Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 141: Mời khách

Mấy người sau khi tách ra, Mặc Họa trở về nhà, ngày thứ hai liền tìm tới Du trưởng lão, đem sự tình này nói.
Du trưởng lão nghe xong về người "Đạo bào màu trắng bạc" thì tức nổ tung.
"Nhất định là lũ chó tạp chủng Tiền gia!"
Du trưởng lão hai tay chống nạnh, đứng trong phòng, lại đem Tiền gia từ già đến trẻ, từ trên xuống dưới mắng một trận, ngôn ngữ thô bỉ, không câu nào giống nhau, khiến Mặc Họa nhìn mà than thở...
Du trưởng lão mắng đã đời, lúc này mới phát hiện Mặc Họa ở một bên, trừng đôi mắt đen láy nhìn hắn.
Du trưởng lão có chút xấu hổ, trong lòng âm thầm nói:
"Nhất thời tức giận, liền quên Mặc Họa đứa nhỏ này còn ở lại chỗ này, lần sau phải chú ý, không thể làm hư đứa bé ngoan..."
Du trưởng lão ho khan một tiếng, nói:
"Lời vừa rồi, ngươi làm như không nghe thấy."
"Dạ."
Mặc Họa nhẹ gật đầu, trong lòng lại đem những lời Du trưởng lão mắng người đều lặng lẽ ghi lại, để dành tham khảo.
Mắng chửi người không hay, nhưng vạn nhất muốn mắng, cũng không thể thua.
"Trưởng lão, Tiền gia có phải đã làm rất nhiều chuyện xấu?"
Mặc Họa lại hỏi.
Du trưởng lão vừa định nói, nhưng vẫn dừng lại, nói:
"Đây là chuyện của người lớn, không cần ngươi quan tâm."
Quay đầu hắn lại lén lút thầm nói:
"... Thượng bất chính hạ tắc loạn, Tiền gia lão tổ là cái vương bát đản, phía dưới cũng chẳng tìm ra mấy người tốt... Thật là chuột chui trong rãnh nước bẩn một tổ..."
Nói rồi, Du trưởng lão trong lúc bất tri bất giác lại mắng lên.
Mặc Họa dở khóc dở cười.
Người Tiền gia hoàn toàn chính xác đều mặc đạo bào màu trắng bạc, nhưng không có nghĩa là cứ mặc đạo bào màu trắng bạc, nhất định là tu sĩ Tiền gia.
Chuyện này vẫn là để Du trưởng lão đi thăm dò, Mặc Họa liền không hỏi đến.
Hai ngày sau, Trương Lan xử lý xong chuyện tà tu, tự bỏ tiền túi mời khách, để Mặc Họa đến Linh Thiện Lâu ở đường phố Bắc Đại ăn cơm. Tư Đồ Phương cũng ở đó.
Linh Thiện Lâu là của An gia mở, Mặc Họa và tiểu thiếu gia An Tiểu Bàn của An gia có chút giao tình, từng giúp hắn vẽ trận pháp làm việc. Trước đó hắn cũng đã tới, thỉnh giáo ông chủ cách chế pháp, nhưng vẫn chưa ăn ở đây.
Dù sao đồ ăn Linh Thiện Lâu đều mang linh khí, rất đắt đỏ.
Nhưng Trương Lan không thiếu linh thạch, Mặc Họa cũng không khách khí với hắn.
"Lần này có thể bắt được tên tà tu kia, vất vả ngươi, ngươi ăn nhiều chút."
Trương Lan chỉ vào đầy bàn đồ ăn nói.
Tư Đồ Phương ở bên cạnh liên tiếp gật đầu, "Ăn nhiều một chút, không đủ có thể gọi thêm."
Mặc Họa hai má nhét đầy, hỏi:
"Vậy đại ca ca Tư Đồ Tú đâu?"
"Hắn đã về phục mệnh."
"À."
Mặc Họa lên tiếng, hắn thực ra cũng không quan tâm, chỉ tiện miệng hỏi một chút.
Mặc Họa ăn như hổ đói, Trương Lan ở bên cạnh nhàn nhã uống rượu, không mấy khi động đũa.
Những món linh thiện này từ nhỏ hắn đã ăn chán, linh khí dù dư dả, nhưng hương vị thường thường không có gì đặc biệt, hắn không thích ăn lắm.
Trong lòng cảm thấy vẫn là thịt trâu rừng yêu ở nhà Mặc Họa, vừa thơm vừa cay, ăn mới có vị.
Tư Đồ Phương thì cảm thấy Mặc Họa má phính ăn cái gì cũng đặc biệt thanh tú đáng yêu, cho nên cũng chỉ chống má, nhìn Mặc Họa ăn.
Cả bàn không biết các loại thịt gà vịt cá linh thú gì, cũng chỉ có Mặc Họa đang ăn.
Mặc Họa kỳ thật cũng cảm thấy không ngon bằng mẹ hắn làm, nhưng đồ ăn này thực sự quá đắt, không ăn thì có chút lãng phí.
Nhưng chờ Mặc Họa ăn no bụng, trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn.
Trương Lan nói:
"Đợi chút nữa ta bảo ông chủ đóng gói, đều mang về cho ngươi."
Sau đó hắn lại lấy ra một cái túi đựng đồ, đưa cho Mặc Họa:
"Trong này có một trăm linh thạch, là cho ngươi."
Mặc Họa vui vẻ, vừa định đưa tay nhận, bỗng nhiên nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Có ăn, còn có cầm, ngươi không phải có chuyện muốn nhờ ta, đang hối lộ ta đó chứ..."
"Nghĩ gì thế?"
Trương Lan bất đắc dĩ, thở dài, "Mời ngươi ăn cơm, đích thực là vì ngươi giúp đại ân, số linh thạch này, xem như là Đạo Đình Ti treo thưởng."
"Vậy hả."
Vậy thì Mặc Họa yên tâm thoải mái nhận.
Trương Lan lại nói:
"Ta có đề với chưởng ti, vốn dĩ Đạo Đình Ti sẽ còn cho ngươi các phần thưởng khác, nhưng các phần thưởng này phần lớn là hư danh, có hoa không có quả, còn dễ gây phiền phức."
Mặc Họa có chút hiếu kỳ, "Sẽ gây ra phiền phức gì?"
"Những tên tà tu này, chưa chắc đã lẻ loi một mình, có đồng bọn, có đồng môn, thậm chí có cả tông môn. Một khi Đạo Đình Ti ban thưởng ngươi, bọn chúng có lẽ sẽ tìm ngươi trả thù."
Trương Lan bưng chén lên uống một ngụm rượu, "Cho nên, công tích bên ngoài cứ tính ở bên Đạo Đình Ti, ta bảo bọn họ cho thêm ngươi chút linh thạch. Dù sao đối với ngươi mà nói, linh thạch vẫn là thiết thực hơn."
Mặc Họa gật đầu đồng ý:
"Đúng, âm thầm phát tài, mới là tốt nhất!"
Trương Lan nghĩ một lát, lại nói:
"Còn chuyện này nữa, lão gia tử An gia muốn gặp ngươi."
"Lão gia tử An gia?"
Mặc Họa nhướng mày, sau đó linh quang lóe lên liền hiểu ra, nhỏ giọng hỏi Trương Lan:
"Tên tà tu kia, chẳng phải là đang tìm con gái của An gia sao?"
Trương Lan hít một ngụm khí lạnh, "Sao ngươi biết?"
"Ngày đó ngươi chẳng phải đã lỡ miệng sao, khó mà nói chuyện với An gia..."
Trương Lan ngắt lời:
"Ta không có nói!"
Mặc Họa ý vị thâm trường nhìn hắn, Trương Lan bị nhìn thấy nhức đầu.
Chuyện này là không thể tiết lộ ra ngoài...
Tư Đồ Phương thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện, cau mày hỏi:
"Hai người đang nói gì vậy?"
Trương Lan lập tức nói:
"Không nói gì."
Sau đó ra hiệu cho Mặc Họa một cái, lén lút nói, "Lần sau lại mời ngươi một bữa."
Mặc Họa liền cũng nói:
"Trương thúc thúc không có nói gì hết."
Tư Đồ Phương nhìn Mặc Họa, rồi lại hồ nghi liếc nhìn Trương Lan.
Trương Lan bị nhìn đến không tự nhiên, liền đứng dậy, thu xếp đồ đạc cho Mặc Họa mang về.
Sau đó hai người mang Mặc Họa vào An gia.
An gia chuyên về mua bán linh thiện, chú trọng cả sắc hương vị, có thể coi như là danh gia.
An gia không ngang ngược như các gia tộc lớn khác, đình quán lầu các trong tộc đều lấy hoa mỹ thoải mái làm chủ, nhẹ nhàng xa xỉ, không phô trương.
Trên đường đi Mặc Họa ngó đông ngó tây.
Hắn không hứng thú với trang trí của An gia, mà chỉ cảm thấy hứng thú với các trận pháp bày bố của An gia.
Từ khi vừa bước vào cửa, hắn đã nhìn chằm chằm vào các trận pháp trên tường, trên mặt đất mà nghiên cứu.
Có trận pháp khá rõ ràng, nhìn một chút là nhận ra ngay, có những trận mờ ảo hoặc phức tạp hơn, hắn lại phải căn cứ vào trận văn hoặc linh lực đặc thù để suy đoán.
Mặc Họa xem đến say sưa ngon lành, các hộ vệ đi theo An gia lại cảm thấy bất an trong lòng.
Bọn họ cảm thấy Mặc Họa không giống như là đến làm khách, mà giống như là đến nghiên cứu địa hình.
Ban ngày xem xét một lượt, ban đêm liền đến trộm nhà.
Mấu chốt là tuổi Mặc Họa còn nhỏ, nhưng ánh mắt trong veo mà lại có chút sâu xa, phảng phất như có thể xuyên thấu qua tường gỗ đá, nhìn thấu trận pháp bên trong.
Thậm chí miệng hắn còn khẽ lẩm bẩm, cái gì "Cố Thổ Trận", "Kim Thạch Trận", "Viêm Hỏa Trận" ...
Đem các loại trận pháp của An gia ở trên tường, mặt đất, mái nhà nói hết ra ...
Đây là kiểu khách nào vậy chứ!
Hộ vệ An gia trong lòng than khổ.
Nhưng người tới là khách, bọn họ lại không thể nói gì.
Cũng may chỉ một lát, Mặc Họa đã đến phòng khách.
Mấy hộ vệ cũng nhẹ nhàng thở ra, bọn họ hướng về một vị lão giả trong phòng khách hành lễ, rồi cung kính lui xuống.
Trong phòng khách trang trí tinh xảo tao nhã, ngồi ngay thẳng một vị lão giả.
Mặc Họa vụng trộm dò xét qua, thấy ông râu tóc bạc phơ, hồng hào đầy mặt, vẻ mặt có chút uy nghiêm, nhưng thần sắc lại rất hòa ái, đoán chắc đây chính là An lão gia tử, cũng là người nắm quyền thực tế của An gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận