Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 650: Công phá (2)

**Chương 650: Công Phá (2)**
Mặc Họa thoáng nghi hoặc. Đợi đến khi hơn bốn trăm chấp sự này đều đi qua cầu đá, Mặc Họa mới thấy Cố Trường Hoài ở cuối đội. Sắc mặt Cố Trường Hoài rất khó coi.
Mặc Họa tiến đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Cố thúc thúc, sao nhiều người vậy?"
Cố Trường Hoài không vui đáp: "Người Tiêu gia cũng đến."
Tiêu gia? Mặc Họa giật mình: "Cái nhà 'khẩu phật tâm xà' Tiêu gia đó?"
Cố Trường Hoài khẽ giật mình, rồi nhận ra Mặc Họa đang ám chỉ ai với biệt danh "khẩu phật tâm xà", thở dài: "Đừng có mà đặt ngoại hiệu lung tung."
"Không sao, ta có nói trước mặt hắn đâu..." Mặc Họa đáp.
Cố Trường Hoài hết cách với Mặc Họa, lại hỏi: "Có phải...lộ tin tức rồi không?"
Cố Trường Hoài ánh mắt ngưng lại nhưng không nói.
Mặc Họa chớp đôi mày thanh tú, hỏi tiếp: "Vậy Tiêu gia đến là làm gì? Làm nội ứng sao?"
"Thông gió báo tin, hay muốn đảo loạn thế cục?"
Cố Trường Hoài liếc Mặc Họa, "Đừng nói bừa khi chưa có chứng cứ." Sau đó Cố Trường Hoài thở dài, "Tiêu gia đến chắc là muốn chia phần, tranh công lao..."
"Tranh công?"
"Ma quật cứ điểm, mấy trăm ma tu, vụ diệt môn Hỏa Phật Đà..." Cố Trường Hoài nói: "Mấy thứ này đều là miếng mồi béo bở."
"Giờ đống mỡ này đặt chung một chỗ, Tiêu gia muốn củng cố thế lực trong Đạo Đình Ti, cho đệ tử thăng tiến, sao mà bỏ qua được..."
"À..." Mặc Họa gật đầu.
Thảo nào người ta gọi tu sĩ Đạo Đình Ti là "chó săn ưng khuyển". Ưng khuyển thấy mồi ngon mới hăng hái làm việc. Tiêu gia gặp "mỡ" tất nhiên phải "lôi lệ phong hành" mà nhào vô.
Cố Trường Hoài liếc Mặc Họa, ngờ vực hỏi: "Ngươi lại đang nói xấu Đạo Đình Ti trong bụng đấy à?"
Mặc Họa ra vẻ đứng đắn: "Cố thúc thúc, ta giờ cũng coi như nửa người Đạo Đình Ti, sao lại nói xấu Đạo Đình Ti?"
Cố Trường Hoài gật đầu.
"Nhưng ta chỉ là người ngoài biên chế thôi mà, xem như có cũng được, không có cũng xong, thân phận 'linh hoạt'..." Mặc Họa thầm bổ sung trong lòng.
"Đúng rồi, cái mặt cười... Tiêu điển ti không đến sao?" Mặc Họa hỏi tiếp.
Nãy giờ tu sĩ Đạo Đình Ti đi qua trước mặt Mặc Họa hết rồi. Mặc Họa "duyệt binh" một lượt mà không thấy bóng dáng "khẩu phật tâm xà", ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không có.
"Không." Cố Trường Hoài đáp.
Mặc Họa không hiểu: "Vậy Tiêu gia ai dẫn đội?"
Cố Trường Hoài chỉ một chấp sự trẻ tuổi, tướng mạo xuất chúng, tuấn tú lịch sự, nói: "Tiêu Thiên Toàn, dòng chính Tiêu gia, trúc cơ hậu kỳ, mới tốt nghiệp từ tông môn, 'thi' vào Đạo Đình Ti làm chấp sự."
"Đây là đệ tử nòng cốt của Tiêu gia..."
"Tiêu gia muốn hắn kiếm chút công trạng, tiện thể thăng chức."
"À..." Mặc Họa nhìn Tiêu Thiên Toàn, thấy hắn ngẩng cao đầu, mày mặt hăng hái, kiểu chưa từng nếm mùi khổ, một đời xuôi gió xuôi nước của "thiên chi kiêu tử".
Xuất thân thế gia, tốt nghiệp đại tông môn, vào Đạo Đình Ti, rồi thăng tiến, làm tới cao tầng Đạo Đình Ti, lại lên đến trung ương Đạo Đình, quyền cao chức trọng, thành người trên người... Đây là mô típ "thiên kiêu".
Cao cao tại thượng, cảm giác khác mình một trời một vực... Chỉ là cái tên này..."Tiêu Thiên Toàn..."
Mặc Họa trầm tư rồi sáng mắt: "Hạo Thiên Khuyển?"
Cố Trường Hoài nghe mà nhức đầu, lại nhấn mạnh: "Đừng đặt ngoại hiệu cho người khác."
"A nha." Mặc Họa qua loa đáp.
Tiêu gia đem chuyện lớn như Hỏa Phật Đà, Ma Điện, diệt môn án cho con cháu dòng chính làm "bàn đạp" để trải đường thăng tiến. Mặc Họa cũng chẳng biết nói gì.
Hắn vẫn quan tâm Hỏa Phật Đà hơn. Với lại, Mặc Họa để ý một chuyện.
Mặc Họa vụng trộm liếc Cố Trường Hoài, ngập ngừng hỏi: "Cố thúc thúc, người với Hỏa Phật Đà có thù oán hả?"
Cố Trường Hoài biến sắc: "Sao ngươi biết?"
"Ta đoán..." Mặc Họa đáp.
Hắn thấy mỗi khi Cố thúc nhắc đến Hỏa Phật Đà thì sắc mặt lại ngưng trọng, ánh mắt thoáng nét muốn giết người. Vì vậy, Mặc Họa đoán hai người có ân oán cũ.
Cố Trường Hoài lạnh mặt: "Chuyện này cũng không phức tạp..."
"Năm xưa ta suýt giết được tên nghiệt súc Hỏa Phật Đà rồi..."
"Tiếc là lúc đó ta còn trúc cơ, thực lực kém một chút, chỉ phá được tâm mạch của hắn, để hắn chạy thoát..."
"Hôm đó, ta giết mấy huynh đệ khác của hắn rồi."
"Còn hắn..." Cố Trường Hoài dừng lại, gương mặt tuấn mỹ hiện nét lệ khí, nghiến răng: "Cũng giết mấy đồng môn tốt nghiệp của ta..."
Mặc Họa rùng mình, nhìn Cố Trường Hoài, lộ vẻ đồng cảm, tiện miệng nói: "Chứng kiến đồng bào như tay chân bị giết, Cố thúc bất lực, mang hận trong lòng, tính tình đại biến, lạnh lùng quái gở, không muốn giao du, sợ người thân cận, lại gặp bất hạnh..." Mặc Họa tùy tiện bổ não.
Cố Trường Hoài tối sầm mặt, giận: "Nói bậy bạ gì đó?"
"Ta vốn đã thế rồi!"
"Tính ta cô đơn hay không thì liên quan gì đến người khác? Mấy kẻ nhạt nhẽo đó ta cần gì để ý? Mấy kẻ nịnh bợ đó ta cần gì phải cho sắc mặt tốt?"
"À..." Mặc Họa ngẩn người.
Hắn vậy mà đoán sai bét. Lòng người quả nhiên phức tạp.
"Còn mấy đồng môn kia chết dưới tay Hỏa Phật Đà..."
Cố Trường Hoài thở dài: "Thật ra không thân lắm, chỉ là người vô tội, chết thảm dưới tay ma tu, ta không nhìn được."
"Đôi khi đêm nằm mơ lại thấy cảnh đó..."
"Hận mình bất lực."
"Không giết hết đám tà ma tu sĩ này."
"Còn tên nghiệt súc Hỏa Phật Đà kia, từ trong tay ta trốn thoát, vẫn gây sóng gió khắp nơi..."
"Chỉ cần hắn không chết, ta sẽ nhớ mãi chuyện này..."
Mặc Họa nhìn Cố Trường Hoài bằng con mắt khác.
Ngoài mặt thì cao ngạo, bộ dáng "tuấn mỹ xấu công tử", quan hệ xã giao kém, tâm tính lại chính phái, căm thù cái ác như kẻ thù... Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Mặc Họa thở dài: "Cố thúc thúc, sao không nói sớm với ta?"
Hắn không ngờ Cố thúc có đoạn ân oán sinh tử với Hỏa Phật Đà.
Cố Trường Hoài im lặng, liếc Mặc Họa: "Ta nói với nhóc làm gì? Không hỏi thì ta cũng không muốn nói."
Mặc Họa khẽ giật mình, rồi gật đầu: "Cũng phải..."
Người lớn, nhất là mấy lão già sống hơn trăm tuổi... Đại tu sĩ, ắt có nhiều chuyện cũ không muốn nhắc. Không như mình đây, đối đãi mọi người thẳng thắn.
Mặc Họa thầm nghĩ.
Lát sau, hơn bốn trăm chấp sự đã sắp xếp xong trận hình, bao vây ma quật trùng trùng điệp điệp.
Cố Trường Hoài đứng dậy, chuẩn bị nói gì đó.
Tiêu Thiên Toàn, "thiên kiêu" Tiêu gia, tự tin đi đến trước Cố Trường Hoài, tự tiến cử: "Cố điển ti, chuyện phá cửa cứ để Tiêu gia lo!"
Cố Trường Hoài nhìn hắn, thản nhiên đáp: "Tiêu chấp sự, vào Đạo Đình Ti thì đừng nói Tiêu gia này nọ. Đạo Đình Ti đâu phải là của riêng Tiêu gia. Người Tiêu gia cuối cùng cũng là người của Đạo Đình Ti."
Tiêu Thiên Toàn tái mặt, cảm thấy mất thể diện, đáy mắt thoáng nét oán hận.
Cố Trường Hoài thấy rõ, khẽ lắc đầu. Đúng là không so sánh thì không có đau thương...
Mặc Họa dù bụng đầy ý xấu nhưng không khiến người chán ghét. Trái lại đám con em thế gia này, ngoài mặt dối trá, hễ không vừa ý là kìm không được oán hận trong lòng, khó ưa vô cùng.
Cố Trường Hoài thầm cười lạnh, lát sau lại nghĩ gì đó rồi gật đầu: "Ngươi chủ động xin thì cũng được, rất có chí khí. Chuyện phá cửa giao cho ngươi."
Tiêu Thiên Toàn kìm nén oán hận, cảm kích nói: "Đa tạ Cố điển ti."
Rồi hắn ra lệnh cho chấp sự Tiêu gia làm chủ, chấp sự Cố gia và các nhà khác làm phụ, bày trận giải trận, cưỡng ép phá trận, muốn mở cửa ma quật.
Cố Trường Hoài khoanh tay đứng nhìn.
Mặc Họa theo bên Cố Trường Hoài, không ẩn thân. Muốn đánh ma điện, bắt Hỏa Phật Đà thì kiểu gì hắn cũng phải lộ diện. Chỉ cần khiêm tốn một chút, giả bộ "lưu manh" tùy tiện thì người khác cũng chẳng để ý.
Có để ý thì cứ bám theo Cố thúc thúc "người sống chớ lại gần" là chẳng ai dám hỏi. Ngay cả Tiêu Thiên Toàn cũng nhìn Mặc Họa mấy lần, nhưng thấy Mặc Họa chỉ có linh căn trung hạ phẩm thì tự động loại hắn ra khỏi tầm mắt.
Việc phá cửa diễn ra suôn sẻ, vì Mặc Họa đã động tay động chân vào trận pháp ở cửa.
Mà Tiêu gia rõ ràng cũng đầu tư lớn, mời trận sư Tiêu gia vẽ trận pháp trước cửa ma điện, dùng nhiều linh khí và phù lục quý giá, cưỡng ép oanh tạc cửa ma điện.
Việc trận sư Tiêu gia vẽ trận pháp là vô ích, Mặc Họa biết rõ.
Linh khí và phù lục mới có tác dụng. Nhưng tu sĩ Tiêu gia không biết, thấy ma quật bị oanh mở, cánh cửa đá với con Tà Nhãn bị nứt toác, răng nanh vỡ vụn, còn có huyết dịch chảy ra, liền nhao nhao khen: "Tiêu chấp sự anh minh!"
"Chỉ huy có phương pháp!"
Một số chấp sự xuất thân từ tiểu gia tộc, không có bối cảnh lớn, nghiến răng tán dương: "Tiêu chấp sự tuổi trẻ tài cao..."
"Nhất định thành đại khí!"
Tiêu Thiên Toàn vẫn điềm nhiên, dường như đã quen với kiểu nịnh hót này.
Một lúc sau, có tu sĩ kinh hô: "Máu trên cửa có tà độc!"
Tiêu Thiên Toàn lập tức né tránh, một số chấp sự đến gần bị ô nhiễm, khí huyết tanh hôi, sắc mặt đại biến.
Bốn phía nhốn nháo một trận.
Lát sau mới lắng lại. Mười mấy chấp sự bị dính huyết độc phải uống đan dược, tĩnh dưỡng. Đám đan dược này do Tiêu gia chi ra, thông báo là không hề tổn hại, tránh để "Tiêu chấp sự" bị bẩn vết tích chiến công.
Cố Trường Hoài đã nói trước. Mặc Họa nghe mà há hốc mồm. Mấy nhà thế gia này đúng là lắm tâm cơ...
Phá xong cửa lớn, tiến vào ngoại điện.
Không hề có kháng cự, ngoại điện trống rỗng, không thấy bóng ma tu nào. Bên trong điện cũng vậy.
Còn cửa nội điện thì đóng chặt. Không ngoài dự đoán, đám ma tu đang canh giữ bên trong nội điện, không biết làm gì.
Tiêu Thiên Toàn cười lạnh: "Thủ nội điện chờ ta bắt rùa trong hũ à? Quá ngu xuẩn!"
Tiêu Thiên Toàn còn muốn nói gì đó, chợt kiêng dè liếc Cố Trường Hoài.
Cố Trường Hoài không chút biến sắc, chỉ khẽ gật đầu. Ý là cứ hành động theo ý hắn.
Tiêu Thiên Toàn yên tâm.
Chỉ là trong lòng còn lẩm bẩm, vị Cố điển ti này ngoài tính tình khó ưa, không có mắt nhìn người ra thì có vẻ không khó đối phó. Sao các thúc bá trong tộc đều bảo ta đề phòng hắn?
Sau đó chấp sự Tiêu gia bắt đầu công phá nội điện. Thủ đoạn không khác bên ngoài. Mặc Họa vẫn khoanh tay đứng nhìn phía sau, không ra tay. Chưa tới lượt hắn xuất đầu.
Hắn cũng không muốn khoe trận pháp trước mặt nhiều tu sĩ Đạo Đình Ti. Nhất là với Hạo Thiên Khuyển lòng dạ hẹp hòi này. Hắn mà cướp công, giành tiếng tăm của Tiêu Thiên Toàn thì chắc chắn bị hắn ghi hận.
Tốn công vô ích.
Chỉ là, trận sư Tiêu gia tay nghề có hạn, dùng linh khí phù lục cưỡng công nên tiến triển chậm.
Mặc Họa chỉ đành nhẫn nại chờ đợi. Giờ là ba ngày rưỡi, còn ba ngày rưỡi nữa. Thời gian miễn cưỡng còn kịp.
Nội điện cũng bị trận pháp khóa lại. Muốn công phá thì hoặc là giải trận, hoặc là phá cửa lớn. Mặc Họa liếc mắt, trận pháp rất khó giải, còn liên quan đến nhị phẩm, hắn không biết.
Vậy thì chỉ có thể dùng man lực cưỡng ép phá trận. Tiêu gia không thiếu người, không thiếu linh thạch, không thiếu linh khí, không thiếu phù lục, lợi dụng giải trận làm phụ, lấy phá trận làm chủ.
Mặc Họa thấy ngũ sắc quang mang liên tiếp. Từng đạo phù lục nhị phẩm quý giá bị tiêu hao.
Chấp sự thay nhau thi triển đạo pháp, oanh kích cửa nội điện. Mặc Họa lần đầu thấy kiểu người "trận mù" đối diện trận pháp làm thế nào...
Mất hơn nửa ngày thì "Ầm ầm" một tiếng, cửa nội điện chậm rãi sụp đổ.
"Vậy mà phá được..." Mặc Họa ngạc nhiên, nhìn trận pháp xung quanh khe cửa thì giật mình.
Cái ma điện này không xây ra gì cả. Gần cửa có chỗ tiếp giáp trận pháp yếu kém.
Tiêu Thiên Toàn dẫn quân đánh bừa lại may mắn phá trúng chỗ đó, khiến toàn bộ trận pháp buông lỏng. Như vậy mới phá được cửa nội điện trong hơn nửa ngày.
Tiêu Thiên Toàn không biết. Hắn tưởng thật là do bản thân và Tiêu gia bản lĩnh nên mới công phá được cửa.
"Ma điện cũng chỉ có thế!" Một đám chấp sự lại dâng lên tràng "Tiêu chấp sự anh minh" quen thuộc.
Mặc Họa mặc kệ họ, nóng lòng nhìn vào bên trong nội điện. Nhìn một cái, Mặc Họa ngây người.
Bên trong nội điện xây lít nha lít nhít, san sát tường đá. Mấy bức tường dính liền với nhau tạo thành một...mê cung...
Mê cung? Mặc Họa nhíu mày, thả thần thức cảm giác, phát hiện mê cung thật ra là trận môi. Phía trên mê cung lại xây một tòa trận pháp.
"Tòa trận pháp này..." Mặc Họa cảm thấy...kỳ lạ, lại quen thuộc.
Nhìn kỹ, con ngươi Mặc Họa từ từ mở lớn, kinh hãi trong lòng. Đây chẳng phải là...Mê Thiên Đại Trận?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận