Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 211: Gặp mặt

Phù Lục? Mặc Họa nhìn thoáng qua, phát hiện trong tay có tổng cộng ba cái phù lục, đều làm bằng ngọc thạch, trong đó hai cái phía trên khảm đường vân màu đỏ, viết "Liệt diễm phù" và một cái phía trên khảm đường vân màu vàng, viết "Kim kiếm phù". "Mấy lá bùa này có phải đắt lắm không?"
Mặc Họa hỏi. Lão Triệu gật đầu nói:
"Đắt thật đấy, hơn nữa còn không dễ mua, loại bùa chú này chắc có uy lực pháp thuật của luyện khí chín tầng, lực sát thương khá lớn, bị Đạo Đình quản chế, người thường không mua được đâu."
"Vậy thì quý quá, ta không thể nhận."
"Ngươi cầm lấy giữ phòng thân, chúng ta cũng yên tâm hơn."
Lão Triệu không để Mặc Họa từ chối, vỗ vỗ vai hắn, "Được rồi, mau về đi, ta xử lý đám rác rưởi này trước đã."
"Ừm, Triệu thúc thúc bị liên lụy rồi."
Mặc Họa cũng không khách khí, nhận lấy phù lục rồi về nhà. Phía sau vang lên tiếng kêu rên của đám tu sĩ Tiền gia, Mặc Họa mặc kệ. Bọn chúng tự tìm, đáng đời. Mặc Họa về đến nhà, hơi nghiên cứu ba cái phù lục. Phương pháp sử dụng phù lục cơ bản hắn đều biết, chỉ là vì nghèo nên không mua nổi, do đó chưa từng dùng bao giờ. Cách dùng phù lục tương đối đơn giản, chỉ cần rót linh lực vào, mở phù lục ra, phù lục sẽ tự động kích hoạt, ngưng tụ thành pháp thuật. Thường thì phù lục chỉ dùng được một lần, nhưng uy lực lại rất lớn. Hạn chế khi sử dụng phù lục cũng rất ít, chỉ cần ở cùng cảnh giới, bất kể linh căn thuộc tính gì, tu luyện công pháp nào, linh lực nhiều hay ít, đều có thể kích hoạt phù lục. Vì ít hạn chế mà uy lực lại lớn, nên Đạo Đình sẽ quản chế nghiêm ngặt những loại phù lục có sức sát thương lớn. Nếu không quản chế, để tu sĩ lạm dụng phù lục, đặc biệt là khi số lượng tích trữ phù lục đạt đến một mức nhất định, sẽ gây ra mối uy hiếp cực lớn đối với trị an của toàn bộ giới tu đạo. Cho nên, tu sĩ bình thường muốn có vài lá phù lục phẩm chất cao là rất khó. Cũng không biết đám phù lục của Tiền gia này từ đâu ra, chịu chi thật. Mặc Họa thầm nghĩ, rồi hơi nghi hoặc: Ta hình như có làm gì đâu, chỉ vẽ vài bộ trận pháp thôi mà, sao bọn họ hận ta đến thế? Bọn chúng không đi tìm Trúc Cơ kỳ Du trưởng lão gây phiền phức, lại đến tìm ta, có phải là bắt nạt kẻ yếu không... Tiền Thuận Chi bị đánh bầm dập mặt mày, bị ném vào Đạo Đình Ti. Tiền Hoằng bỏ ra một ít linh thạch mới chuộc được bọn chúng về. Lần này Du trưởng lão không để bọn chúng lừa đảo, là vì ông ta muốn đẩy chuyện này lên Đạo Đình Ti, để Đạo Đình Ti biết mưu đồ gây rối của Tiền gia, đồng thời để Tiền Hoằng khi hành động phải cố kỵ, không dám vượt qua ranh giới của Đạo Đình Ti. Ám đấu thì được, chứ không thể minh tranh. Ở bên ngoài Thông Tiên thành, nhất định phải tuân thủ luật pháp. Tuân thủ đạo luật "Luật", thủ chính là Đạo Đình "pháp". Sau này Tiền Hoằng không bỏ cuộc, hoặc mua hoặc thuê tu sĩ nơi khác, trong bóng tối lại ra tay. Nhưng Du trưởng lão bảo vệ Mặc Họa rất kỹ. Những tu sĩ đó chỉ cần xuất hiện ở thành nam sẽ bị phát hiện ngay, hễ bọn chúng muốn ra tay sẽ bị bắt ngay lập tức. Sau đó, lặp lại như vậy, bị đánh cho một trận nhừ tử, rồi lại bị ném vào Đạo Đình Ti. Tiền Hoằng có bao nhiêu ý định giết Mặc Họa thì Du trưởng lão có bấy nhiêu biện pháp để bảo vệ Mặc Họa. Thậm chí không muốn để Mặc Họa bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc. Tiền Hoằng bất lực, nhiều lần chuẩn bị mà đều không thành. Các Liệp Yêu Sư quanh năm đi săn yêu ở Đại Hắc Sơn, nên cảnh giác hơn so với tu sĩ bình thường, cũng nhạy cảm hơn với sát ý, phối hợp với nhau lại càng ăn ý, khi động thủ lại càng nhanh và ác hơn. Hơn nữa đây lại là địa bàn của bọn họ, nếu các Liệp Yêu Sư để ý, thì cho dù một con ruồi từ bên ngoài đến cũng bị phát hiện, huống chi là đám người luyện khí chín tầng. "Có khi phải để trúc cơ tu sĩ ra tay?"
Tiền Hoằng cau mày. Một người chắc chắn không được, ít nhất phải hai. Một người ngăn chặn Du Trường Lâm, một người lén ra tay, phá vòng vây Liệp Yêu Sư rồi giết tên tiểu trận sư đó. Nhưng vấn đề là ai trong Tiền gia sẵn lòng mạo hiểm? Mọi người tranh nhau trục lợi, còn hắn, người đứng đầu gia tộc lại không muốn làm bẩn tay mình. Vi phạm đạo luật, mưu sát tu sĩ. Tội này có thể lớn có thể nhỏ, nếu mọi người không truy cứu thì xem như chưa từng có chuyện gì. Một khi có người truy cứu, thì sẽ rất khó nói, dựa theo luật pháp mà xử, còn có khả năng bị xử tử... Tiền Hoằng thở dài. Trước mắt, thuê tu sĩ Luyện Khí kỳ ra tay thì tốt hơn. Thành thì một lần nhọc nhằn mà cả đời nhàn hạ, dù không thành cũng chỉ mất một ít linh thạch. Nếu cuối cùng vẫn không được, thì không ra tay trúc cơ không xong. Rốt cuộc về lâu dài, uy hiếp của một thiên tài trận sư, là không thể khinh thường. Tiền gia biết chuyện Mặc Họa là một tiểu trận sư, Lạc đại sư đương nhiên cũng biết. Lúc trước ông ta chỉ là suy đoán, giờ biết được thì tâm tình càng thêm phức tạp. Sao lại trùng hợp thế này? Lập tức trong lòng ông ta lại sinh nghi, một trận sư nhất phẩm ở độ tuổi mười mấy, thiên phú có thể tốt đến mức đó sao? Lạc đại sư muốn đích thân kiểm chứng một chút. Ông ta tìm đến Phùng lão tiên sinh. Phùng lão tiên sinh luyện đan cứu người ở Thông Tiên thành đã hơn trăm năm, từ tán tu cho đến tu sĩ gia tộc, không kể giàu nghèo sang hèn, phần lớn đều đã quen biết ông ta, Lạc đại sư đương nhiên cũng không ngoại lệ. Năm xưa, cháu trai của Lạc đại sư bệnh nặng, cũng nhờ có Phùng lão tiên sinh chữa khỏi. Mà bộ phục trận bên trong lò luyện đan của Phùng lão tiên sinh trước kia, cũng do Lạc đại sư vẽ tặng để trả ơn. Chỉ là bộ phục trận kia tuy tinh diệu nhưng không đến mức nhất phẩm. Phùng lão tiên sinh đang bàn bạc đan phương với các Đan sư khác thì nghe nói Lạc đại sư đến thăm. Phùng lão tiên sinh trầm ngâm một lát, rồi sai người mời Lạc đại sư đến phòng khách dùng trà. Phòng khách của chỗ luyện đan là nơi chuyên dùng để tiếp khách. Từ cổng lớn đến phòng khách, dọc đường có tường cao che chắn, không thể thấy được tình hình luyện đan bên trong. Trên tường có vẽ vài trận pháp, có thể mơ hồ cảm nhận được thần thức, tuy không che đậy hoàn toàn nhưng trừ phi thần thức quá mạnh thì không thể dò ra thứ gì then chốt. Lạc đại sư vừa đi vừa ngắm, trong lòng than thở:
"Đây đích thực là thủ bút của một trận sư nhất phẩm."
Vào đến phòng khách, hai người gặp mặt, hàn huyên vài câu, Phùng lão tiên sinh hỏi:
"Lạc đại sư đến đây là có chuyện gì sao?"
Lạc đại sư do dự hồi lâu rồi nói:
"Ta muốn gặp 'Tiểu trận sư' kia."
"Mặc Họa?"
Lạc đại sư gật đầu, "Nghe nói tên như vậy."
Phùng lão tiên sinh cau mày, "Chỉ là gặp mặt thôi sao?"
"Không dám giấu lão tiên sinh, ta nghiên cứu trận pháp đã nhiều năm, chưa từng thấy ai có thiên phú trận pháp xuất sắc như vậy, vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ nên muốn gặp mặt một lần."
Lạc đại sư nói. "Không liên quan đến Tiền gia chứ?"
"Không liên quan đến Tiền gia!"
Phùng lão tiên sinh trầm ngâm không nói. Lạc đại sư tha thiết nói:
"Mong lão tiên sinh giúp đỡ."
Phùng lão tiên sinh do dự một chút, nói:
"Cũng được, lát nữa Mặc Họa đến luyện đan thì các ngươi có thể gặp mặt, xin Lạc đại sư chờ chút."
Lạc đại sư cực kỳ vui mừng, nói:
"Đa tạ lão tiên sinh."
Hai người bèn ngồi trong phòng khách thưởng trà nói chuyện phiếm, bàn những chuyện nhàn thoại, kể vài chuyện xưa. Uống trà đến lượt thứ hai, Lạc đại sư hơi sốt ruột, bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một đứa trẻ mặc đồ bình thường, dáng vẻ đáng yêu bước vào. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, mặt mày lanh lợi, mắt sáng như sao. Lạc đại sư hai mắt hơi mở lớn, trong lòng kinh hãi. Thần đình có ánh sáng nhạt, chứng tỏ thức hải dồi dào, thần thức nhất định bất phàm. Lạc đại sư trong lòng liền có bảy tám phần chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận