Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 218: Năm lễ

Mấy ngày trước Tết, Mặc Họa sáng sớm đã đi đến bái kiến Trang tiên sinh, mang theo một ít lễ vật năm mới, đều do Liễu Như Họa tự tay chuẩn bị.
Linh thạch, linh khí các loại đồ vật, Trang tiên sinh không cần. Liễu Như Họa nghĩ mãi không ra nên đưa gì tốt, cũng chỉ có thể làm theo lệ cũ, làm thêm chút đồ ăn ngon để tỏ lòng.
Liễu Như Họa trước đó cả mười ngày đã bắt đầu chuẩn bị, bận rộn đến tận bây giờ mới làm xong.
Có thịt muối của dê, bò, lợn, chó cùng các loại yêu thú khác, khác biệt bộ phận, khác biệt khẩu vị, còn có các loại bánh ngọt ngũ cốc đủ màu sắc, cùng rượu được ủ tinh từ hoa quế, hoa đào và quả dại trong núi.
Dù là người ăn quen thuộc như Trang tiên sinh nhìn thấy cũng không khỏi có chút giật mình.
"Nhiều như vậy sao, sao ăn hết được?"
Lập tức, hắn hứng thú bừng bừng từng chút nếm thử, thỉnh thoảng nhíu mày, hỏi:
"Đây là thịt gì, ta chưa từng ăn bao giờ..."
Thỉnh thoảng lại gật đầu tán thưởng:
"Mùi vị này không tệ."
Mặc Họa ở bên cạnh, cùng Trang tiên sinh tâm sự.
Cậu nói cho Trang tiên sinh nghe đó là thịt của yêu thú nào, bỏ loại gia vị nào, nấu bằng lửa lớn hay lửa nhỏ trong bao nhiêu canh giờ.
Hay là hỏi một vài vấn đề nhỏ về trận pháp, thỉnh thoảng cũng nói chuyện về những chuyện thú vị trong thành.
Rất nhiều chuyện vẫn là An Tiểu Phú kể cho hắn. An Tiểu Phú hiện giờ là tiểu ông chủ của Phúc Thiện Lâu, mỗi ngày giao thiệp với thực khách, rảnh rỗi thì cùng người khác buôn chuyện bát quái, nghe cả bụng chuyện, có thời gian lại cùng Mặc Họa nói chuyện phiếm, thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện đã nghe cho Mặc Họa.
Mặc Họa nghe thấy thú vị liền kể lại cho Trang tiên sinh nghe, Trang tiên sinh vừa uống rượu ăn thịt, vừa nghe rất say sưa ngon lành.
Nói chuyện một hồi, Mặc Họa thấy phòng trúc thanh u yên tĩnh, nhưng không khỏi cô tịch, liền hỏi:
"Tiên sinh, Tết ngài có muốn ra ngoài xem không, bên ngoài náo nhiệt lắm."
Trang tiên sinh dường như luôn ở trong Tọa Vong Cư này, hoặc là nghỉ ngơi trong phòng trúc, hoặc là ở trên cầu xem nước, hoặc là ngồi trong sân, ngắm nhìn núi non, ngắm nhìn gió mát, ngắm mặt trời mọc, rồi lại ngắm hoàng hôn.
Mặc Họa chưa từng thấy Trang tiên sinh ra khỏi cửa.
Trang tiên sinh cười nói:
"Nơi này yên tĩnh, ta không thích ồn ào."
"A nha."
Mặc Họa khẽ gật đầu, "Vậy ta tìm ngài nói chuyện, có phải quấy rầy ngài không?"
Trang tiên sinh lắc đầu, "Quá yên tĩnh cũng sẽ nhàm chán, cùng ngươi nói chuyện cũng rất tốt."
Mặc Họa yên lòng.
Trong phòng gió mát thổi qua, bên ngoài rừng trúc xào xạc, cỏ cây lay động.
Mặc Họa cùng Trang tiên sinh hàn huyên hồi lâu, giọng nói trong trẻo cùng trầm ấm hòa quyện, theo gió len lỏi vào trong núi.
Đến khi thấy Trang tiên sinh có chút mệt mỏi, có lẽ là ăn nhiều nên hơi uể oải, Mặc Họa liền đứng dậy cáo từ:
"Ta không quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, mẹ ta còn làm chút bánh ngọt ngày Tết, vừa ngọt vừa mềm vừa dẻo, mấy hôm nữa ta mang đến cho ngài nếm thử."
Trang tiên sinh cười cười:
"Đi đi."
Mặc Họa từ biệt Trang tiên sinh, vừa tìm đến Khôi lão, cũng đưa một chút lễ vật năm mới.
Mặc Họa biết Khôi lão thích.
Khôi lão tuy nhìn có vẻ lớn tuổi, nhưng không thích ăn đồ mềm dẻo, ông thích ăn đồ xốp giòn, còn có đồ ăn phát ra tiếng kêu.
Bởi vậy Mặc Họa tặng chính là một ít điểm tâm xốp giòn, còn có mấy hộp hạt thông, có vị nguyên bản, có vị ngũ vị hương, lại có vị tê cay.
Khôi lão nhận đồ vật cất hết vào tay áo, lại từ tay áo lấy ra bàn cờ, nhìn Mặc Họa một chút.
Thấy trời còn sớm, Mặc Họa liền gật đầu, "Đến!"
Gió thổi, lá rụng bay, tiếng đánh cờ vang lên không ngớt trước đình.
Hai người cờ dở cứ vậy đánh cờ Ngũ Hành suốt nửa ngày.
Buổi tối, Đại Hổ bọn họ gọi Mặc Họa đi xem kịch đấu yêu.
Vở kịch này là do bọn họ tự diễn, ngoài ra còn có Đại Bình và Đại Trụ ở cửa hàng luyện khí.
Đạo cụ đao kiếm cùng đằng giáp để diễn kịch đã có sẵn, còn trang phục và đạo cụ yêu thú là mượn được, Đại Hổ bọn họ vừa tham gia cho vui, cũng vừa kiếm chút phần thưởng.
Vốn dĩ Đại Hổ cùng Đại Bình bọn họ diễn Liệp Yêu Sư, vì vốn dĩ họ là Liệp Yêu Sư. Yêu thú do Đại Trụ cùng mấy đệ tử của cửa hàng luyện khí diễn, nhưng ba anh em Đại Hổ chê Đại Trụ diễn không giống, yêu thú trông cứ đần độn, như đồ ngốc, nên bọn họ tự mình diễn.
Yêu thú ở Đại Hắc Sơn hung hãn như vậy, không thể đần độn được. Cho nên cuối cùng liền biến thành ba người Đại Hổ đóng yêu thú, còn người luyện khí sư như Đại Trụ lại đi diễn Liệp Yêu Sư.
Mấy người diễn cũng ra dáng ra hình.
Mặc Họa đứng một bên vỗ tay cho bọn họ, còn cho họ phần thưởng.
Tu sĩ vây xem cũng đều góp vui, ào ào móc mấy phần linh thạch vụn coi như cổ vũ.
Diễn xong, Đại Hổ dẫn Mặc Họa đi tìm chỗ ăn ngon, chỗ chơi vui, vừa đi dạo vừa chơi.
Đại Hổ đã luyện khí tầng bảy, xem như tu sĩ luyện khí hậu kỳ.
Mặc Họa khiêm tốn thỉnh giáo:
"Đột phá đến luyện khí hậu kỳ, cần phải chú ý điều gì?"
Cậu hiện tại đã luyện khí tầng sáu, tiến thêm một bước là luyện khí tầng bảy, cũng chính là luyện khí hậu kỳ.
Tuy rằng công pháp tu luyện của cậu và Đại Hổ không giống nhau, nhưng nghe một chút ý kiến, tham khảo một chút cũng tốt để trong lòng nắm chắc.
Đại Hổ gãi đầu một cái, "Cứ bình thường tu luyện thôi, sau đó cần một ít linh vật, công pháp của ta dùng là cỏ Lạc Dương cùng đá Dung Hỏa, phối hợp thêm chút đan dược là có thể đột phá."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Không phải mỗi lần đột phá đều có thể thành công, ta đây là gặp may mắn, không thì còn phải thử thêm mấy lần."
Đại Hổ nói.
Song Hổ ở bên cạnh nói:
"Ta thì thất bại một lần, nếu không bây giờ cũng là luyện khí hậu kỳ rồi."
"Thất bại thì sao?"
"Thì tiếp tục tu luyện thôi, lại tích lũy linh thạch, lại mua linh vật cùng đan dược, sau đó lại thử đột phá."
Song Hổ không hề gì nói, "Dù sao tu sĩ chỉ cần không chết thì sẽ phải làm chuyện này hoài, trừ khi ngươi an phận, hoặc nghèo đến mức không có linh thạch, hay là thành gia lập nghiệp, gánh nặng quá lớn."
Mặc Họa nhẹ gật đầu, "Nghe đơn giản, nhưng muốn kiên trì mãi, lại còn kiên trì cả đời, thật không đơn giản."
Tiểu Hổ sầu muộn nói:
"Chủ yếu là một ít linh vật quá đắt, tán tu không dễ mua, có thứ còn không mua được, đột phá một lần là toàn bộ tan hết, thất bại lại phải mua tiếp."
Đại Bình và Đại Trụ cũng ở một bên gật đầu:
"Đúng vậy đó! Tán tu đâu có nhiều linh thạch và mối quan hệ để đi mua những linh vật kia chứ."
Mọi người đều có chút sầu muộn.
Mặc Họa cũng theo đó mà buồn, bỗng lại nghĩ đến, mình tu luyện Thiên Diễn quyết, căn bản không cần gì linh vật, cũng không cần tốn bao nhiêu linh thạch, lúc này mới lén lút nhẹ nhàng thở ra.
Bình cảnh của Thiên Diễn quyết nằm ở thức hải, ở trận pháp, chứ không phải ở linh vật.
Vốn dĩ hắn chọn môn công pháp này cũng vì điểm đó.
Mặc Họa âm thầm may mắn mình đã có sự liệu trước.
Nhưng nghĩ lại, Thiên Diễn quyết đột phá tuy không cần linh vật, nhưng lại phải tìm ra lời giải trận pháp.
Mê trận thâm ảo phức tạp, tối nghĩa khó lường, muốn giải được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đại đạo nhất ẩm nhất trác, còn tính là công bằng, sẽ không để ngươi nhặt được chỗ hở nào.
Chỉ là không biết lần này mê trận trong thức hải là dạng gì đây...
Mặc Họa trong lòng âm thầm tính toán:
"Ta đã luyện khí tầng sáu, chắc không lâu nữa là luyện khí tầng sáu viên mãn. Đến lúc đó thử đột phá xem, sẽ biết lần này phải giải loại mê trận gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận