Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 890: Bái kiến tiểu sư huynh (1)

Ba tông hợp lại, đã thành kết cục đã định, nhưng cụ thể biện pháp, bởi vì quy mô quá lớn, vẫn cần từng bước một xác thực. Việc dung hợp giữa các tông môn cũng phải tiến hành theo chất lượng. Ngay từ đầu, chỉ là các trưởng lão giảng bài cho nhau. Sau đó, là các đệ tử giao lưu, tăng tiến quan hệ. Đệ tử Thái A Môn và Xung Hư Môn đến Thái Hư Môn ngắm cảnh du lãm, giao lưu luận đạo. Còn đệ tử Thái Hư Môn cũng có thể thoải mái đến Thái A Môn và Xung Hư Môn giao lưu. Mặc Họa đương nhiên cũng đi theo. Dù Tuân lão tiên sinh dặn hắn cố gắng không rời khỏi Thái Hư Môn, tránh gây ồn ào quá, nhưng bây giờ ba tông hợp lại, Thái A Môn và Xung Hư Môn cũng nên tính là "Thái Hư Môn" rồi, vậy thì nói một cách nghiêm chỉnh, đi hai tông bọn họ giao lưu cũng không tính là rời khỏi Thái Hư Môn. Hơn nữa, Mặc Họa từ trước đến nay chưa từng vào Thái A Môn và Xung Hư Môn, thỉnh thoảng đi ngang qua cũng chỉ liếc qua. Hắn rất muốn xem cảnh tượng bên trong hai tông môn này. Thế là, Mặc Họa đi cùng các đệ tử Thái Hư Môn đến hai ngọn núi Thái A và Xung Hư dạo một vòng. Không đi dạo không biết, một khi dạo mới phát hiện, dù là Thái A Môn hay Xung Hư Môn, dường như cũng lớn hơn Thái Hư Môn một chút. Nhất là Thái A Môn, nguy nga bao la hùng vĩ, núi như Thương Long, khí thế phi thường. Xung Hư Môn không bao la như vậy, nhưng tháp cao sừng sững, mái hiên nhà cong như phượng, ngói lưu ly xanh men sứ lát trên nóc, kiếm khí trong mây sương, khí thế tươi thắm. Cộng thêm vẻ cổ kính của Thái Hư Môn. Ba tông một mạch kế thừa, nhưng mỗi nơi một vẻ. Mặc Họa không khỏi rung động trong lòng. Thậm chí, hắn cũng không nhịn được mà nghĩ, chia làm ba tông môn mà đều có thể có cơ nghiệp như vậy, đều có thể đứng vào Bát Đại Môn. Vậy thì cổ tông môn trước khi phân chia ba tông lại có khí tượng lớn mạnh đến mức nào? E rằng, đó phải là một quái vật khổng lồ hùng cứ một phương, đủ để khiến Đạo Đình kiêng kỵ. Mặc Họa sinh lòng ngưỡng mộ mà nghĩ. Cứ như vậy, hắn vừa dạo quanh sơn môn, vừa suy tư trong lòng. Trong lúc đó, Mặc Họa cũng gặp Lệnh Hồ Tiếu và Âu Dương Mộc. Hai người đối với chuyện ba tông hợp lại cũng không hề bài xích. Bởi vì quan hệ của Mặc Họa, hai người Lệnh Hồ Tiếu đã quen thân với đệ tử Thái Hư Môn, còn rõ hơn cả đệ tử môn phái mình. Thêm vào đó, Mặc Họa, "Tiểu sư huynh" Thái Hư Môn, đã cứu mạng họ ở Vạn Yêu Cốc, ba người coi như đã có giao tình sinh tử. Mà một khi tông môn hợp lại, về sau họ càng có thể công khai đi theo Mặc Họa. Mặc Họa đương nhiên cũng rất vui vẻ. Mấy người chào hỏi, tụ tập hàn huyên một lúc lâu. Sau khi trò chuyện xong, Mặc Họa lại đi dạo một vòng. Khi chuẩn bị rời khỏi Thái A Môn trở về Thái Hư Sơn, hắn lại gặp Âu Dương Phong. Hai người tự nhiên lại hàn huyên một hồi. Sau khi nói chuyện, nghe Âu Dương Phong kể lại tình hình, Mặc Họa liền kinh ngạc hỏi: "Phong sư huynh, huynh muốn xuống núi du lịch rồi sao?" Âu Dương Phong gật nhẹ đầu, có chút hổ thẹn nói: "Luận kiếm thi đấu, ta không thể thay Thái A Môn giữ vững vị trí trong Bát Đại Môn, hổ thẹn với sự kỳ vọng của sư trưởng." Mặc Họa lắc đầu nói: "Phong sư huynh, chuyện này sao có thể trách huynh được?" Một cái hàng rào ba cái cọc, một hảo hán ba người giúp. Luận kiếm không phải so với luận trận, không thể dựa vào sức một người mà xoay chuyển tình thế. Trong sự kiện phấn son, Thái A Môn đã mất gần hết các đệ tử tinh anh, còn phải đối mặt với sự vây quét của Tứ Đại Tông, trong tình thế tuyệt vọng như vậy, dù Phong sư huynh có liều cả mạng cũng chẳng thể làm nên chuyện gì. Dù đổi ai vào cũng đều là cục diện bó tay. Hơn nữa, bản thân Phong sư huynh lại không theo con đường công kích đến cực hạn. Tu vi của hắn thâm hậu, trầm ổn đáng tin, năng lực toàn diện. Có thể công, có thể thủ, có tiến, có lui, có thể phụ trợ kiềm chế, cũng có thể phụ trách yểm hộ, tiến có thể làm tiên phong, lui có thể bọc hậu. Tuy các phương diện đều không nổi trội, không phải nhất, nhưng là một "dầu cù là" trong đội, gặp tình huống nào cũng có thể ứng phó, thiếu cái gì đều có thể bổ sung. Nguyên nhân chính là như vậy, hắn mới dựa vào vào đồng đội thích hợp. Cần phải có đồng đội phù hợp, phải đo ni đóng giày một bộ chiến thuật đặc biệt, mới có thể phát huy hết năng khiếu của Phong sư huynh. Đáng tiếc, đệ tử tinh anh của Thái A Môn đã mất hết, không có điều kiện đó. Kết quả rõ ràng, trong luận kiếm đại hội, một mình Phong sư huynh vừa phải công, vừa phải thủ, không có cách nào phân thân, cuối cùng đương nhiên khó mà làm tốt được. Trong lòng Mặc Họa thấy rất đáng tiếc. Nếu Phong sư huynh mà đi cùng mình, không phải, nếu đi cùng mình lập đội, tham gia luận kiếm đại hội. Mình lợi dụng trận pháp, đủ để nâng tất cả năng lực của hắn lên một cấp, thêm một số đồng đội hỗ trợ một chút, vậy thì hắn chính là chiến sĩ "hình sáu cạnh", tuyệt đối đủ để so tài cao thấp với các thiên kiêu đỉnh cấp của Tứ Đại Tông. Nhưng đáng tiếc. . . Ba tông hợp lại, có hơi muộn. Hơn nữa, Phong sư huynh vẫn còn cao hơn mình một giới, cũng không thể lập được đội. Mặc Họa thấy tiếc nuối vô cùng. "Phong sư huynh, bây giờ huynh muốn xuống núi sao?" Âu Dương Phong lắc đầu, "Qua chút thời gian đã, còn chút chuyện cần giải quyết, bất quá. . ." Hắn lại liếc nhìn Mặc Họa một cái, thật tình khen ngợi: "Ta đều không ngờ, ngươi lại có thể ép Tứ Đại Tông, đoạt được danh hiệu người đứng đầu Trận Đạo. Ta vẫn luôn cảm thấy Mặc sư đệ ngươi siêu quần bạt tụy, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới ngươi lại còn không thể tưởng tượng nổi hơn so với những gì ta dự đoán. . ." Mặc Họa bị thổi phồng đến có chút xấu hổ, liên tục xua tay, khiêm tốn nói: "Vận may thôi, may mắn thôi, không tính là gì." Âu Dương Phong bật cười. Hắn trầm ngâm một lát, thở dài một tiếng, cảm thán nói: "Đúng vậy, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chỉ ở mãi một góc Càn Học, ánh mắt và kiến thức chung quy vẫn chưa đủ rộng." "Ta cũng nên đi lịch luyện một lần, để xem thiên địa rộng lớn này." "Ừm ừm!" Mặc Họa gật đầu. Lúc trước cùng sư phụ đi dạo chơi, hắn đã học được rất nhiều thứ. Tu trăm năm đạo, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường. Đôi khi không bước chân ra ngoài, không mở rộng tầm mắt, không nhìn ngắm thiên địa bao la này, thì cách cục khó tránh khỏi nhỏ hẹp, cũng không nhìn rõ được chân lý. Hắn có thời gian cũng muốn đi nhiều nơi, nhìn ngắm nhiều thứ. Nhưng mà. . Mặc Họa hỏi: "Phong sư huynh, huynh không đợi Kết Đan rồi mới đi à?" "Kết Đan rồi mới đi du lịch thì hơi muộn." Âu Dương Phong nói, "Dù là thế gia hay tông môn, một khi Kết Đan, thì coi như 'Trụ cột đã vững', cần ở lại trong nhà hoặc tông môn để nhận chức, phụ trách sự vụ, hoặc trấn thủ một phương, không còn được rảnh rang nữa." "Hơn nữa, Trúc Cơ hậu kỳ với Kim Đan du lịch cũng không khác nhau nhiều lắm, đều chỉ có thể hoạt động trong Nhị Phẩm Châu Giới thôi." "Vừa mới tấn thăng Kim Đan mà đi Tam Phẩm Châu Giới, nhất là những nơi Đạo Đình quản lý lỏng lẻo, tiêu chuẩn thấp, Tà Tu Tội Tu nhan nhản khắp nơi, thực ra còn nguy hiểm hơn." "Hơn nữa, Kết Đan không dễ như vậy, phần lớn tu sĩ Kết Đan đều thất bại nhiều lần." "Còn muốn kết được Kim Đan phẩm chất tốt, càng không thể nóng vội, cần phải chuẩn bị chu toàn, rèn luyện tốt căn cơ mới được. . ." "Giống như lúc luyện khí, phải đặt vững đạo cơ sao?" Mặc Họa hỏi. Âu Dương Phong lắc đầu nói: "So với Luyện Khí còn khó hơn, dù sao đây là Kết Đan. Cho dù ở các đại thế gia, đại tông môn, Kết Đan vẫn là một ranh giới lớn, là một bước ngoặt lớn trên con đường tu đạo." "Tiến thì trời cao biển rộng, lùi thì rất có thể sẽ bị kẹt cả đời. . " "À. ." Mặc Họa nghiêm túc gật đầu. Âu Dương Phong nhìn Mặc Họa, có chút lo lắng, tiện thể nói: "Mặc sư đệ, ta có vài lời, nói ra có thể hơi mạo phạm. . ." Mặc Họa gật đầu: "Sư huynh cứ nói." Âu Dương Phong chân thành nói: "Mặc sư đệ, chuyện tu vi, ngươi nên để ý nhiều một chút. Căn cơ linh lực vẫn rất quan trọng." "Các thủ đoạn của ngươi có quá nhiều, đến ta nhìn cũng phải kinh ngạc thán phục, nhưng linh lực của ngươi quá yếu, chung quy là một tai họa." "Càng về sau sẽ càng như vậy." "Không nói đâu xa, chỉ cần tham gia luận kiếm đại hội, ngươi đã phải trải qua nhiều trận ác chiến, tiêu hao rất nhiều linh lực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận