Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 129: Hương liệu

Địa Hỏa Trận hiệu quả ngoài dự liệu tốt. Du Thừa Nghĩa đoán không sai, bày Địa Hỏa Trận, chỉ cần mấy Liệp Yêu Sư luyện khí tầng sáu, liền có thể săn giết một con yêu thú nhất phẩm trung kỳ, mà lại chỉ cần cẩn thận chút, cơ bản không có thương vong lớn. Trước đây đội săn yêu là người cũ dẫn người mới, mấy lão nhân dẫn một ít người mới. Như vậy vừa có thể bảo hộ người mới, vừa có thể để người mới làm quen hoàn cảnh, tăng trưởng kinh nghiệm, rèn luyện đạo pháp, đồng thời ít nhiều cũng có chút ít linh thạch, phụ cấp sinh hoạt. Nhưng phân đội như thế, một số thợ săn yêu lão luyện đi săn hiệu suất sẽ giảm bớt đi nhiều. Hiện tại có trận pháp, chỉ cần dạy người mới một chút kỹ xảo cơ bản, bọn hắn liền có thể tự mình đi săn. Bởi vì Địa Hỏa Trận sẽ trực tiếp khiến yêu thú bị trọng thương, kinh mạch yêu thú bị thương, yêu lực vận chuyển trì trệ, rất nhiều thủ đoạn khó giải quyết không thể thi triển, cho nên những người mới này cũng sẽ tương đối an toàn hơn. Nhờ vào Địa Hỏa Trận, tân thủ có thể kiếm linh thạch, lão thủ cũng càng nhẹ nhàng, thời gian làm Liệp Yêu Sư cũng đều dễ chịu hơn. Bất quá Mặc Họa chỉ có một người, dù pháp trận vẽ cực kỳ nhanh, một ngày vẽ được Địa Hỏa Trận dù sao cũng có hạn. Du Thừa Nghĩa suy nghĩ, liền quyết định bớt ra mấy bộ Địa Hỏa Trận, phái thêm ít nhân thủ. Năm bộ Địa Hỏa Trận, cần ba bốn Liệp Yêu Sư bổ đao. Hiện tại dùng ba bộ Địa Hỏa Trận, nhưng có sáu bảy Liệp Yêu Sư bổ đao. Kết quả không sai biệt lắm. Địa Hỏa Trận Mặc Họa sớm đã thuộc lòng, càng vẽ càng nhanh, càng vẽ càng nhiều, những Liệp Yêu Sư dùng Địa Hỏa Trận của Mặc Họa để săn yêu cũng càng ngày càng nhiều. Một lúc sau, trên cơ bản phần lớn Liệp Yêu Sư luyện khí trung kỳ, đều quen thuộc với Mặc Họa. Có người là để Mặc Họa vẽ lên giáp trận Đằng Giáp; có người dùng Địa Hỏa Trận Mặc Họa vẽ để đi săn; còn có một số Liệp Yêu Sư, trên cửa sổ nhà trận pháp đều là Mặc Họa vẽ. Mà Liệp Yêu Sư luyện khí hậu kỳ cũng phần lớn quen biết Mặc Họa. Có người cùng Mặc Sơn từng có mệnh giao tình, tự nhiên quen thuộc với Mặc Họa; có người từng nhờ Mặc Sơn, mời Mặc Họa vẽ trận pháp; có người cho dù không có gì liên quan đến Mặc Họa, nhưng từ đạo hữu quen thân chỗ, cũng đều nghe nói đến tiểu trận sư Mặc Họa; Còn có một số, thì là được Du Thừa Nghĩa nhiều lần phân phó, để bọn họ tại Đại Hắc Sơn chăm sóc Mặc Họa nhiều hơn. Cứ như vậy Mặc Họa ở trong núi lăn lộn hơn một tháng, phát hiện toàn bộ bên ngoài núi, không sai biệt lắm đều là người quen. Thường xuyên hắn đi qua đi lại, liền có tu sĩ quen mặt chào hỏi hắn. Còn có một số tu sĩ, hái được quả dại trong núi mời hắn ăn. Ngọt ngào thanh mát, giòn tan ngon miệng. Ngoài quả dại, lương khô, thịt khô, hạt thông, rượu gạo các kiểu, cũng đều có người mời. Mặc Họa một ngày lên núi, không mang gì theo, cũng có thể ăn uống no đủ trở về... Đến mà không trả lễ thì không hay. Mặc Họa sau đó mỗi lần lên núi, liền nhờ mẫu thân, cho hắn mấy cân thịt bò cắt gọn bỏ trong Túi Trữ Vật, các loại hương vị đều có. Gặp người khác mời hắn ăn cái gì, hắn cũng mời người khác ăn thịt bò. Một qua hai lại, có một số người ước gì trong núi gặp được Mặc Họa. Nhất là mấy lão Liệp Yêu Sư nghiện rượu, nhưng không nỡ bỏ thịt rượu. Khi trước không đi săn yêu, bọn họ không muốn ở lại trong núi một khắc. Hiện tại có rảnh, bọn họ thậm chí cố ý ngồi xổm trên đường núi bên ngoài, ngóng trông Mặc Họa, sau đó bọn họ mời Mặc Họa ăn điểm tâm cùng quả dại, Mặc Họa mời bọn họ thịt rượu. Những Liệp Yêu Sư này đều được Du Thừa Nghĩa nhắc nhở, để bọn họ trông nom Mặc Họa, có khi Mặc Họa gặp khó khăn trong núi, bọn họ cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Mặc Họa ghi nhớ nhân tình của bọn họ. Cho nên khi không có việc gì, Mặc Họa cũng sẽ mang một chút thịt trên núi, cùng bọn họ ngồi trên tảng đá lớn trong núi, nhìn cảnh núi non, vừa ăn thịt, vừa nghe họ kể chuyện săn yêu. Thỉnh thoảng bọn họ cũng góp ý về món thịt bò. Ví dụ như không đủ cay, nấu quá mềm không có vị dai, tanh nồng vị quá nhạt không đậm đà... Bọn họ vừa nhận xét, vừa ăn còn ngon hơn ai hết. Cũng có Liệp Yêu Sư đưa cho một số đề nghị, nói trên núi có chút hương liệu cực kỳ tốt, bỏ vào nấu thịt, hương vị sẽ càng thơm. Mắt Mặc Họa sáng lên, liền hỏi mấy hương liệu này ở đâu. "Trên núi rất nhiều, ngươi tự tìm đi."
Liệp Yêu Sư đó nói, móc ra một cuốn sổ mỏng, trên sổ vẽ các loại hoa cỏ cây cối, còn ghi chú cây cỏ nào, bộ phận nào, có thể làm hương liệu. Có cái là tiêu, có cái là lá, có cái là thân cành, còn có cái là cỏ sương, tiêu cao, nhựa cây vân vân. Nhiều vô kể, có mấy chục loại. Liệp Yêu Sư đó đưa sổ cho Mặc Họa, chỉ có một yêu cầu, chính là làm ra thịt ăn ngon, để hắn nếm thử. Mặc Họa như nhặt được của quý, liên tục gật đầu. Sau này Mặc Họa đi đường trong núi, liền sẽ để ý có hương liệu trên sổ hay không. Nếu có, hắn liền hái xuống, đợi về nhà giao cho mẫu thân. Liễu Như Họa cũng mừng rỡ vô cùng, nàng vốn một lòng nghiên cứu các món ăn tu đạo, có hương liệu này, món ăn nấu nướng có thể thêm phần đặc sắc. Liễu Như Họa dùng hương liệu làm chút thịt ăn, Mặc Họa nếm, quả nhiên hương vị ngon hơn mà dư vị cũng phong phú hơn. Mặc Họa đúng hẹn, đưa số thịt này cho Liệp Yêu Sư đó nếm thử. Liệp Yêu Sư đó ăn xong, vẻ mặt thong dong thoải mái, phảng phất có loại ý vị "Kiếp này chết cũng không hối tiếc"... Vẻ mặt quá khoa trương, Mặc Họa không biết nói gì cho phải. Mặc Họa cũng đưa một ít đến Tọa Vong Cư. Bạch Tử Thắng nếm thử, cảm thấy hương vị ngon hơn, hâm mộ nói:
"Mặc Họa, mẹ ngươi tốt quá!"
Nói xong hắn chợt nghĩ ra gì đó, nói:
"Hay là ngươi hỏi thử mẹ ngươi, nàng có nguyện ý nhận ta làm con nuôi không?"
Mặc Họa liếc mắt nhìn hắn. Bạch Tử Hi cũng không nhịn được, ném một viên giấy trúng trán Bạch Tử Thắng. Mặc Họa đưa cho Trang tiên sinh thịt bò tốt nhất, hình thức cũng đẹp, tất cả có năm sáu đĩa, điểm xuyết thêm hoặc là hành xanh, hoặc là hành đỏ ớt cay, mỗi đĩa hương vị cũng không giống nhau. Trang tiên sinh nếm thử một miếng, cau mày. Sau một lúc, không khỏi phiền muộn nói:
"Ăn uống dục lạc, hại tâm trí người ta!"
Nói xong nhịn không được lại ăn một miếng. Hương liệu cực kỳ tốt, việc làm ăn cũng tốt hơn rồi. Mặc Họa rất vui vẻ, sau đó khi hái hương liệu, cảm thấy mình tiện thể chọn thêm một ít thảo dược các loại đồ. Dù sao bố trí trận pháp, săn yêu thú, kỳ thật không cần đến hắn. Hắn chỉ cần vẽ xong trận pháp, sau đó cuối cùng đi lấy máu là được. Thời gian còn lại, hắn thường đều tản bộ bên ngoài núi. Hái hương liệu là hái, hái thuốc lấy quặng cũng là hái. Mặc Họa tìm Phùng lão tiên sinh, mượn một quyển " Tu đạo thảo mộc " rồi tìm Trần sư phó, mượn một quyển " Tu đạo quặng lục ". Hắn liền chiếu theo miêu tả trong hai quyển sách, đi tìm dược thảo và các loại khoáng thạch. Vừa có thể tăng trưởng kiến thức tu đạo, vừa có thể hái ít thảo dược khoáng thạch, dù sao đều là tiện tay làm, không hái chẳng phải là ngốc. Hái thảo dược, Mặc Họa đưa cho Phùng lão tiên sinh, đào được khoáng thạch, Mặc Họa liền đưa cho Trần sư phó. Bọn họ cũng không khách khí với Mặc Họa, chỉ bảo Mặc Họa cần gì đan dược, hoặc Linh Khí gì đó, thì cứ đi tìm bọn họ. Mặc Họa cứ như vậy, bên ngoài Đại Hắc Sơn vẽ vời, tìm hương liệu, hái chút dược thảo, đào chút khoáng thạch, rồi lại chạy đến lấy máu của các yêu thú mà Liệp Yêu Sư khác giết được, chế ra mực linh. Cho đến một ngày, hắn phát hiện Liệp Yêu Sư dùng Địa Hỏa Trận càng ngày càng nhiều, thường thường phía nam vừa giết một con yêu thú, hắn còn chưa lấy xong máu, phía bắc lại có một con yêu thú bị giết. Đợi khi hắn đến nơi, con yêu thú phía bắc đã lạnh ngắt, không có cách nào lấy máu. Mười bình yêu huyết, cứ vậy mà không còn... Sau khi chuyện này xảy ra vài lần, Mặc Họa liền cau mày, nghĩ ngợi nói:
"Phải nghĩ cách thôi, nếu không lãng phí quá..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận