Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 678: Yên thủy sông (1)

Chương 678: Yên Thủy Hà (1)
Tiền thưởng vừa được treo lên đã bị cướp ngay, một đám đệ tử tâm tình phiền muộn.
Còn Mặc Họa cùng Cố thúc thúc “cấu kết” thành công cướp được tiền thưởng thì lại tâm tình vui vẻ, hai mắt cười híp cả lại.
Hắn lại nhìn kỹ hạng mục nhiệm vụ.
Truy nã treo thưởng: Quá Giang Long.
Tội tu Trúc Cơ trung kỳ, tu luyện công pháp Thủy hệ « Bạch Lãng Quyết », tinh thông thủy tính, thường ẩn nấp trong sông ngòi, đánh đắm thuyền g·iết người, giống như “Thủy quỷ”.
Sử dụng móc cào loại Linh Khí, lai lịch không rõ, mơ hồ là Linh Khí Thủy hệ chế tạo: Tam Giao trảo, trên vuốt có tôi luyện nước đ·ộ·c.
Nên nhớ: Người này công pháp, gặp nước thì mạnh, nếu không cần thiết, chớ cùng nó c·h·é·m g·iết ở dưới nước, để tránh gặp bất trắc.
Phía sau còn có một hàng chữ nhỏ:
“Dùng trận pháp vây khốn, bắt lên bờ, không dính chút nước, rồi hãy truy nã.”
Hàng chữ này là thêm vào ngoài định mức.
Mặc Họa suy đoán, đây là Cố thúc thúc cố ý nhắc nhở mình.
Dù sao mình xuất thân từ Ly Châu Thông Tiên thành, tiếp giáp Đại Hắc Sơn, lên núi k·i·ế·m ăn.
Đến Càn Học châu, lui tới cũng phần lớn là trong núi, rất ít liên hệ với sông ngòi hay tu sĩ Thủy hệ.
“Cố thúc thúc người này, tuy một mặt lạnh như băng, như có người thiếu hắn linh thạch, nhưng thỉnh thoảng vẫn rất quan tâm.”
Mặc Họa khẽ gật đầu.
Ngoài tiền thưởng ra, còn kèm theo một đoạn hồ sơ:
Mùng ba tháng ba, Yên Thủy Hà.
Có sáu người lái buôn đi thuyền qua sông, khi đến đoạn sông Yên Thủy thì thuyền bị lật, lái buôn rơi xuống nước.
Có một người bị tu sĩ dưới nước giảo s·á·t, xé rách yết hầu, m·á·u nhuộm nước sông, dẫn tới một số yêu thú dưới nước, cắn g·iết nuốt chửng những người còn lại.
Sáu người không ai may mắn thoát khỏi.
Đạo Đình Ti căn cứ tu vi người h·ành h·ung, công pháp và hung khí để p·h·án đoán, người này rất có thể chính là tội tu “Quá Giang Long”, kẻ tung hoành trên sông, gây ra vô số việc ác.
Mặc Họa ghi lại những điểm quan trọng trong hồ sơ, tiện tay chuẩn bị vài bộ trận pháp Thủy hệ, hôm sau liền tìm Trình Mặc, đi thẳng vào vấn đề:
“Có một nhiệm vụ treo thưởng, sáu trăm điểm công huân, chia đều mỗi người một trăm hai mươi công huân.”
Nghĩ đến tình nghĩa đồng môn, Mặc Họa không lấy tiền hoa hồng.
Trình Mặc bọn họ rất đáng thương, k·i·ế·m một hai chục điểm công huân đã khó khăn lắm rồi.
Mặc Họa cảm thấy mình là “Tiểu sư huynh” nên chiếu cố một chút những “Tiểu sư đệ” này.
“Một trăm hai mươi điểm?!”
Trình Mặc há to miệng, có chút khó tin.
Hắn đã lâu lắm rồi không nhận được nhiệm vụ treo thưởng nào trên năm mươi điểm.
Sao ngờ Mặc Họa vừa ra tay đã là một trăm hai mươi điểm!
Trong lòng Trình Mặc vừa chấn kinh, vừa tò mò không thôi: “Mặc Họa, sao ngươi cướp được tiền thưởng này vậy?”
“Chuyện này ngươi đừng hỏi, ta có cách riêng!”
Mặc Họa hơi ngẩng đầu, vẻ mặt thận trọng bình tĩnh.
Bộ dáng này, trong mắt Trình Mặc lại càng có vẻ nhẹ nhàng: “Thật khó lường!”
“Mặc Họa, hậu trường của ngươi cũng c·ứ·n·g thật!”
Trình Mặc không nhịn được cảm thán.
Mặc Họa không vui: “Nói linh tinh gì đấy?”
“À đúng.” Trình Mặc lập tức nhận ra sai lầm của mình, chuyện này không liên quan gì đến “hậu trường”.
“Là tiểu sư huynh, t·h·ủ ·đ·o·ạ·n cao siêu, quan hệ cũng c·ứ·n·g!”
Trình Mặc tán dương.
Hắn lượn qua đường phố, nhìn các tấm treo thưởng trên cửa, cũng đã hiểu không ít, biết tiền thưởng công huân cao rất khó có được.
Một đám đồng môn nhìn chằm chằm, người thì đông mà miếng ăn lại ít.
Lại còn một đám sư huynh sư tỷ tu vi cao hơn, có kinh nghiệm và tư lịch lâu năm hơn cũng giành giật với họ.
Mà để đảm bảo công bằng, cơ chế “công huân” của tông môn tương đối đ·ộ·c lập, không nhận bất cứ sự can thiệp nào khác.
Bên phía Đạo Đình Ti cũng đều giải quyết công việc theo quy định.
Mọi thủ đoạn đều phải hợp lệ, không có chuyện “thiên vị”.
Vậy mà, Mặc Họa!
Mới nhập môn một năm, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lại có thể vượt qua một đám sư huynh sư tỷ, “cướp miếng ăn trong miệng sói”, nhận được nhiệm vụ treo thưởng sáu trăm điểm công huân!
Cái này… đến tột cùng có bao nhiêu thủ đoạn thế này.
Quan hệ với Đạo Đình Ti rốt cuộc phải tốt đến cỡ nào…
Trình Mặc không dám nghĩ tiếp.
Giờ phút này, hắn cảm giác Mặc Họa tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Tiểu sư huynh, ngài ăn đùi gà.”
Trình Mặc lập tức dâng “cống phẩm” lên – một cái đùi gà bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mọng thơm phức, đến từ loại gà cảnh quý hiếm.
Mặc Họa yên tâm thoải mái nhận lấy đùi gà, cắn một miếng, hương vị lan tỏa trong miệng, rất hài lòng.
Bất quá hắn vẫn nhắc nhở Trình Mặc:
“Nhiệm vụ treo thưởng lần này, tương đối nguy hiểm, ngươi nên suy nghĩ kỹ.”
Tội tu Trúc Cơ trung kỳ, tinh thông thủy tính, thủ đoạn tàn độc, Trình Mặc bọn họ đối phó, chắc cũng không dễ dàng.
Trình Mặc nói: “Yên tâm đi, ta nắm chắc trong lòng!”
Một trăm hai mươi điểm công huân!
Cơ hội ngàn năm có một đó.
Người khác muốn mạo hiểm như thế cũng chưa chắc đã có cơ hội.
“Được.” Mặc Họa gật đầu, “Vậy ngươi cùng Tư Đồ bọn họ chuẩn bị một chút, ngày kia hết tuần chúng ta liền xuất phát.”
“Không vấn đề!” Trình Mặc đáp ngay.

Rất nhanh đến ngày nghỉ hết tuần, tan giờ học, Mặc Họa tập hợp cùng Trình Mặc tại khu đệ tử ở.
Tổng cộng năm người, trừ Mặc Họa ra, còn có Trình Mặc, Tư Đồ Kiếm, Hách Huyền và Dương Thiên Quân.
Ba người Trình Mặc, Tư Đồ Kiếm và Hách Huyền, giống như Mặc Họa, đều là đệ tử của “Thái Ất cư”, ở chung một khu, ngày thường học cũng cùng nhau.
Ba người đều đã học khóa trận pháp của Mặc Họa, cho nên đều gọi Mặc Họa là “Tiểu sư huynh”.
Dương Thiên Quân thì ngoại lệ, hắn ở “Quá Giáp cư”, không học khóa của Mặc Họa nên không gọi Mặc Họa là “Tiểu sư huynh”.
Bất quá hắn có quan hệ tốt với Trình Mặc, lần trước vụ buôn người, mọi người đã cùng nhau chiến đấu, đồng sinh cộng t·ử, tình nghĩa rất sâu đậm.
Bản thân Dương Thiên Quân xuất thân từ Dương gia Đạo Binh Ti, tính tình ngay thẳng, tu vi đạo pháp cũng rất tốt.
Mặc Họa và Dương gia cũng có chút giao tình nên lần này cũng dẫn hắn theo.
Còn về Dịch Lễ…
Hắn là một Linh tu thuần túy, đánh người nhiều thì còn đỡ, có thể thi triển pháp thuật từ xa.
Một khi quân số thế yếu, bị địch áp sát, hắn sẽ là người bị đánh gục đầu tiên.
Cho nên Dịch Lễ nghe lời Mặc Họa, đi học pháp thuật chạy trối c·hế·t phòng thân, lần này Mặc Họa không mang hắn đi.
Năm người chuẩn bị thỏa đáng, Mặc Họa dẫn đội, xuất phát đi Yên Thủy Hà.
Trên đường Mặc Họa nói lại một lần những điều cần chú ý cho mọi người.
Bao gồm tu vi, công pháp, Linh Khí, tập tính của “Quá Giang Long”, cùng các thủ đoạn giết người của hắn.
Sắc mặt Trình Mặc có chút nghiêm nghị.
Bọn họ bình thường cũng nhận nhiệm vụ treo thưởng, nhưng phần lớn đều là tội tu Trúc Cơ tiền kỳ, Trúc Cơ trung kỳ không có nhiều.
Cho dù có, cũng rất yếu.
Hoặc là mới vừa vào trung kỳ, tu vi chưa thâm hậu, hoặc là công pháp không được, hoặc là đạo pháp bình thường, chứ không phải kiểu tội tu làm nhiều việc ác, g·iết người như ngóe.
“Quá Giang Long” thì khác.
Loại lão giang hồ trong tu giới, tu luyện nhiều năm, căn cơ vững chắc, lại thêm công pháp đặc thù, thủ đoạn tàn nhẫn, bất kể là g·iết người hay chạy trốn đều rất giàu kinh nghiệm.
Hoàn toàn không cùng cấp bậc với những tu sĩ bọn họ từng gặp.
Người có thể so sánh được có lẽ là tên đầu mục áo đen trong vụ buôn người lần trước.
Đầu mục áo đen kia cũng là Trúc Cơ trung kỳ, dù năm người Trình Mặc vây c·ô·ng nhưng y vẫn rất lão luyện.
Dù mọi người đã dốc hết sức, cũng không giữ được hắn.
Thậm chí, nếu không có Mặc Họa dụ đầu mục áo đen đi thì lúc đó họ đã c·hết dưới tay hắn rồi.
Cho đến cuối cùng, họ cũng không biết tên đầu mục áo đen đi đâu.
Nghĩ đến đó, mấy người Trình Mặc vẫn còn sợ hãi.
Lại nghĩ sắp phải đối mặt với một tên “Quá Giang Long” tàn nhẫn tương tự, họ không khỏi cảm thấy hơi khẩn trương.
Mặc Họa thì ngược lại, thần sắc rất thong dong.
Bắt một tên “Quá Giang Long” Trúc Cơ trung kỳ thôi mà, có gì đâu.
Hơn một năm qua, những tên tội tu rơi vào tay hắn, không có chín mươi cũng đã xấp xỉ một trăm.
Đương nhiên, trong số đó có một số chỉ là “tép riu”, còn loại có mặt mũi như “Quá Giang Long” không có nhiều, đâu đó cỡ mười tên.
Danh sách của Tưởng lão đại sắp bị hắn tóm hết cả rồi.
Mà tên “Quá Giang Long” này cũng là một trong số đó.
Nghĩ tới đây, Mặc Họa hơi nhíu mày.
Hắn luôn cảm thấy danh sách này rất bất thường.
Những tu sĩ trong danh sách, mỗi người đều mang tuyệt kỹ, tu vi không hề tầm thường, lại còn có “Hỏa Phật Đà” loại tu luyện c·ấ·m t·h·u·ậ·t, ở châu giới Nhị phẩm có thể gọi là trùm ma tu không ai giải nổi.
Vậy một tên Trưởng lão đại Trúc Cơ sơ kỳ, dù có giấu một chiêu “Đoạn Kim Ngự Kiếm Quyết” át chủ bài, có mười mấy huynh đệ buôn người, sao có thể có được một danh sách “tai tiếng đầy mình” như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận