăn tết lúc rất vui vẻ, nhưng một khi hết năm, gánh nặng cuộc sống tu đạo tựa hồ lại đè xuống.
Mặc Sơn đặt một túi đựng đồ lên bàn, có chút áy náy nói:
"Ta tìm mấy huynh đệ cho mượn một ít linh thạch, cộng thêm chỗ tích lũy trước đó, hết thảy hơn tám mươi viên..."
Liễu Như Họa an ủi:
"Ngày mai ta cũng đi tìm ông chủ thiện lâu, tìm hắn ứng trước một ít linh thạch vậy..."
Mặc Sơn vừa định nói gì đó, liền phát hiện Mặc Họa đang ghé ở khe cửa nghe lén.
"Họa Nhi!"
Mặc Họa bị phát hiện, đành phải ngượng ngùng cười, chạy đến bên cạnh mẫu thân ngồi.
Liễu Như Họa thân mật nhéo tai Mặc Họa, trách yêu:
"Tuổi còn nhỏ, đã biết nghe lén rồi!"
"Cha, mẹ, trong nhà vẫn còn thiếu linh thạch sao?"
Mặc Sơn nói:
"Thiếu một chút, bất quá hôm qua Quý thúc thúc của con nói, hắn sẽ cho cha mượn, còn dặn dò cha ngàn vạn lần, để con ở tông môn phải học thật tốt."
"Quý thúc thúc?"
"Không sai, Quý thúc thúc của con nói con thông minh, một mực khen con đấy."
Liễu Như Họa sờ lên đầu Mặc Họa nói.
"Nhưng mà, trong nhà Quý thúc thúc, linh thạch cũng đâu có dư."
Mặc Họa nói.
Mặc Sơn khẽ thở dài, "Qua hết năm ta sẽ sớm trả lại cho hắn, đầu năm nay, ai mà trong tay có dư linh thạch chứ?"
"Ta có mà!"
Mặc Họa cười hì hì nói.
Mặc Sơn cùng Liễu Như Họa sửng sốt một chút.
Mặc Họa bước chân ngắn, chạy đăng đăng vào trong phòng, sau đó lại ôm trở về, trong tay nắm chặt túi trữ vật.
Mặc Họa mở túi trữ vật, bên trong năm mươi viên linh thạch ánh sáng nhạt giao nhau, lộng lẫy chiếu rọi, trông rất đẹp mắt. Nhưng mà khung cảnh cha mẹ cảm động rơi lệ, khen hắn hiểu chuyện mà trong dự đoán không hề xuất hiện.
Mặc Sơn sắc mặt ngưng trọng, Liễu Như Họa cũng hơi cau mày.
Mặc Họa thấp thỏm nói:
"Sao vậy?"
Mặc Sơn cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa hỏi:
"Họa Nhi, những linh thạch này, là ai cho con?"
"Không phải người khác cho, là tự ta kiếm được!"
Mặc Sơn ngẩn ra, "Tự mình... kiếm?"
Liễu Như Họa lông mày giãn ra, nhẹ nhàng ôm Mặc Họa vào trong ngực, "Vậy con nói với nương xem, con đã kiếm bằng cách nào?"
"Con thay Hữu Duyên trai vẽ trận pháp, bất quá là loại đơn giản nhất, vẽ xong một bộ liền kiếm được một viên linh thạch."
Mặc Sơn cùng Liễu Như Họa nhìn nhau, nghĩ tới con trai năm ngoái năm nay, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, cũng không hề chơi bời, đi ra ngoài cũng chỉ một lát liền về, hóa ra là đang vẽ trận pháp kiếm linh thạch.
Hai người lại nhìn vào trong túi linh thạch, một viên linh thạch một bộ trận pháp, trong túi gần năm mươi viên, đồng nghĩa với việc phải vẽ ít nhất năm mươi bộ...
Liễu Như Họa không kìm được mà ôm Mặc Họa càng chặt hơn.
Mặc Sơn mấy lần muốn nói rồi thôi, lại không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ duỗi tay, nhẹ nhàng sờ lên đầu Mặc Họa.
"Linh thạch này là con vất vả kiếm được, con cứ giữ đi, giữ lại để tu luyện hoặc mua đồ ăn ngon, chuyện thúc tu của Thông Tiên môn cha sẽ tìm cách giải quyết."
Mặc Họa biết phụ thân không nỡ dùng số linh thạch này, mắt khẽ đảo, nhân tiện nói:
"Vậy số linh thạch này cha mẹ giữ trước, giữ giúp con, con còn nhỏ dùng cũng không hết nhiều, hơn nữa còn dễ bị người đánh cắp đoạt."
Mặc Sơn và Liễu Như Họa nhìn nhau không nói, lại không nghĩ ra được lý do để cự tuyệt.
Cuối cùng vẫn là Liễu Như Họa nói:
"Được, cha mẹ sẽ giữ giúp con trước."
"Ừm ừm!"
Mặc Họa ra sức gật đầu.
"Tốt, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải nhập học, con đi ngủ sớm một chút đi."
"Dạ, cha mẹ ngủ ngon!"
Mặc Họa đứng dậy chuẩn bị về phòng, nghĩ ngợi, lại quay đầu nói một câu, "Cha mẹ, hai người nên dùng cứ dùng đi ạ, đừng có tiết kiệm cho con."
Mặc Sơn và hai vợ chồng dở khóc dở cười.
Nhìn Mặc Họa trở về phòng, đóng cửa phòng, Mặc Sơn lúc này mới thở dài, cười khổ nói:
"Ta cái người làm cha này, còn không bằng cả con."
Liễu Như Họa an ủi:
"Nói cái gì vậy, Họa Nhi hiểu chuyện thương phụ mẫu, đây là chuyện tốt. Thằng bé có thể dựa vào bản lĩnh của mình kiếm linh thạch, chúng ta phải vui mừng mới đúng chứ. Chỉ bất quá..."
Liễu Như Họa cúi đầu nhìn một chút những linh thạch trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn chồng, lo lắng nói:
"Thằng bé còn nhỏ như vậy, thật sự có thể thay người khác vẽ trận pháp kiếm linh thạch sao? Còn kiếm được nhiều như vậy... ta sợ là có người thấy con bé còn nhỏ, nghĩ..."
"Ngày mai ta sẽ đi xem sao."
Mặc Sơn nói, ánh mắt cũng dần dần trở nên sắc bén.
Ngày thứ hai, Mặc Họa đúng giờ rời giường, sau khi tu luyện, liền cùng mẫu thân Liễu Như Họa đi đến ngoại môn Thông Tiên môn, nộp thúc tu, đăng ký nhập học.
Mặc Sơn thì đã sớm ra cửa theo như lời của Liễu Như Họa, hôm nay Mặc Sơn phải cùng mấy thợ săn yêu vào núi, cho nên phải đi sớm một chút để chuẩn bị.
Đến ngoại môn Thông Tiên môn, Liễu Như Họa nộp thúc tu, làm thủ tục nhập học xong, lại không nhịn được nhìn Mặc Họa thêm vài lần.
Vào Thông Tiên môn tu hành, trừ ngày lễ ngày tết tông môn nghỉ, ngày thường cũng không thấy mặt con trai.
Liễu Như Họa lại dặn dò Mặc Họa mấy câu phải tu hành thật tốt, đối xử tốt với bạn bè đồng môn, ăn uống đầy đủ, không được bắt nạt người khác các kiểu, mới quyến luyến không rời trở về.
Mặc Họa đứng ở ngoài sơn môn phất tay, đến khi thân ảnh của Liễu Như Họa biến mất ở giao lộ, lúc này mới quay người lại.
Hắn không đến tông môn mà là đến Hữu Duyên trai trên đường Bắc Đại trước, tìm quản sự béo nhận hai mươi bộ vật liệu Minh Hỏa Trận, hẹn chậm nhất nửa tháng sau nộp.
Mỗi tháng, tông môn đều có ba lần nghỉ tuần, đầu tuần, giữa tuần, và cuối tuần, mỗi lần chỉ có một ngày, Mặc Họa dự định nhân lúc nghỉ tuần chạy ra ngoài, cùng quản sự béo giao dịch.
Hai mươi bộ vật liệu, quản sự béo vẫn chỉ lấy mười linh thạch tiền thế chấp, xét thấy trước đây từng hợp tác với "huynh trưởng" của Mặc Họa đều vô cùng vui vẻ, chất lượng trận pháp nộp lên cũng càng ngày càng cao, quản sự béo rất hài lòng, lại xem cả nể Mặc Họa, nên tiền thế chấp không đổi.
Sau khi thương lượng ổn thỏa với quản sự béo, Mặc Họa hài lòng rời khỏi Hữu Duyên trai.
Mặc Họa rời đi rồi, không phát hiện có một người đàn ông vóc dáng khôi ngô đang lặng lẽ nhìn mình ở bên ngoài Hữu Duyên trai.
Đợi Mặc Họa rời đi, người đàn ông kia đi vào đại môn Hữu Duyên trai.
Tiếng chuông cửa vang, quản sự béo ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông ăn mặc giản dị, nhưng anh tuấn thẳng thắn, mày kiếm mắt sáng đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, trong ánh mắt lộ ra phong thái bức người.
Quản sự béo liếc mắt một cái liền nhận ra, người này là một thợ săn yêu, là một thợ săn yêu thực sự đã từng gặp máu! Hơn nữa thái độ không được tốt lắm, nhìn mình như thể đang nhìn một con yêu thú đợi làm thịt.
Tu vi của quản sự béo tự nhận không kém người đàn ông này, nhưng đánh nhau thì không dám nói, dù sao thợ săn yêu lâu ngày đầu đao liếm máu, là kẻ muốn liều mạng với yêu thú.
Còn hắn lâu ngày ngồi trước quầy hàng, không biết đã bao lâu không đụng đến kiếm, thủ đoạn đấu pháp cũng sớm đã lạnh nhạt.
Quản sự béo cân nhắc một chút, liền chỉnh lại thái độ, cẩn thận hỏi:
"Vị đạo hữu này, không biết cần loại trận pháp gì?"
Người đàn ông khôi ngô chính là Mặc Sơn, hắn mở một tờ giấy bị vò lại cùng nhau ra, trên giấy có vẽ trận pháp, có vài chỗ vẽ sai nên có vết bôi xóa.
"Đây là loại trận pháp gì?"
Quản sự béo liếc một cái, nói ngay:
"Là Minh Hỏa Trận."
"Các ngươi thu loại trận pháp này?"
Khẩu khí của người đàn ông khiến quản sự béo cực kỳ không thoải mái, đặt vào ngày thường, hắn sẽ chẳng buồn đáp, nhưng hôm nay hắn cảm thấy khách đến là quý, đối đãi với khách nhân thì phải khách khí mà chu đáo.
"Đương nhiên là thu rồi. Đây là trận pháp thường dùng, những tu sĩ gia đình tầm thường đều sẽ dùng, cho nên tiêu thụ tương đối lớn."
Mặc Sơn nói:
"Đứa bé vừa mới đi ra, cũng là thay các ngươi vẽ trận pháp?"
Quản sự béo nói:
"Những việc này là không thể nói với người ngoài, Hữu Duyên trai là để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, đây là nguyên tắc của thương hội chúng ta."
Ánh mắt của Mặc Sơn ngay lập tức như đao nhìn lại, giống như có gai ở sau lưng, quản sự béo hơi suy nghĩ, cảm thấy tu sĩ không nên quá cứng nhắc, nguyên tắc cũng có thể linh hoạt tuân theo.
"Không phải đứa bé kia, là huynh trưởng của nó."
Mặc Sơn nhíu mày, "Huynh trưởng?"
Quản sự béo nói:
"Không sai, đứa bé này còn nhỏ thế kia, thì vẽ được trận pháp gì? Nó chỉ là chạy vặt cho huynh trưởng nó, trận pháp đều do huynh trưởng nó vẽ."
"Đây là do chính nó nói?"
"Đương nhiên, " quản sự đáp, "Không thì làm sao chúng tôi lại giao dịch với một đứa bé chứ?"
Nói xong, quản sự lại cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Sơn:
"Về phần đứa nhỏ này họ gì tên gì, nhà ở đâu, ta không thể nói cho ngươi được."
Mặc Sơn trợn mắt nhìn quản sự béo một cái, đứa bé này họ gì tên gì, nhà ở đâu, ta làm cha còn không rõ hơn ngươi sao, cần gì ngươi phải nói?
Bất quá, biết Mặc Họa không bị người khác lợi dụng, thái độ của Mặc Sơn cũng dịu xuống, chắp tay với quản sự béo, nói:
"Quấy rầy nhiều, cáo từ."
Quản sự béo trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang vẻ ngạo mạn gật gật đầu.
Mặc Sơn quay người rời đi, cho đến khi bóng lưng của Mặc Sơn biến mất sau cửa, quản sự béo lúc này mới thở hổn hển một hơi lớn, bất mãn lẩm bẩm nhỏ giọng nói:
"Cũng không mua gì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận