Trận Vấn Trường Sinh (Trận Hỏi Trường Sinh)

Chương 362: Tĩnh dưỡng

Mặc Họa ghi lại khoản tiên văn này, sau đó thần thức hoàn toàn cạn kiệt, tê liệt ngã xuống đất. Lúc hắn mất đi ý thức, mơ hồ cảm thấy rất nhiều tu sĩ hô hào tên mình, hướng hắn bay nhanh đến. Thanh âm của bọn họ vô cùng lo lắng. Có cha hắn là Mặc Sơn, có Trương Lan, có Du trưởng lão, có Dương thống lĩnh, còn có rất nhiều người quen khác. Sau đó hắn mê man, hôn mê bất tỉnh.
Trương Lan cùng Mặc Sơn đuổi tới bên cạnh Mặc Họa, thấy khóe mắt hắn vương vết máu, khí tức yếu ớt, nhưng mạch đập an ổn, huyết khí thông thuận, đều nhẹ nhàng thở ra. Sau đó mọi người đưa Mặc Họa đến chỗ Phùng lão tiên sinh để trị liệu.
Cùng lúc đó, Trang tiên sinh vẫn đứng ngoài hành lang trúc, nhìn bầu trời thâm sơn, lặng lẽ trầm tư. Vùng trời kia, đã từng có Phong Hi trùng thiên huyết khí, có đại trận linh lực bàng bạc, có lực lượng tịch diệt vỡ vụn, cũng từng có lực lượng kiếp lôi kinh khủng. Nhưng bây giờ, tất cả đều biến mất, chân trời rộng lớn, không còn gì cả, cứ như chưa từng có gì xảy ra. Đây cũng là thiên, đây cũng là đạo. Cho dù thế gian phong vân khuấy động, chớp mắt cũng chỉ thành mây khói thoảng qua, Thệ Giả Như Tư, không lưu lại dấu vết.
Trang tiên sinh ngước nhìn trời, suy nghĩ xuất thần, không biết đang nghĩ gì. Cứ nhìn từ lúc chạng vạng đến tận đêm khuya. Khôi lão nhìn không được, lạnh lùng nói:
"Ngươi không nghỉ ngơi, sẽ chết đấy."
"Ai mà không chết?"
"Vậy ngươi ít nhất tìm một kiểu chết khác đi, đừng bình thản vô vị như vậy."
Trang tiên sinh không nói gì thêm, vẫn lặng lẽ trầm tư. Khôi lão có chút ngoài ý muốn, lại sợ hắn thật sự tìm chết, liền hỏi:
"Ngươi nghĩ gì mà lâu vậy?"
"Ta đang suy nghĩ..."
Trang tiên sinh thản nhiên nói, "Ta đến tột cùng, có thể trốn đến khi nào?"
"Có thể trốn đến khi nào thì trốn đến khi đó, trước giờ ngươi chẳng vẫn luôn như vậy, được chăng hay chớ sao?"
Khôi lão lạnh giọng nói.
Trang tiên sinh thở dài, "Thế nhưng mà, như vậy có ý nghĩa gì đâu?"
Khôi lão nhíu mày. Trang tiên sinh nói tiếp:
"Ta như vậy, sống lâu thêm một ngày, hay sống ít đi một ngày, căn bản không khác nhau chút nào..."
Ánh mắt Khôi lão có chút ngưng lại, "Ngươi muốn làm gì?"
Trang tiên sinh im lặng, vẫn nhìn trời. Nơi đó đã từng có bóng dáng của Mặc Họa. Đại trận vỡ vụn, kiếp lôi tiêu tán, hình ảnh Mặc Họa đứng trên Đại Hắc Sơn, khắc sâu vào tâm trí Trang tiên sinh.
Trời càng khuya, bóng đêm càng sâu. Trang tiên sinh bị bóng tối nuốt chửng, nhưng ánh mắt vẫn sáng như sao, thắp lên niềm hy vọng.
Mặc Họa mơ màng tỉnh lại, phát giác có người bên cạnh, là mẫu thân hắn, Liễu Như Họa. Khóe mắt Liễu Như Họa còn vương nước mắt, tay nắm chặt tay Mặc Họa, tựa hồ một mực hướng về hắn, nhưng vì quá mức mỏi mệt, cho nên ghé vào Mặc Họa bên người ngủ thiếp đi. Liễu Như Họa khóe mắt mang theo nước mắt, trong tay không thôi nắm chặt Mặc Họa tay nhỏ, tựa hồ một mực tại chiếu cố hắn, nhưng bởi vì quá mức mỏi mệt, cho nên ghé vào Mặc Họa bên người ngủ thiếp đi. Mặc Họa cảm thấy ấm áp và có chút đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt Liễu Như Họa.
Liễu Như Họa giật mình tỉnh giấc, thấy khuôn mặt tươi cười của Mặc Họa, lúc này mới yên tâm. Nàng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rơi xuống, ôn nhu nói:
"Con tỉnh rồi à, muốn ăn gì không, nương làm cho con."
Mắt Mặc Họa sáng lên, điểm một loạt món muốn ăn.
Liễu Như Họa khẽ giật mình, rồi bật cười, "Vẫn tham ăn như thế."
Sau đó dặn dò:
"Phùng lão tiên sinh nói thức hải con bị hao tổn, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được. Nhưng mắt con, không biết đã thấy cái gì, bị thương tổn đến, những ngày tới có lẽ thỉnh thoảng sẽ nhìn sai, nếu thấy không rõ thì phải cẩn thận."
"Phùng lão tiên sinh đã luyện mấy mẻ đan dược, mỗi ngày con uống, một thời gian nữa lại nhờ Phùng lão tiên sinh xem lại..."
Liễu Như Họa nói liên miên lải nhải hồi lâu. Mặc Họa yên lặng lắng nghe, liên tục gật đầu.
Lát sau, Mặc Sơn cũng bước vào, thấy Mặc Họa tỉnh, vẻ mặt mừng rỡ. Chỉ là sự quan tâm sâu sắc giấu kín trong lòng, nhất thời không biết mở lời thế nào, chỉ hỏi khô khan một câu:
"Không sao chứ con..."
Mặc Họa gật đầu, "Dạ!"
Mặc Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Chuyện gì đã xảy ra ở thâm sơn, Mặc Họa đã làm gì, Mặc Sơn không rõ, nhưng cũng không hỏi, chỉ cần Mặc Họa không sao là tốt rồi.
Liễu Như Họa lại cau mày nói:
"Sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa..."
Mặc Họa liền an ủi:
"Nương, người yên tâm, mọi thứ con đều đã tính toán kỹ, không sao đâu, chỉ là nhìn qua nguy hiểm thôi mà..."
Mặc Sơn nghe xong, lòng thầm bất đắc dĩ: Tạo ra động tĩnh đáng sợ như vậy, Phong Hi nổ thành tro bụi, còn dẫn động cả kiếp lôi, mà bảo là "nhìn qua nguy hiểm" sao...
Liễu Như Họa không tin lắm, ngờ vực hỏi:
"Thật là đã tính kỹ rồi?"
"Thật mà!"
Mặc Họa gật đầu nói, "Trận pháp sẽ không gạt người, sinh là sống, tử là chết, con lưu lại sinh môn, vậy chắc chắn sẽ không chết!"
Liễu Như Họa hoàn toàn không hiểu, nhưng thấy Mặc Họa vẻ mặt đã tính trước, thề thốt son sắt, không nhịn được véo má Mặc Họa, ôn hòa cười nói:
"Được, nương tin con."
Mặc Họa cũng cười, mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm. Mặc Sơn nhìn vợ con, ánh mắt cũng dịu dàng.
Sau đó Trương Lan, Du trưởng lão, Chu chưởng ti đến thăm Mặc Họa, còn mang cho cậu rất nhiều thứ, phần lớn là đồ ăn, có bổ huyết, có an thần, có dưỡng khí... Mặc Họa vô cùng cảm kích và hài lòng.
Mọi người hỏi về chuyện đại trận vỡ vụn, Mặc Họa không dùng từ "vỡ vụn" khó hiểu này, mà nói rằng cậu đã nghĩ cách làm đại trận "tự hủy". Vỡ vụn là cơ mật của trận pháp truyền thừa, không nên tùy tiện nói ra. Còn về cách tự hủy, Mặc Họa chỉ nói qua loa về trận cơ, trận văn các loại thuật ngữ.
Thấy Mặc Họa nói có vẻ sát thực, mọi người đều tin. Dù sao, dù Mặc Họa nói thật hay nói dối, bọn họ cũng không hiểu. Với trận sư, đại trận đã đủ sâu xa, huống chi là đại trận vỡ vụn. Còn với tu sĩ không phải trận sư, trận pháp bình thường nhìn còn chẳng hiểu, huống chi là đại trận, hay đại trận vỡ vụn.
Dù sao họ chỉ cần biết, đại trận tự hủy, đại yêu bị hố, Mặc Họa không sao, vậy là đủ rồi. Nghĩ đến đây, mọi người trong lòng cảm khái, nhất là Du trưởng lão. Ông không ngờ, mọi người đồng tâm hiệp lực, thật sự giết được một con đại yêu. Đây là hành động vĩ đại mà Thông Tiên thành mấy ngàn năm qua chưa từng có. Phần lớn công lao trong đó là của Mặc Họa. Mặc Họa đã giúp Thông Tiên thành, cũng giúp bọn họ... Du trưởng lão âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Sau đó, để không làm phiền Mặc Họa nghỉ ngơi, mọi người rời đi. Vết thương của Mặc Họa cũng không quá nặng, sau khi tĩnh dưỡng mấy ngày ở chỗ Phùng lão tiên sinh, cậu đã về nhà.
Thức hải của cậu đang dần khép lại, tạm thời không thể vẽ trận pháp, cũng nên hạn chế dùng thần thức, nên Mặc Họa cũng nhân cơ hội trộm lười, nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Ngoài ra, đôi mắt cậu thỉnh thoảng cũng sẽ mờ đi. Cứ như cậu đã thấy những thứ không nên thấy, đã nhìn thấy đường vân chứa đựng chân lý thế gian. Nên giờ khi nhìn những vật khác, cảnh tượng thỉnh thoảng trở nên hư ảo, như có một lớp sương trắng phủ lên, thật giả lẫn lộn, không phân biệt rõ ràng.
Phùng lão tiên sinh không biết Mặc Họa đã thấy gì, chỉ dựa vào tình trạng thương thế để nói:
"Mắt con bị gì đó làm bị thương, thỉnh thoảng nhìn không rõ là bình thường thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi."
Mặc Họa cũng yên lòng, cậu không muốn thành người mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận